Xung quanh là một mảnh đen tối. Trong cái hắc ám vô tận ấy nó tưởng tượng về cái chết, sau khi chết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Là đau đớn hay giải thoát?
Rồi nó chợt nhớ đến chuyện ba năm trước, nó vốn không phải là người tin vào số phận nhưng giờ đây nó nghĩ: “Có lẽ định mệnh thật sự tồn tại!”
Năm ấy, gia đình nó đi lên Lâm Đồng chơi và ở nhà bác Hoa-một người bạn ba má nó-vài ngày. Nhà bác Hoa là một ngôi biệt thự cổ với kiến trúc từ thời Pháp thuộc nằm giữa ngọn đồi thông xanh mượt. Căn biệt thự gần như tách biệt với lối sống đô thị, không điện đóm, không một thiết bị hiện đại. Về đêm, cả tòa biệt thự được chiếu sáng bằng những chiếc đèn dầu cổ, trông thật mông lung và huyền bí.
Sau bữa tối, nó lên phòng để không gian cho những người lớn trò chuyện. Mặc dù giường nệm nơi đây êm ái hơn ở nhà nhiều nhưng nó cứ trằn trọc không tài nào ngủ được. Đang nằm buồn chán nhìn trần nhà thì nó chợt nảy ra ý định thám hiểm tòa biệt thự cổ này. Nghĩ là làm, nó cầm ngay chiếc đèn dầu-vật chiếu sáng duy nhất trong căn phòng-ra ngoài.
Nó đứng nhìn hành lang dài cứ cách một khoảng lại được chiếu sáng nhờ ánh đèn dầu gắn trên tường, hít một hơi thật sâu, nó bắt đầu hành trình khám phá.
Tòa nhà này phòng trống khá nhiều, phòng ba má nó nằm ở phía bên phải sát vách phòng nó, phải thừa nhận rằng điều đó làm nó không thích đi con đường bên phải tí nào, những gì có liên quan đến ba má nó toàn những thứ chẳng thú vị nếu không muốn nói là cực kì buồn tẻ là đằng khác!
Nó men theo hành lang bên trái bắt đầu khám phá. Nhưng rất nhanh nó phát hiện cuộc hành trình này chẳng thú vị như nó tưởng. Hầu hết những căn phòng đều bị khóa, còn không thì cũng chỉ là những căn phòng được dùng làm nhà kho bụi bặm chứa đầy những thứ linh tinh. Nhưng nó vẫn không nản lòng, nó cứ lặp đi lặp lại cái hành động mở thử những căn phòng bất kì gặp phải cho đến khi nó không còn thấy cầu thang đi lên nữa.
Căn phòng cuối cùng rồi!
-Lại khóa! Chán thật!-nó khẽ thở dài than vãn
Ngay khi nó vừa định trở về thì bất chợt bắt gặp một cái gì đó ở cuối hành lang. Nó tò mò bước tới, nương vào ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu trên tay, nó phát hiện vật trông thấy thấp thoáng vừa rồi là một cầu thang gỗ nhỏ nối lên trên tầng áp mái.
-Không ngờ còn cái này!-nó thì thào.
Đi tiếp hay về ngủ? Có lẽ lại là một nhà kho cũng nên! Nhưng lỡ đến rồi, biết đâu lại có điều bất ngờ gì đó thì sao? Lưỡng lự một chút nó vẫn quyết định đi lên xem.
Ngay khi nó vừa ló đầu lên, căn phòng đang tối om bỗng bừng sáng làm nó giật cả mình. Suýt nữa là trượt chân lăn từ cầu thang xuống đất rồi!
Giữa phòng ngồi một bà cụ tóc bạc trắng mặc bộ áo dài thùng thình thêu những hoa văn bằng chỉ vàng. Đầu cổ tay chân bà cụ đều đeo những đồ trang sức cầu kỳ và nhiều màu. Gương mặt bà đầy những nếp nhăn,
đôi mắt mờ đục không có tiêu cự, nhìn qua dễ dàng nhận ra rằng bà cụ bị mù. Ấn tượng đầu tiên của nó với bà cụ khái quát trong vài chữ: “già làng người dân tộc”.
Có vài lý do khiến nó đoán vậy. Đầu tiên là hiện tại nó đang ở trên một ngọn đồi, biết đâu lại gần bản làng của một bộ tộc thiểu số nào đó thì sao? Thứ hai là trang phục bà cụ, tuy nó không thấy giống bất kì loại trang phục truyền thống của những dân tộc mà nó biết nhưng cứ nhìn những thứ trang sức đầy người bà cụ thì nó chắc chắn đây không phải là trang phục truyền thống dân tộc Kinh rồi.
-Vào đây cậu bé!-bà ta mỉm cười vẫy tay về phía nó.
Không phải bà cụ mù à? Làm sao mà biết nó ở hướng này mà vẫy tay?
Không đợi nó hỏi, bà cụ lại cất tiếng:
-Cháu không cần thắc mắc, mắt ta tuy mù nhưng tâm ta rất sáng. Ta biết cháu đang ở đó, ta chờ cháu đã lâu lắm rồi!
Đến lúc này nó ngần ngừ, bà cụ này có cái gì đó rất lạ! Nhất là những lời bà nói, dường như bà ta biết trong lòng nó đang nghĩ gì. Nhưng một bà cụ ở độ tuổi này thì có thể làm gì được nó chứ! Cùng lắm là chạy. Hạ quyết tâm, nó bước đến cái ghế trống đối diện bà cụ.
Ngồi vào bàn nó mới phát hiện thứ ánh sáng xanh diệu nhẹ chiếu sáng căn phòng lúc này phát ra từ quả cầu thủy tinh trên bàn. Có lẽ là một loại đèn pin mới cũng nên! Đủ sáng nhưng nhìn trực tiếp lại không chói mắt như hầu hết những loại đèn hiện nay. Kiểu dáng này trông cũng hay hay, không biết bà cụ mua ở đâu, nếu được nó cũng muốn mua về một cái.
-Này! Cháu có muốn xem bói không Trường An?
Mải say mê loại đèn mới nên nó cũng không để ý rằng bà cụ- một con người xa lạ chỉ mới gặp lần đầu-lại biết tên nó.
-Bói?-nó nghi hoặc, thường thì chỉ phụ nữ mới mê thứ này.
-Ừ, xem trước tương lai.
-Cháu… không có tiền.
Nghe câu nói thẳng thừng của nó, gương mặt bà cụ thoáng hiện nét kinh ngạc trong giây lát rồi bà mỉm cười nói:
-Ta không lấy tiền. Chỉ cần cháu đưa cho ta một đồ vật trên người thôi.
Trên người nó? Ngoài bộ quần áo và chiếc vòng cổ lúc bé ra thì đâu còn gì nữa. Quần áo thì không thể rồi, còn sợi dây…đây là manh mối duy nhất giúp nó tìm kiếm ba má ruột nên tất nhiên càng không được. Nghĩ nghĩ, nó chợt nhớ đến buổi sáng đang soạn đồ thì có một cái cúc áo rơi ra nó thuận tay bỏ vào túi quần, có lẽ giờ vẫn còn ở đó.
-Đây rồi! Cái này được không bà?
Nó đưa cái cúc áo cho bà lão, vốn nó chỉ muốn đùa một chút xem bà ấy làm gì! Bà ta sẽ tức giận và ném cái cúc áo đi chăng? Nhưng bất ngờ là bà cụ lại tươi cười nhận lấy. Bà sờ nắn cái cúc áo một hồi rồi nói:
-Cái này nằm trong một vật tương đối có ý nghĩa với cháu.
Bà ta nói nó mới đẻ ý hình như là…chiếc áo má tặng hôm sinh nhật năm ngoái thì phải.
-Bây nhiêu đây là đủ, ta bắt đầu thôi!
Nói rồi bà cụ vươn đôi bàn tay nhăn nheo nắm chặt lấy quả cầu, miệng thì thào những âm tiết trầm đục tối nghĩa. Nó thầm nghĩ tiếng nói tộc người bà cụ cũng lạ thật.
Quả cầu sáng dần sáng dần theo tốc độ phát âm ngày càng nhanh của bà cụ. Đến khi âm tiết cuối cùng chấm dứt thì quả cầu rực lên sáng chói. Nó theo bản năng nheo mắt lại, tay đưa lên cản luồng sáng chói chang phát ra từ quả cầu.
Một lúc sau quả cầu trở lại trạng thái bình thường tỏa ra thứ ánh sáng xanh nhàn nhạt, lúc này độ sáng có vẻ yếu hơn và không ổn định như ban đầu. Ánh sáng leo lét như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Trông bà cụ có vẻ mệt mỏi, bà lấy tay áo khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán rồi nói:
-Trước đây cháu không hẳn là một con người, người thân cháu đã phải trả một cái giá rất đắt để bảo vệ cháu. Nhưng cháu vốn không thuộc về nơi cháu đang sinh sống sớm muộn gì cháu cũng phải trở về với con người thật của chính mình. Ta xem ra thời khắc đó không lâu nữa sẽ đến…Cháu sẽ chết vào sinh nhật thứ 13. Còn về việc cháu là ai hay thứ gì…khi thời điểm đến thì tự khắc cháu sẽ biết. Tương lai cháu…nó như bị một làn sương mù bao phủ, ta chỉ có thể đoán rằng cháu sẽ gặp rất nhiều sóng gió. À, ta có một gợi ý nho nhỏ dành cho cháu: “hãy đi theo com tim mình, khi ấy mọi sự thật sẽ sáng tỏ”.
Vừa dứt lời đôi mắt bà cụ khép lại, căn phòng chợt yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng hít thở đều đều của bà cụ và tiếng tim đập rộn ràng của nó. Tâm trạng nó lúc này không tài nào bình tĩnh được.
Bà cụ này nói toàn những lời khó hiểu. Nó chính xác là một con người bình thường không nghi ngờ gì rồi, bằng chứng chính là những cái giấy khám sức khỏe của nó từ bé đến giờ. Rồi còn chuyện chết vào sinh nhật thứ 13…thật khó mà chấp nhận.
Chỉ mãi chú ý đến cái tiên đoán u ám 3 năm sau nên nó cũng không chú ý những lời nói phía sau của bà ta về tương lai. Một người chết sao lại còn tương lai?
Tự nhiên không hay ho bị rủa chết sớm, nó càu nhàu:
-Bà cứ làm ra vẻ mình biết bói toán không bằng, toàn những lời lẽ không đâu vào đâu, cháu chính là một người bình thường trăm phần trăm. Bà dựa vào đâu mà nói vậy! Bà nghĩ mình là ai? Một phù thủy á?
Gương mặt bà cụ không hề tỏ ra bực tức, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, bà chỉ khe khẽ nói:
-Ta biết rất rõ mình là ai! Cháu đoán đúng, ta là một phù thủy cả cuộc đời dành cho việc nghiên cứu quá khứ và tương lai. Ta không nói những gì mà ta chưa nắm chắc.
Có người nghĩ mình là phù thủy cơ đấy! Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn đưa ra cái lý do gạt người như vậy!
Ngay lúc đầu bà cụ nói xem bói nó đã bán tín bán nghi rồi, nhưng khi bà cụ nói không lấy tiền nó nghĩ có lẽ mình suy diễn quá nhiều, có lẽ bà cô đơn nên muốn đùa vui một chút. Bất quá chỉ đến lúc nghe nói mình chết trẻ thì nó lờ mờ đoán ra mục đích của bà ta. Có lẽ bà cụ sẽ mượn cớ nói với nó rằng bảo ba má đưa ra một số tiền lớn gọi là hóa giải khỏi “kiếp nạn chết trẻ” chẳng hạn. Nó tuy chỉ mới 10 tuổi nhưng cũng không đến nỗi dễ lừa, báo đài ti vi cũng nói qua những kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ. Muốn lừa con nít à, không dễ vậy đâu!
Nó rời khỏi căn phòng với tâm trạng nặng nề, tuy rằng lí trí bảo rằng không nên tin nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác bà cụ không hề nói dối.
Sáng hôm sau mọi người đã đi chơi hết, chỉ mình nó nhỏ nhất bị bắt ở lại trông nhà. Không hiểu những con người này trong đầu chứa cái gì nữa. Thử nghĩ xem một đứa bé 10 tuổi có thể làm gì giưa ngọn đồi thông hoang vu này chứ? Cho dù có trộm cướp vô nhà thì nó có thể làm gì? Đánh lại á? Không bị trùm bao bố mang đi là may mắn lắm rồi. Nghĩ nghĩ càng thấy sợ! Chợt nó nhớ đến bà cụ hôm qua. Có lẽ nó nên đi tìm bà ta…Một bà cụ và một đứa nhóc trông nhà…hừm…tổ hợp nghe có vẻ “mạnh” đấy! Nhưng còn hơn là phải ở một mình!
Cũng con đường tối hôm qua, cũng hành lang và cái cầu thang gỗ cũ kĩ kia nhưng kỳ lạ thay khi đến nơi thì bà cụ không thấy đâu cả, căn phòng áp mái trống trải giờ thành cái nhà kho chứa đầy đồ. Lớp bụi dày trên đống đồ chồng chất trong phòng chứng tỏ chúng đã ở đấy lâu lắm rồi, không giống vừa mới chuyển vào. Bà cụ mù tự xưng là phù thủy và cái đèn để bàn thú vị tỏa ánh sáng xanh nhạt không thấy đâu cả. Không một điều gì chứng tỏ cuộc trò chuyện giữa nó và bà cụ đã xảy ra. Vậy còn chuyện tối qua, không lẽ chỉ là giấc mơ? Nghĩ nghĩ thấy điều đó cũng rất có thể xảy ra. Có lẽ thời gian này nó nhiễm mấy cái phim về siêu nhiên kì bí quá dẫn đến đêm về nằm mơ cũng nên. Nhưng mơ đến nỗi biết cả nơi này có cái cầu thang nhỏ dẫn lên căn phòng áp mái thì…giấc mơ đó…hơi quá chân thật, chân thật đến có điểm đáng sợ!
Bất giác một cơn gió lạnh từ đâu thổi đến khiến nó rùng mình!