Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Share by MTQ KiemGioi
Nội Dung: hide
Buồm căng gió, Lâm Phược đứng trên boong tàu cho người tung bốn sợi dây thừng kéo bốn chiến thuyền và Đông Dương Hào về cùng một chỗ. Nếu chẳng may có thuyền chèo nhanh bị thuyền địch cuốn lấy thì có thể mượn lực buồm lớn của Đông Dương Hào kéo thoát vây. Chiến đấu kịch liệt đến nửa đêm, các tay chèo mệt lử. Mã bộ binh mặc dù không thương vong tổn thất nhiều nhưng vẫn sức cùng lực kiệt, nếu muốn dựa vào sức người để lao ra bao vây cũng không dễ. Đông Phương Hào đã chọn dùng kiểu buồm có kết cấu thả bung cùng lúc, vậy nên dù trên thuyền chở hàng hóa đến hơn hai trăm ngàn cân thì thuyền vẫn có thể tiến nhanh trên mặt nước như tuấn mã. Hơn nữa, lúc này sức gió rất mạnh, bốn chiến thuyền bên cạnh thậm chí không cần cố sức vẫn có thể chèo nhanh.
Ngọn hải đăng nơi đầu mũi thuyền lần đầu tiên được châm lửa, ngọn đèn dầu thông qua phiến đồng thau được đánh bóng mà phản xạ ra ngoài, tựa như ánh trăng đột ngột xuất hiện chiếu sáng mặt nước phía trước đến hơn ba trăm dặm.
Kết cấu thiết bị đèn pha này có thể nói là đơn giản đến không có đặc thù gì rồi, người ở thời đại này chỉ biết nguyên lý phản xạ gương lõm. Ngọn hải đăng Lâm Phược sử dụng ở cửa sông Vọng Lâu còn lớn hơn thế này, có thể chiếu xa đến hơn sáu trăm dặm, tuy vào ban đêm nhưng vẫn có thể cung cấp đủ ánh sáng cho toàn bộ tàu thuyền ở khu vực này. Chỉ là ngư dân Hồng Trạch chưa từng gặp qua loại hải đăng này, khi nhìn thấy mặt nước phía trước bị Đông Dhương Hào che khuất đột nhiên xuất hiện một cột sáng như tuyết chiếu đến, lại trông thấy Đông Dương Hào giương buồm lướt gió hùng hổ xông vào đấy, bọn họ dĩ nhiên là bối rối né tránh.
Hải tặc cửa sông Hồng Trạch vì muốn tấn công thuyền lớn nên đã trả giá tương đối thê thảm và thương vong nghiêm trọng, lúc này thuyền lớn chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn vuột khỏi tầm tay, thuyền chủ lực nhất quyết bám lấy thuyền lớn không buông. Đông Dương Hào và bốn chiến thuyền lao nhanh về phía trước, mặt khác, Đông Dương Mã bộ binh vẫn còn bốn năm trăm người chưa chịu nhiều thương tổn. Lại nói so với thuyền Tần Thành Bá, giá trị của Đông Phương Hào không phải là không thể buông tha, đám hải tặc chỉ đề phòng Đông Phương Hào đến tiếp viện thuyền lớn, ngoại trừ vài chiến thuyền dùng dây thừng liên kết với thuyền lớn cùng một chỗ gây trở ngại thì cũng không có bất cứ thương vong gì.
Vùng Giang Hoài đóng thuyền sử dụng nhiều gỗ tùng, gỗ sam. Thuyền bình thường thì chỉ cần một ngàn hai quan ngân là có thể đóng được một chiếc. Thuyền đi biển bình thường dùng nhiều gỗ tùng, gỗ sam hơn, khung thuyền được đóng từ vật liệu gỗ dày và được tuyển chọn kỹ lưỡng hơn, nhưng để đóng một chiếc thuyền kiên cố như vậy thì cũng chỉ cần khoảng hai ngàn hai quan ngân là đủ, hoàn toàn không ngờ được có một chiếc thuyền đi biển lại không giống như vậy. Boong thuyền, khung thuyền cùng mạn thuyền gia cố của Đông Dương Hào trên cơ bản đều dùng gỗ lim vùng Xuyên Giang được tuyển chọn kỹ càng. Gỗ tùng, gỗ sam ba bốn mươi tuổi, gỗ lim Xuyên Giang trăm năm tuổi, chất liệu gỗ bền chắc lại chống mục, vô cùng thích hợp để đóng thuyền. Ngoài ra, toàn bộ thuyền Đông Dương Hào còn dùng một đòn gỗ lim dày chia khoang trước thành mười ba ngăn, theo đó nếu một khoang đáy bị tổn hại thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến an nguy của thuyền. Hơn nữa, đòn ngăn này cũng gia cố kết cấu chống đỡ của thân tàu theo chiều ngang, dù sóng gió hay thuyền bên sườn va chạm cũng không sợ. Giá tiền công của Đông Dương Hào không dưới bốn ngàn hai quan ngân, chẳng qua là Lâm Phược dựa vào thủy vận sông Giang Hoài lúc này mà chiếm chỗ tốt, chỉ dùng không đến ba ngàn lạng bạc trả công đồng thời mua thêm ba chiếc thuyền nữa ngoài Đông Dương Hào, hắn lại còn tiến hành gia cố thêm hai chiếc thuyền ở Long Giang, sau khi gia cố thì kết cấu của hai chiếc thuyền này chắc chắn gấp mấy lần thuyền đi biển bình thường khác.
Lâm Phược nhìn mấy chiến thuyền dùng dây thừng liên kết với nhau giăng ngang phía trước nhằm tạo chướng ngại, hắn hoàn toàn không có ý tạm dừng mà trực tiếp sai khiến Đông Dương Hào xông thẳng. Có lẽ làm như thế sẽ khiến thân tàu bị hao tổn, đặc biệt là sườn và đuôi mái chèo tương đối yếu, nhưng chỉ cần đảm bảo kết cấu chỉnh thể của thuyền không bị ảnh hưởng nhiều là được, việc quan trọng bây giờ chính là lao ra bao vây phía trước.
Trấn chiến tại thuyền lớn cũng đang đến hồi gây cấn, toàn bộ đầu thuyền đã bị lửa bao trùm, võ sĩ Tần gia cũng không biết cách dập tắt lửa lớn. Năm chiến thuyền hải tặc từ phía sườn sau giữ chặt thuyền lớn, thế công không ngớt, thậm chí bốn năm mươi trên cướp biển mặc giáp đã có thể xông lên thuyền chém giết, võ sĩ tùy tùng Tần gia chiến đấu đến nửa đêm, thương vong thê thảm và nghiêm trọng , người kiên trì chiến đấu nhưng cũng dần sức cùng lực kiệt, hải tặc đã chiếm cứ đuôi thuyền, sắp sửa đánh vào khoang thuyền thứ nhất.
'
Lâm Phược, ngươi nhận bổng lộc của triều đình, nhẫn tâm không để ý đến tình nghĩa đồng bào quê cha đất tổ, xem ta bị địch thủ bị vùi lấp sao!
Thẩm Nhung nhìn Đông Dương Hào từ phía sau giương buồm tả xung hữu đột tiến lại đây. Hắn khiến Lâm Đình Lập, Lương Tả Nhâm cùng những người khác trong khoang thuyền đồng loạt hô to. Hắn biết rõ lúc này thuyền lớn muốn cập bờ cũng không có khả năng, chỉ có thể tận sức tập trung toàn bộ lên Lâm Phược, người mà hoàng hôn hôm qua đã khiến mọi người ở bến Thượng Lâm khinh bỉ xem thường.
Thời cơ chính là khi bọn Thẩm Nhung kêu gọi đầu hàng, Lâm Phược đứng trên boong tàu nghe thấy rõ ràng, hắn cười hỏi Lô Đông Dương đang đứng bên cạnh:
Lô đại nhân, trên thuyền này ngài là lớn nhất, có cứu hay không hoàn toàn dựa vào một lời của Lô đại nhân.
Lô Đông Dương cũng chỉ là huyện lệnh bát phẩm mà Lâm Phược lại là quan cao nhất phẩm, nghe Lâm Phược nói như vậy, y cũng không còn cách nào khác, nhìn tình hình chiến đấu bên kia đã vào thế hung hiểm, nếu Tần Thanh Bá, Thẩm Nhung chết sạch cũng không sao, nhưng nếu chẳng may có một vài người đào thoát thì tội danh thấy chết không cứu quả thật gánh không nổi, vậy nên y cắn răng nói:
Phụ Quốc tướng quân can hệ quan trọng đến xã tắc, Thẩm đại nhân thân là Đông Dương tôn sư làm sao có thể không cứu? Thỉnh Lâm đại nhân không sợ nguy hiểm đến cứu bọn họ.
Sau lại sợ Lâm Phương dùng lực lượng lớn nhất để cứu người, y lại bổ sung thêm một câu.
Mọi việc trên đời đều do ý trời định đoạt...
Trong số những người được Đông Dương Hào cứu được có hơn mười quan nhân Đông Dương thật vất vả mới thoát hiểm, lúc này còn muốn xông vào giữa chiến trường, sắc mặt bọn họ đều tái mét, sau một đêm lo lắng hãi hùng đã khiến tâm lý bọn họ yếu ớt đến cực điểm, có người không kiềm nổi liền mở miệng khuyên can:
Lâm đại nhân, ngài có thể trước tiên đưa chúng ta ra ngoài, việc quan trọng bây giờ là bảo tồn lực lượng chính yếu, đợi đến khi chỉnh chu binh lực mới quay trở lại báo thù cho Phụ Quốc tướng quân, Thầm đại nhân, thời điểm này ngàn vạn lần không thể tùy tiện mạo hiểm...Phụ Quốc tướng quân, Thẩm đại nhân dù ở dưới cửu tuyền cũng sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của Lâm đại nhân!
Ta cảm thấy lời của Lô đại nhân có đạo lý, thỉnh các vị đại nhân đều trở vào trong khoang thuyền tránh né, một chút nữa nói không chừng sẽ có chiến đấu kịch liệt...
Lâm Phược nói rồi hạ lệnh cho Đông Phương Hào theo hướng tây nam tiến thẳng đến chỗ thuyền lớn.
Đông Dương Hào tác chiến cả đêm đến kiệt sức đột nhiên lại đến tiếp viện thuyền lớn, năm chiến thuyền chủ lực của bọn hải tặc gắt gao bám chặt thuyền lớn không buông tha, những thuyền khác nằm ở vùng gần đó không thể chống lại Đông Dương Hào tiến lại đây, bọn họ cầm binh khí trong tay ném lại đây ngăn cản Đông Dương Hào tiếp cận với thuyền lớn, thế nhưng Đông Dương Hào nương theo gió tiến rất nhanh, chút ngăn cản này hoàn toàn không tác dụng. Có chiến thuyền nghĩ ra cách vây Đông Phương Hào từ phía sau, Lâm Tông Hải dẫn theo hai chiến thuyền cheo nhanh cặp dọc hai bên, ý đồ chuẩn bị cho đợt tấn công kế tiếp.
Lâm Phược tiến đến khoảng trống nơi mép thuyền phía bên phải rồi đứng trên boong tàu hô to.
Buồm không căng, hai thuyền cùng tiếp cận chỉ trong nháy mắt, muốn thoát vây thì không được do dự, tuy nói Lâm Phược nguyện ý vì các vị đại nhân xả thân, hy sinh vì nghĩa, nhưng trên thuyền này vẫn còn nhiều tính mạng già trẻ, Lâm Phược không thể bỏ mặc, Lâm Phược chỉ có thể làm đến thế, hy vọng các vị đại nhân đừng trách...
Phía đuôi thuyền lớn đã bị hải tặc chiếm cứ, Lâm Phược không muốn chiến đấu kịch liệt với đám hải tặc nên chỉ dám dùng mạn thuyền tiếp cận với thuyền lớn, hơn nữa cũng phải đề phòng đám hải tặc nhảy qua thuyền này, vậy nên thời gian tiếp cận không thể quá lâu, Lâm Phược không muốn ném đá xuống giếng nhưng hắn cũng chỉ có thể làm đến đó.
Tần Thành Bá thở hồng hộc, y đã gần hai mươi năm chưa mặc giáp ra trận chiến đấu, hôm nay mặc trọng giáp nặng ba bốn mươi cân cùng thuộc hạ hộ vệ vây quanh chém giết một lát liền thở không nổi. Tần Thành Bá nhìn Đông Dương Hào đang tiến đến đây cuốn lấy đám hải tặc vừa xông lên thuyền, lúc này y vui vẻ lui trở về khoang thuyền, đám hải tặc cũng chen chúc vọt vào khoang. Bởi vì càng có nhiều người ở khoang tầng hai thì sẽ càng nhiều cơ hội nhảy lên Đông Dương Hào trốn thoát, vậy nên hắn chỉ có thể cắn răng thống lĩnh đám hộ vệ kiên trì đến cùng, bứt phá ra khỏi đuôi thuyền. Tần Thanh Bá gằn giọng nói với đám tùy tùng:
Tần Thành Bá ta hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời, dù chết trận nơi này cũng không tiếc, các huynh đệ, các ngươi có hối tiếc không?
- Cùng tướng quân hy sinh, không hối tiếc!
Nhóm tùy tùng đã sức cùng lực kiệt, giữa trận chiến sinh tử này, vì mục đích để người nhà trong khoang thuyền có cơ hội chạy trốn, cơ hồ mỗi người đều trào dâng một loại khí huyết liều chết.
Nhìn Đông Dương Hào chậm rãi tiếp cận, Lâm Phược kia tuy tuổi trẻ nhưng vẻ mặt lại toát lên thần sắc kiên nghị rõ ràng, trong lòng Tần Thành Bá hối hận không kịp, lẽ ra không nên khinh thị hắn. Khi hắn hiệp trợ Cố Ngộ Trần thành công đối phó với Vương Học Thiện, biểu hiện khi đó của hắn đã vượt xa người thường, ngày khác chắc chắn sẽ hóa rồng bay ra khỏi đầm lầy. Tần Thành Bá thở dài lắc đầu nói:
- Lâm cai ngục tài cao, Tần mỗ hối hận không thể tiến cử hắn lên triều đình, những người còn sống sót sau ngày hôm nay vui lòng thay Tần mỗ khen ngợi Lâm cai ngục dũng chiến...
Lâm Phược bắt gặp Tần Thành Bá bị đám hải tặc gắt gao bao vây, xem ra khó thoát, khi Tần Thành Bá nói ra những lời này nhằm mục đích trấn an hắn, muốn hắn tận lực ứng cứu người nhà Tần gia mà không cần lo lắng truy cứu ngày sau.
Lâm Phược thở dài nhìn Tần Thành Bá rồi thi lễ. Sau đó, hắn không để ý nữa bởi vì lúc này tên nhắm bắn đến Đông Phương Hạo vô cùng dày đặc, lại có tên lửa hướng bắn lên cánh buồm, áp lực mà Đông Phương Hào phải hứng chịu rất lớn. Phòng cháy là nhiệm vụ lớn nhất trong thủy chiến, Lâm Phược cố gắng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm ra nguyên vật liệu phòng cháy thay thế. Cũng may ở trận chiến trước hắn đã cho người bôi lên đó một lớp hồ khó thiêu đốt, cánh buồm lại được tưới nước ngâm ẩm, trong thời gian ngắn không cần lo cánh buồm bị đám hải tặc đốt cháy.
Đông Dương Hào cẩn thận tiếp cận với thuyền lớn, phía trước phải đề phòng lửa lớn thiêu đốt Đông Dương Hào, phía sau lại phải phòng ngừa đám hải tặc nhảy lên đây. Trên khoang tầng hai của thuyền lớn có người đợi không nổi, khi Đông Dương Hào chưa kịp tới gần đã vội vàng nhảy xuống đây, có người nhảy xa đáp xuống trên boong tàu mà gãy tay gãy chân, cũng có người đè lên người phía trước khiến người phía trước dập đầu gãy xương. Lại có người nhảy không được xa liền theo khe hở rơi tõm xuống nước. Toàn bộ sườn bên trái của thuyền lớn đã bao trùm trong biển lửa, bên này Lâm Phược chỉ có thể ném dây xuống, tất cả còn phải trông vào số mệnh của bọn họ.
Đám hải tặc cũng có đối sách của chúng. Bọn chúng đã thôi không nhắm bắn tên vào những binh lính mặc giáp trên boong Đông Phương Hào mà ngược lại, hàng loạt tên phóng thẳng vào những người lợi dụng khe hở giữa hai thuyền mà nhảy xuống, tiếng kêu thảm của người bị trúng tên rơi xuống nước vang lên không ngừng.
Lương Tả Nhâm nhảy thuyền khi cánh tay và thắt lưng bị đều bị trúng tên, cũng may cả người y ngã nhào lên boong thuyền, ngay lập tức có hai người chạy đến dùng khiên gỗ bảo vệ Lương Tả Nhâm. Lâm Đình Lập là nhân vật trung tâm của Lâm tộc, không cần Lâm Phược chỉ bảo, khi trông thấy y nhảy xuống, trong đám tùy tùng liền có người chủ động đem khiên gỗ chạy đến che chở cho hắn, để hắn bình yên vô sự nhảy xuống thuyền. Trong đám hải tặc dường như có người chuyên theo dõi Thẩm Nhung, khi Thẩm Nhung nhảy xuống thuyền, Lâm Phược cũng cho người lấy khiên gỗ che chắn cho hắn, thế nhưng một mũi tên lại bắn tới mang theo thanh âm như xé gió nương theo một góc độ khéo léo xuyên thẳng vào ngực Thẩm Nhung.
Trong đám hải tặc, người có tài bắn cung không dưới Phó Thanh Hà, Chu Phổ, vậy nên hắn cũng không ngạc nhiên, nhưng một mũi tên này lướt ngang qua trước mắt hắn vẫn khiến Lâm Phược hoảng sợ. Tuy nói Thẩm Nhung tâm kế thâm sâu khiến kẻ khác nghĩ tới mà sợ, thế nhưng người này lại vô cùng trọng yếu, cứu hắn, trách nhiệm đêm nay có thể toàn bộ đổ xuống đầu hắn. Lâm Phương nhìn Thẩm Nhung rơi xuống nước liền hướng Chu Phổ hô to một tiếng:
Bắt lấy ta...
Hắn hô xong liền phóng người ra ngoài tóm lấy Thẩm Nhung, Chu Phổ và một hộ vệ khác nhoài người tới ôm lấy hắn quay trở vào trong thuyền. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như thế mà Lâm Phược cũng bị trúng hai mũi tên, một mũi bắn vào giáp lưng không xuyên thủng nên trực tiếp rơi xuống nước, một mũi còn lại đâm sâu vào cánh tay phải của hắn.
Rút mũi tên nhọn ra khỏi cánh tay, tại khoảnh khắc khẩn cấp thế này, Lâm Phược cũng không màng xử trí vết thương mà lập tức hạ lệnh chỉnh cột buồm hướng về phía nam phá vòng vây.
Hạ buồm hạ buồm, kẻ nào dám quay thuyền ta sẽ lấy mạng của y!
Một thanh niên mặc áo gấm đứng trên mũi thuyền Đông Dương Hào vừa vung vẩy chủy thủ vừa kêu to. Chu Phổ thoải mái đoạt lấy chủy thủ trong tay hắn, thanh niên kia lại chạy đến níu lấy tay áo của Lâm Phược mà cầu xin:
Lâm đại nhân, A Đại của ta còn đang tử chiến trên thuyền, thuyền này không thể quay đi được, chỉ cần ngươi có thể đem được A Đại của ta trở về, vàng bạc châu báu sẽ thưởng cho ngươi...
Tần thiếu gia, Phụ Quốc tướng quân anh dũng chiến đấu, chính là để Tần thiếu gia cùng gia quyến có thể từ tay đạo tặc mà đào thoát, nếu chúng ta trở lại tái chiến sẽ phụ lòng Phụ Quốc tướng quân, ngài ấy dù hy sinh cũng sẽ không nhắm mắt!
Lương Tả Nhâm chịu đựng cơn đau đớn do mũi tên gây ra mà mở miệng khuyên can.
Lâm Phược thật mong muốn có người thay hắn nói ra những lời này, hắn để người khác thay mình rút mũi trên cánh tay ra, sau đó rắc rất nhiều bột thuốc lên trên miệng vết thương rồi dùng băng vải kẹp chặt để nhanh chóng cầm máu. Hắn tiến lên boong tàu, khi quay đầu lại nhìn thuyền lớn càng lúc càng xa, tùy tùng bên người Tần Thành Bá chỉ còn lại ba đến năm người, xung quanh y là trên trăm tên hải tặc gắt gao bao vây, dù mọc cánh cũng khó chạy thoát. Lâm Phược không để ý đến lời cầu xin của nhi tử Tần Thành Bá mà ra lệnh cho những người vừa nhảy thuyền thành công lập tức rời Đông Dương Hào xuống bốn chiến thuyền, Đông Dương Hạo kéo bốn chiến thuyền tả xung hữu đột giữa sự ngăn cản của đám hải tặc mà phá vòng vây tiến thẳng về Thượng Lâm.
Ở hướng Thượng Lâm lúc này cũng đang nổi lửa lớn, không biết đang phát sinh biến cố gì, có lẽ đám hải tặc phân thành hai nhánh bộ binh mã tập kích Thượng Lâm.