Nhẹ đặt cái tách lên mặt bàn, ngước mắt xoáy sâu nhìn Bá Việt, thanh âm không nhanh không chậm mang theo hàn khí lại ngân vang:
“Bản Y chủ sẽ đòi lại nhiều hơn những uất hận và tủi nhục mà Diệp Tử Minh đã phải gánh chịu khi từ chối giải độc cho ái nữ của ngươi, Bá Ái Tuyền, chỉ vì để bảo vệ những nguyên tắc của Hoa Y quán.”
Giọng nói đặc biệt ôn nhu nhẹ nhàng, nhưng không một ai có mặt tại hiện trường lại nghi ngờ khả năng thành hiện thực của lời nói ấy, kể cả phụ tử Bá Việt.
“Một sinh mạng Tử Minh đổi lấy sinh mệnh một trong 2 ngươi. Nhanh chóng quyết định đi.”
Mọi người đồng loạt rùng mình, cả người lạnh buốt, ánh mắt không thể dời khỏi người Bạch y nữ tử. Bá Việt và Bá Ái Tuyền, phụ tử sửng sốt trao nhau một ánh mắt, rồi chú mục nhìn lại Hoa Y chủ. Nơi tách biệt ấy, Bạch y nữ tử với ánh mắt dịu dàng sâu lắng không còn nữa, thay vào đó là con ngươi đen lạnh lùng đột nhiên bắn tinh quang bốn 4 phía, sắc lạnh, âm ngoan.
Bá Ái Tuyền nét mặt xám xanh run rẩy nhẹ tựa vào người phụ thân. Là nàng sao? Tại vì nàng mà Bá gia bị huyết tẩy? Vì nàng mà huyết tinh chảy tràn? Nhưng là… nàng đã làm gì? Bá Ái Tuyền hai chân mềm nhũn, cả người vô lực dựa hẳn vào người thân phụ, ngẩn đầu, ánh mắt tràn ngập thống khổ. Ông trời ơi, hãy nói cho con biết, con đã làm gì mà phải ‘trả giá đại giới’???
“Nhĩ hảo ngoan tâm.” Bá Việt bàn tay to vỗ nhẹ lưng ái nữ trấn an, cười lạnh, nghiến răng gằn từng tiếng. “Đó là lý do ngươi cứu Tuyền nhi?”
Bạch y nữ tử không đáp, mỉm cười dịu dàng, hai bàn tay xếp chồng lên nhau, mấy ngón tay khép chặt nhẹ đặt trên đôi chân bắt chéo nhau. Góc áo trường bào màu trắng nhẹ nhảy múa theo vũ điệu của nàng gió, tư thế ưu nhã của bậc quân vương, ánh mắt tràn đầy ý cười, tựa như mọi sự đều không thể chạy thoát lòng bàn tay nàng.
Hoa cung nhân cũng lặng im, khiếp sợ. Bọn họ chưa bao giờ biết, Cung chủ lại có lúc ngoan tâm đến vậy; lòng âm thầm thề thốt, sau này tuyệt đối không làm Cung chủ nổi giận. Hậu quả không thể nào đoán trước nhưng là cực kỳ mang phong cách riêng của Cung chủ và không kém phần tàn nhẫn.
Lại nói thêm, trên giang hồ, những nhân vật khét tiếng đều có danh hiệu riêng, ví như Huyết chủ của Huyết môn là Quái huyết, Tâm Yên Các chủ được gọi là Độc Ma Tâm, rồi thì Ma kiếm, Ma nữ… Duy nhất nhân vật nổi tiếng nhất võ lâm, Hoa cung chủ, lại chẳng có biệt danh riêng. Không biết là vì mọi người sợ hãi tự gán danh hiệu thì sẽ bị Hoa cung chủ ‘ghé thăm’ hay là vì không nghĩ ra danh xưng phù hợp??? Chỉ biết rằng, Hoa cung chủ, 3 chữ này đã trở thành cơn ác mộng của toàn võ lâm thiên hạ.
Giữa đại sảnh, bóng dáng hai người nương tựa vào nhau xiên vẹo đứng đó. Bá Ái Tuyền chẳng còn khí lực, riêng Bá Việt cái đầu ngọ ngậy không ngừng, liên tục ngó tới ngó lui tìm đường thoát thân. Con ngươi đen đảo tròn liên tục, trên trán một tầng mồ hôi bịn rịn, gương mặt không mấy thiện cảm của Bá Việt đanh lại, cố kéo dài thời gian nhưng y cũng chẳng biết làm thế được ích lợi gì? Có vẻ những việc làm lúc này chỉ là do bản năng sống còn dẫn lối mà thôi.
“Ngươi chắc biết rõ bản thân đang làm gì chứ?”
Cặp chân mày thanh mảnh nhướn cao. Hoa Y chủ có chút khó hiểu.
“Nơi này là ‘thánh địa võ lâm’. Hành động đêm nay của các ngươi sẽ khiến Hoa Y quán trở thành địch thủ của toàn võ lâm giang hồ. Không chỉ Danh môn Chính phái, các thế lực Tà phái cũng sẽ dốc sức quấy nhiễu Hoa Y quán. Bởi vì, Hoa Y quán đã là thế lực uy hiếp sự cân bằng của Chính – Tà.”
Lãnh âm bình thản nhẹ ngân vang: “Không sao hết. BảnY chủ sẽ xem thử ‘Minh chủ võ lâm’ đạt cân nặng bao nhiêu trong lòng người thiên hạ. Hơn nữa, đặc biệt lựa chọn nơi đây vì 2 nguyên nhân:
1- ‘Hữu thù vô báo phi quân tử.’ Tiêu diệt Bá gia sơn trang, trả thù cho mối huyết nhục là cách Hoa Y quán hành xử theo tiêu chuẩn của bọn người chính phái các ngươi. Bản Y chủ muốn biết sau đêm nay, liệu bọn chúng sẽ tỏ thái độ gì? Cái danh ‘chính phái’ kia liệu đáng giá mấy đồng?
2- Dứt khoát đánh thẳng vào ‘trái tim nhân sĩ giang hồ’, cũng chính là ‘thánh địa võ lâm’ này, Bản Y chủ muốn tuyên cáo với bọn chúng rằng: Hoa Y quán không phải là thế lực ai ai cũng có thể đắc tội.
Ngươi đã hiểu rõ?”