Hồi tưởng lại ký ức năm ấy, những lời bà cụ nói đã phần nào kiểm chứng, đúng là nó chết ngay ngày sinh nhật thứ 13. Có điều không phải do tai nạn hay bệnh nan y gì cả mà là chết trong tay người thân của mình, một điều mà cho dù trí tưởng tượng nó có phong phú đến mấy cũng không ngờ được.
Không biết trải qua bao lâu, bất chợt nó cảm giác như có các gì hút kéo linh hồn mình đi. Nó liên tưởng đến hình ảnh luồng sáng xanh bị hút vào đồng hồ cát, có lẽ mình cũng giống vậy chăng?
Không biết trải qua bao lâu, dường như là cả một thế kỷ nhưng cũng có thể chỉ là vài giây ngắn ngủi, khi cảm giác bị hút kéo chấm dứt nó chợt nhận ra mình có thể nhìn thấy.
Hình ảnh nhập nhòe rõ dần lên: một cái quạt trần cũ rích bám đầy bụi quen thuộc đang quay đều đều, cái trần nhà sơn màu trà với một vài chỗ bong tróc. Đây là…trần phòng khách nhà nó mà! Đưa mắt sang nhìn xung quanh, có bốn người ngồi xếp bằng bốn phía đưa lưng về phía nó trong đó có hai bóng dáng quen thuộc suốt mấy năm. Đó có bóng lưng nhỏ gầy là của má, có cái tướng bệ vệ của ba. Còn hai bóng lưng
vững chãi to lớn còn lại có lẽ là của chú Kiên và chú Thắng. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Nó vẫn nằm ở phòng khách, nó còn sống? Không phải là nó đã chết hay sao? Không phải là linh hồn nó bị hút vào cái đồng hồ cát kia à? Nó rõ ràng bị đâm mà, cảm giác đau đớn bất lực như mới đây thôi, vậy thì…không lẽ vừa nãy chỉ là một cơn ác mộng?
Phảng phất trong không khí còn mùi vị tanh nồng của máu nhắc nhở nó những chuyện vừa qua không phải một giấc mơ mà là sự thật!
Kỳ lạ là ngực không còn đau đớn nữa…
-Aaaaaaaaaaaaaaaa!
Cái…cái quái gì thế này? Con…con dao? Nhưng con dao còn không phải lý do chính, cái thật sự khiến nó hoảng sợ là cái cách con dao vướng lại trên người nó. Không phải là cảnh máu me ghê rợn mà thậm chí cò kinh khủng hơn! Con dao vẫn mắc vào kẽ giữa những cái xương sườn. Phải! Là xương sườn!
Nhìn khắp lượt thân thể của mình…giờ chỉ là một bộ xương trắng, quần áo biến mất, trên người còn bị phủ một tấm vải màu đen. Nó…nó đã trở thành cái gì? Một bộ xương khô có thể cử động thậm chí còn có ý thức!
Chuyện này thật quá sức thừa nhận! Nó ước gì mình ngất đi cho rồi hay là chết luôn còn đỡ hơn!
-Con tỉnh rồi à Trường An?
Thái độ ân cần, đôi mắt ấm áp, nụ cười dịu dàng. Cứ như một bà mẹ hiền dịu thăm hỏi đứa con mỗi sáng thức dậy. Đặt trường hợp bình thường thì thật là hạnh phúc, nhưng đói với nó thì không. Thử hỏi có người nào vừa bị đâm cho một nhát rồi tỉnh dậy phát hiện mình chẳng những không chết lại biến thành bộ xương sau đó nghe lời thăm hỏi ân cần của kẻ làm mình ra tình trạng hiện giờ mà vui vẻ bình tĩnh nổi không? Thà đâm đầu chết đi còn hơn! Dù gì thì cũng đã chết một lần rồi không phải sao?
Nó đứng dậy lững thững bước ra khỏi vòng vây của bốn người rồi bỗng chốc lấy đà đâm đầu chạy hết tốc lực vào mục tiêu: bức tường.
Cốp! Tường lõm mất một lỗ, sờ đầu thấy xương sọ mình vẫn y nguyên láng bóng. Nó bi ai phát hiện một điều là giờ này muốn chết cũng không phải dễ!
-Phì! Chú mày nghĩ hay thật! Lần đầu tiên ta thấy có đứa đã “chết” mà còn muốn đi tự tử đó!-chú Thắng lúc này đang nhàn nhã ngồi trên ghế dùng ánh mắt trêu ghẹo nó.
Nó đờ người ra. Đã chết?
Mà cũng đúng, nó…như vậy sao có thể cho là sống được? Nhưng không phải chết rồi chỉ còn lại linh hồn thôi sao? Nó chưa nghe thấy chuyện người chết còn có thể điều khiển bộ xương của mình cơ đấy!
Chuyện này càng ngày càng khó hiểu! Dù sao thì nó cũng thành ra thế này rồi, đau buồn oán trách thì chả làm được gì, không bằng cứ tìm hiểu rõ nguyên nhân rồi hãy tính. Nó vẫn thường hay coi phim về dị năng, phim kinh dị, giả tưởng cảm giác hay hay, nhất là những lúc nhân vật chính phát hiện mình có điều gì đó đặc biệt khác người. Không ngờ có một ngày nó lại ở vào tình cảnh tương tự nhân vật chính…
Nó cố kìm nén tâm trạng kinh hoàng, vờ như không có chuyện gì lớn. Nhưng dù có cố mấy nó cũng không giấu được chút run rẩy trong giọng nói:
-Con cần được giải thích! Mọi chuyện là thế nào?
-Nhóc cũng bình tĩnh ghê ta! Mấy đứa khác là la ỏm tỏi suốt mấy ngày rồi, sức chịu đựng tốt đấy!-Chú Thắng gật gù “khen ngợi”
-Ê, bộ mày quên chú nhóc này vừa nãy còn tính tự tử hả?-Chú Kiên bỗng dưng hùa vào trêu ghẹo.
Nhìn cái vẻ mặt của chú Thắng và chú Kiên nó thật tức muốn sôi máu! À, mà giờ còn máu đâu mà sôi chứ!
Nghĩ đến thân mình giờ là một bộ xương khô, tâm trạng nó thật u ám, chẳng buồn giận hờn gì nữa.
-Được rồi con theo má lên phòng, má con sẽ giải thích cho con nghe! Ba và mấy chú còn có chuyện.
Nó rút con dao còn ra rồi nhặt tấm vải đen trên sàn khoác lên người che khuất cái khung xương của mình. Dù gì nếu cứ để như vậy, nó có cảm giác trơ trọi thế nào ấy.
Vào phòng.
Má nó dịu dàng xoa nhẹ đầu nó, ánh mắt nhìn xa xăm. Có lẽ bà đang nhớ về quá khứ hay cũng có thể là đang tìm cách để mở đầu câu chuyện. Dù lý do là gì thì nó cũng không nghĩ quấy phá, nó im lặng chờ đợi má nó mở lời.
-Con biết hôm nay là ngày gì không?-Má nó bất chợt hỏi.
Ngẩn người ra một chút, nó không nghĩ là má nó lại hỏi chuyện này!
-Thì là sinh nhật con?
Chẳng lẽ…điều này có liên quan gì đến hiện tượng kỳ lạ xảy ra trên người nó sao.
-Vậy con có biết tại sao lại lấy ngày này không?
Ngày này… lâu rồi không nhắc đến, mấy năm qua thật nhẹ nhàng thoải mái đến nỗi nó suýt quên rằng mình chỉ là một đứa con nuôi mà thôi!
-Không phải vì đây là ngày mà con bị bỏ rơi, được má Lâm nhặt trước cửa cô nhi viện sao? Hầu hết những đứa trẻ trong cô nhi viện đều được lấy ngày sinh bằng cái cách đó mà!
Má nó thở dài, bà nhẹ nhàng nâng đầu nó lên đối mặt với mình. Nó có cảm giác đôi mắt dịu dàng của bà dường như có thể nhìn thấu nỗi khúc mắc nhiều năm trời trong lòng nó!
-Không phải con à! Hôm nay…đúng thật là ngày con được sinh ra đời!
Đúng ngày? Không lẽ…Nó mừng như điên vậy là…
Như hiểu được những nghi hoặc trong lòng nó, má nó khẽ lắc đầu thở dài nói tiếp. Cắt đứt hoàn toàn cái ảo tưởng trong lòng nó.
-Không phải! Ba má không có quan hệ máu mủ gì với con cả cũng không biết ba má ruột của con là ai, chỉ là…một số Tử Thần có năng lực đặc thù như má mới có thể biết được ngày sinh của đồng loại mà thôi.
Không phải sao? Một chút hi vọng trong lòng nó tắt ngúm.
Nhưng nỗi buồn cũng nhanh chóng trôi qua, có lẽ là do nó lạc quan mà cũng có thể là do nó không còn thiết tha mấy đến việc tìm lại ba má ruột của mình sau từng ấy năm rồi cũng nên. Dù gì thì sự chú ý của nó đã bị một thứ khác hấp dẫn.
-Má nói…Tử Thần?
Mặc dù đã khi nhìn thấy mình trở thành bộ xương lại liên tưởng đến khung cảnh lúc chiều nó đã lờ mờ đoán được hai điều này có mối liên hệ gì đó với nhau, nhưng khi nghe chính miệng má nói ra, nó vẫn cảm thấy khó tin!
-Có lẽ thực tế sẽ giúp con dễ tiếp nhận hơn chuyện này.
Nói rồi da thịt má nó từ từ mờ dần cuối cùng trở nên trong suốt rồi biến mất. Thay vào đó ngồi trước mặt nó là một bộ xương ánh màu tím nhàn nhạt. Ngay cả trong hốc mắt cũng lóe lên những tia sáng tím.
Mãi đến khi má trở về bình thường, trong lòng nó vẫn cứ quanh quẩn hai chữ Tử Thần. Tử Thần! Một vị thần được xem chỉ mang đến chết chóc chia ly, nó là một Tử Thần? Không biết nó nên vui hay nên buồn nữa!
Có phải vì thế mà nó bị bỏ rơi chăng?
“Mày thật ngu ngốc làm sao!” Nếu người thường dễ dàng nhận ra một kẻ có là Tử Thần hay không thì chắc chắn giờ này nó đã bị đem đi nghiên cứu mổ xẻ rồi chứ không ngồi chiễm chệ ở đây. Vả lại có bố mẹ bình thường nào lại có thể sinh ra một đứa con là Tử Thần chứ?
-Này, Trường An!
Má nó lay tay nó, kéo nó về với thực tại.
-Vì lý do đó mà ba má muốn thu nhận con?
-Ừm, ban đầu ba má chỉ đơn thuần xem như một nghĩa vụ nhưng dần dà thì chúng ta đã thật sự xem con như con ruột.
Rồi giọng má nó chợt trở nên xa xăm:
-Nhớ năm ấy cũng thật trùng hợp, ba má đang thi hành nhiệm vụ ngang qua trường mồ côi thì bắt gặp con khi ấy chỉ mới năm tuổi đang tìm cách trốn viện. Ban đầu chúng ta chỉ tò mò một dừng lại xem một chút nhưng ngay khi con ngã, mùi máu của con làm cho chúng ta nhận ra con là một Tử Thần chưa thức tỉnh. Ta đoán có lẽ con bị mất ba má trong cuộc chiến của những Tử Thần, một đứa trẻ tội nghiệp. Sau đó chúng ta mới đăng ký kết hôn, giả vờ là một cặp vợ chồng hiếm muộn muốn nhận con nuôi.
Là từ khi ấy sao? Chẳng trách khi đó nó nhìn thấy hai bóng áo choàng đen đứng trên nóc tòa nhà cô nhi viện. Làm hại nó bị mọi người nghĩ là nó nói dối chỉ để không bị bắt phạt vì cái tội trốn viện.
-Mà…nói vậy là ba má vì con nên mới kết hôn?
-Chứ sao! Đứa ngốc, con suốt ngày thấy ba má ít nói chuyện cũng không có cử chỉ thân thiết mà không lạ sao?
-Ba má chỉ đơn thuần là đồng đội! Nay con đã thức tỉnh thì cũng là lúc ba má sẽ đưa đến Vương Quốc Tử Thần.
-Thức tỉnh? Đó là lý do vì sao má đâm con vào đúng ngay ngày sinh nhật?
-Tất nhiên rồi! Con của má đúng là thông minh!
Dứt lời gương mặt má nó ánh lên nét tự hào.
-Vậy con…chừng nào mới trở lại như thường?
-Sau 24h thì con sẽ lại có da có thịt thôi. Đừng lo lắng! Giờ thì con ngủ chút cho khỏe đi, mai má sẽ đến
trường rút học bạ cho con!
-À, con còn có chuyện này…cái thứ ánh sáng lóe ra trong hốc mắt…
-Là linh hồn con đó! Nếu nó biến mất hoặc bị lấy đi, có lẽ chính con cũng hình dung được hậu quả như thế nào rồi.
Nói rồi không đợi nó hỏi thêm gì, má nó đã xoay người ra ngoài đóng cửa lại.
Ngồi tiêu hóa mớ thông tin cuộc nói chuyện trong chốc lát, nó bước vào phòng tắm. Không phải nó muốn tắm rửa gì cho cam, thử nghĩ xem một bộ xương thì có gì tắm rửa? Chủ yếu là bởi vì trong nhà tắm có một cái gương to! Ít ra nó muốn xem bộ dạng mình thế nào.
Ban đầu khi thấy cái gương trong phòng tắm, thú thật là nó có hơi bất mãn. Nó không cần đến cái gương to dài 2m rộng 0.5m này! Cảm giác thật vô dụng và lãng phí! Nhưng bây giờ thì nó cần chính xác một tấm gương như vậy để xem xét toàn thân. Không lẽ nào ba má nó lại chuẩn bị trước cho ngày này?
Nghĩ về nghĩ, chứng kiến cái khung xương trong gương nó hơi thất vọng! Có lẽ đây là cái khung xương xấu nhất mà nó từng thấy cho đến bây giờ. Hai tên Tử Thần hồi chiều thì khung xương ánh lên màu xanh lơ và màu đỏ nhạt, còn má nó thì là màu tím trong khi bản thân nó…chỉ là một màu trắng đơn điệu. Tuy rằng nhìn kĩ sẽ thấy những khúc xương bóng loáng nhẵn nhụi nhưng đó là nhìn kĩ, còn liếc sơ qua thì chẳng khác gì bộ xương một người thường cả…ừm…ngoại trừ hốc mắt ánh lên màu trắng đục. Nhìn đi nhìn lại cũng thấy xấu!
Tuy rằng nó không hay chú ý về bề ngoài cho lắm nhưng chẳng ai lại muốn mình xấu bao giờ!
Chán nản nó quay về giường đánh một giấc. Ngày mai, mọi việc sẽ trở lại như thường!