Bốn ngày trước, anh Nghi nhà ta chấp hành một nhiệm vụ cao cả, xuống thế giới loài người tìm kiếm [Thiên Nữ] đời kế tiếp. Ở giếng trời, gần nữa thiên đường đi đưa tiễn khiến anh Nghi rất là cảm động, cam kết là khi trở về sẽ có quà cho mọi người. Ở đây xin trích ra những mẫu đối thoại có tính chung nhất, thể hiện rõ tình cảm mọi người dành cho anh:
"Anh Nghi, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, không biết khi nào em mới có thể gắp lại anh nữa, hix hix"
"Thôi nào, đừng buồn, cho dù phải qua vạn năm anh cũng sẽ về với em mà, thôi, nín đi nha!"
"Không, em không buồn, cho dù phải đợi vạn năm em cũng phải chờ anh về, những gì em có ... đã đưa hết cho anh rồi!"
"Tiểu Ánh, anh ... anh ... có đáng không?"
"Anh nói thử xem có đáng không, anh mượn em 100k mua hoa hồng tặng em, tính theo lãi suất hằng năm là 1000%, vậy một vạn năm sẽ là 10000 x 1000k = 10000000000. WOA, thật là nhiều số 0 đó nha!"...
¤¤¤
Đây chỉ là một trong số những câu chuyện cảm động nhất thôi, còn một số nữa nhưng xin mạn phép không nêu ra ở đây. Trong khi anh Nghi vẫn còn đang lải nhải và cam kết sẽ mang tiền về trả thì [Thiên Mẫu] đã không nhịn được nữa vì cái tội dong dài, bay xuống đạp thẳng một đạp nhắm ngay vào cái mông đang phe phẩy của hắn. Anh Nghi nhà ta vẫn hồn nhiên như tiên, chưa biết họa đang nhắm ngay vào cái bàn tọa của mình, thế là ăn ngay một đạp cắm đầu vào giếng trời trước con mắt "đưa tiễn" của mọi người mà chấp hành nhiệm vụ.
Nói nhỏ thôi nha, không biết là hắn có thiếu tiền của nữ thần vận mệnh hay không mà số của hắn hẩm hiu quá. Đường đường là Thiên Sứ cấp chính, mặc đồ thuần kháng, kháng tất cả 99% vậy mà ăn ngay một phát "Nhất Cước Sát Thần" chỉ có tỉ lệ xuất hiện 1% của Thiên Mẫu cấp mười đồ thuần công vào ngay 1% không kháng.
Chẳng có cái ống HP nào đủ dài để cho cái chiêu này kéo hết, và thế là chuyện gì đến sẽ đến. Một set đồ thuần kháng +10 đi tong, bay lả tả trên bầu trời, cũng may là hắn dồn hết tiền đập cái sịp lên +12 nên lòi ra cái dòng thuộc tính ẩn "Tồn tại vĩnh viễn", không thì của quý của đàn ông chắc rới giá quá. Dù gì còn một chút cũng đỡ hơn mất hết, anh Nghi nhà ta tự hứa với lòng, khi kiếm được tiền sẽ trả cho Thiên Mẫu số tiền đập cái sịp này đầu tiên (haiz, hem biết còn ai hắn chưa mượn tiền hok ta).
Sau khi đã mất những gì phải mất, anh Nghi lại đối mặt với một vấn đề khá cơ bản, cơ bản đến nổi không thể nào cơ bản hơn, cơ bản đến nổi không cần phải làm gì lun, đó là vấn đề hạ cánh. Nói túm lại là hắn đang rơi tự do, ma sát với không khí sinh nhiệt, sinh nhiệt thì bốc cháy, bình thường thì không sao nhưng đợt này không có đồ bảo hộ. Lần này thì đến tác giả cũng không nhịn được mà cảm thán dùm hắn: "Sắp có chim cút nướng trui rồi."