Ánh trăng tựa làn nước, mùi dị hương ập vào mũi, tất cả hệt như giấc mộng.
Tiêu Thái Chân ngẩng vầng trán rộng, ánh thu ba khẽ chớp, nhìn Sở Dịch chăm chú rồi nở nụ cười xinh tươi, nói: “Sở lang, chàng còn nhớ đêm năm đó, khi chàng đứng trên vách núi này nghe thiếp thổi sênh hay không? Chàng nói đến một ngày tuyết liên hoa nở, chàng sẽ quay về đây gặp thiếp. Thế nhưng thiếp đã chờ hai trăm năm rồi, xuân đi thu tới, tuyết liên hoa nở lại tàn, tàn lại nở, vẫn chưa thấy chàng quay lại…”
Nàng thở dài, lả lướt đứng dậy, dịu giọng nói: “Hai trăm năm nay, thiếp mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến thời gian ấy, mong một hôm nào đó có thể cùng chàng trùng phùng giữa tuyết liên nở đầy trời này. Hiện giờ, thiếp cuối cùng đã đợi được đến hôm nay.”
Dưới ánh trăng, Tiêu Thái Chân tiếu dung e lệ, chiếc váy màu lục lất phất, đôi chân trần như tuyết, cánh tay trắng muốt vén sợi tóc đen tung bay sang bên tai, phong tư thánh khiết động nhân, giống như một đóa tuyết liên hoa nở rộ.
Sở dịch tim đập thình thình, bỗng nhiên lờ mờ cảm thấy tình này cảnh này quen thuộc biết bao, ngực dường như bị vật nặng nào đó đè lên, chốc chốc lại thở không ra hơi.
Tiêu Vãn Tình nắm chặt tay hắn, truyền âm từng từ một: “Sở lang cẩn thận! Thai hóa dịch hình của chàng hãy còn một kiếp chưa hoàn thành. Ả cố ý dùng Thiên Tiên Nhiếp Hồn Ma Âm đại pháp, mượn những chuyện xưa của Sở Thiên Đế để quấy nhiễu tâm trí chàng, làm thần thức chàng rối loạn, phát cuồng mà chết…”
Sở Dịch chợt rét, ngẫm nghĩ: “Đúng rồi, kiếp cuối cùng cũng không biết lúc nào sẽ phát tác? Thời gian cấp bách, ta trước tiên phải mau chóng chế ngự yêu nữ này để cứu Tiên muội ra.”
Ngay lập tức liền thu liễm tâm thần, cười ha ha nói: “Khí ngã khứ giả tạc nhật chi nhật bất khả lưu, loạn ngã tâm giả chi nhật đa phiền ưu [1]. Tiêu lão yêu bà, ngươi đã biết Sở Thiên Đế đã chết, còn việc gì phải nói với hậu sinh tiểu tử ta những chuyện thóc mục vừng thối trước kia làm gì? Thả Tiên muội ra thì ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!”
Khi nói đến câu cuối cùng, song luân dưới chân phong lôi nổi lên dữ dội, nhanh như thiểm điện xông ra, “Hô!” Tay phải múa may, Âm Dương Cửu Hiệp Tản ngân quang phóng ra mãnh liệt, chụp xuống đầu Tiêu Thái Chân.
Tiêu Thái Chân cười khanh khách nói: “Quả là một kẻ nhẫn tâm bạc tình bạc nghĩa.” Cánh tay trắng muốt hất lên, bích quang liền lóe sáng.
“Đang!” Sóng không khí tóe đến, hộ khẩu Sở Dịch chấn động, đầu nhọn của ô đồng lại bị Thiên Xu kiếm chớp mắt chém rơi xuống.
Sát khí tạt vào mặt, kiếm quang thuận thế vẩy ngược lên trên, nhanh như điện đâm vào yết hầu hắn, “Xẹt!”
Chân khí hộ thể cũng theo đó mà rạn nứt.
“Cẩn thận!” Tiêu Vãn Tình, Yến Tiểu Tiên cùng thất thanh kinh hô.
Sở Dịch vô cùng sợ hãi, Phong Hỏa Luân trong nháy mắt chuyển ngược lại, thân hình uốn lượn, vút thẳng lên trời. Tuy như vậy, vai trái vẫn bị kiếm khí lăng lệ chém một vết sâu dài, thẳng đến xương tủy, nóng rát, đau nhức.
Kiếm thật sắc!
Âm Dương Cửu Hiệp Tản dùng đồng thau trộn vàng thời thái cổ đúc thành, vô cùng kiên cố, đầu nhọn cực kỳ rắn chắc, không ngờ bị nàng ta thuận tay một kiếm gọt đi một nửa như vậy.
Ngay cả vòng khí hộ thể vững chắc vô bì của hắn trước kiếm này cũng không chịu nổi một kích.
Tim Sở Dịch đập loạn thình thịch, giờ mới hiểu rõ vì lẽ gì Bắc Đẩu thất kiếm có thể được coi là thiên hạ đệ nhất thần binh. Tham niệm rực cháy, tinh thần phấn chấn, hận không thể lập tức một lần nữa cướp về thần khí này, chiếm hữu cho riêng mình.
Tiêu Thái Chân cũng không truy kích, chiếc váy tha thướt, lướt qua rồi đứng yên, cười xinh tươi nói: “Sở lang, nếu chàng muốn cứu cái mạng nhỏ của người thương thì đừng làm việc ngu ngốc như vậy nữa. Ngoan ngoãn giao Hiên Viên ngũ bảo cho thiếp đi.”
Cánh tay rung lên, “Xẹt!” Kiếm khí như cầu vồng, cách không chỉ vào ngực Yến Tiểu Tiên, chiếu rõ dung nhan tái xanh của nàng.
Sở Dịch lạnh người, giương mày cười nói: “Được, coi như ngươi thắng, ta sẽ giao Hiên Viên ngũ bảo cho ngươi. Nhưng nếu ngươi dám thương hại đến một sợi lông tơ của nàng, cho dù phải lên tận trời xuống đến hoàng tuyền, ta cũng phanh thây ngươi ra vạn đoạn!”
Liền vận khí đan điền, mở miệng nhả ra lần lượt Thái Ất Nguyên Chân Đỉnh, Càn Khôn Nguyên Cương Hồ, Thiên Địa Hồng Lô, Thái Cổ Hổ Phù và Hà Đồ Long Phiên cùng cầm trong bàn tay.
Năm kiện thần khí bắn ra ánh sáng rực rỡ, xung thiên loạn vũ, chiếu rọi núi tuyết. Chung quanh ngập tràn lưu quang đầy màu sắc, mỹ lệ huyền ảo vô cùng.
Nhìn ngũ đại chí bảo, ước mơ tha thiết của thiên hạ tu chân này, Tiêu Thái Chân hoa mắt mê mẩn, hô hấp nghẹn lại, một hồi lâu nói không nên lời.
Qua chốc lát, nàng ta mới cười khanh khánh, tung đến bên chân Sở Dịch một sợi gân mỏng tỏa lục quang, dịu giọng nói: “Rất tốt. Sở lang, chàng dùng Bích Tàm Xà Cân này trói chặt Tình nhi lại, đặt năm kiện thần khí này vào tay nó, sau đó ném nó sang bên này…”
Sở Dịch đưa mắt nhìn Tiêu Vãn Tình, cười lạnh nói: “Tiêu Thiên Tiên, cái ngươi muốn chẳng qua là Hiên Viên ngũ bảo, hà tất phải liên lụy đến nàng ta.”
“Y! Lẽ nào Sở lang đã yêu con bé đó? Hai mối tình thắm thiết đến nỗi xả thân quên chết. Chẳng trách nó chịu vì chàng làm ra loại chuyện liều lĩnh không biết lợi hại này.” Tiêu Thái Chân mở to đôi mắt xinh đẹp, làm ra vẻ ngạc nhiên, che tay áo khẽ cười.
Hai người Sở Dịch trên mặt liền đỏ ửng, trong lòng lại chua ngọt một hồi.
“Ài, chỉ đáng tiếc con bé này khi sư diệt tổ, tội không thể tha, thiếp tuy có lòng thành toàn Sở lang, nhưng cũng chỉ đành chịu không biết làm sao.”
Tiêu Thái Chân chẳng đợi hắn lên tiếng, lại nở nụ cười tươi tắn, dịu dàng nói: “Trên đời khó có việc gì thập toàn thập mỹ, Sở lang muốn người nào sống, thật sự phải nghĩ kỹ một chút.”
Thiên Xu kiếm nhẹ nhàng đưa đến, Yên Tiểu Tiên khẽ kêu một tiếng, thân thể hơi lay động, khuôn ngực mềm mại lập tức xuất hiện một chấm máu đỏ thẫm chói mắt. Chỉ cần kiếm khí tiến một chút nữa, lập tức sẽ hương tiêu ngọc vẫn, không cách nào cứu được.
Sở Dịch kinh hãi, quát lên: “Dừng tay!”
Cánh tay trắng muốt của Tiêu Thái Chân dừng lại, mỉm cười nói: “Nghĩ kỹ rồi sao?” Đôi lúm đồng tiền như hoa, lời nói dịu dàng như mật, nhưng sát khí ẩn tàng trong đó lại khiến lông tơ mọi người dựng đứng.
Sở Dịch tâm loạn rối bời, mục quang băn khoăn lướt qua lại giữa hai nàng, nhất thời khó mà quyết định.
Nơi khóe mắt lướt đến, chỉ thấy Yến Tiểu Tiên đang cắn môi, khuôn mặt thanh tú nghiêm lại, lạnh lùng nhìn mình, trong lòng Sở Dịch liền đập kịch liệt một trận, hết sức chột dạ hổ thẹn.
Trong mắt Tiêu Vãn Tình lờ mờ chớp lên vẻ u buồn đau khổ, chăm chú nhìn hắn rồi nở nụ cười xinh tươi, dịu dàng nói: “Sở lang, Vãn Tình và chàng quen nhau chưa đến vài ngày, lại mắc nợ chàng quá nhiều. Sở lang không nghĩ đến hiềm khích lúc trước, đối đãi với thiếp như vậy, Vãn Tình đã ghi tâm khắc cốt, chết cũng không hối tiếc. Yến cô nương đối với Sở lang một lòng chung thủy, chàng không được phụ lòng nàng ấy.”
Giọng nói chưa dứt, nàng đã nhanh nhẹn lướt tới Tiêu Thái Chân, khẽ quát: “Tiêu Thái Chân, ta với ngươi thù sâu như biển, không đội trời chung, lại liên can gì đến Sở lang chứ? Ngươi muốn giết ta thì cứ việc làm, cần gì dùng thủ đoạn bỉ ổi kiểu này bức hiếp người khác?”
Hai tay áo nàng dang rộng, để trống mọi thứ, hoàn toàn là tư thế tự tìm cái chết.
“Chậm đã!” Sợ Dịch cực kỳ kinh hoảng, tay phải liền đưa ra, lập tức nắm nàng vút trở về trên cao.
Trong sát na tâm tư hắn chợt lóe lên, bỗng nhiên có một chủ ý, ngay sau đó cười ha ha nói: “Tiêu Thiên Tiên, tiểu yêu nữ này ba lần bảy lượt lừa ta, ta vốn muốn tự tay lăng trì xử tử ả, ngươi đã muốn làm thay, sao không nguyện ý mà làm?”
Bàn tay hắn vờn bay, lục quang bùng lên dữ dội, vừa dùng Bích Tàm Xà Cân đó trói chặt Tiêu Vãn Tình, vừa truyền âm nhập mật bên tai nàng, nói một lượt kế hoạch; sau đó nhét năm thần khí vào tay nàng, lớn tiếng quát: “Cho ngươi, tiếp lấy!”
Đôi mắt xinh đẹp của Tiêu Thái Chân liền sáng lên, hết sức kinh ngạc mừng rỡ, đang định đưa tay bắt lấy, thì Tiêu Vãn Tình cười khanh khách nói: “Hiên Viên ngũ bảo, các ngươi đừng ai mong có được!”
Nàng buông tay, ném năm thần khí xuống khe băng sâu vạn nhẫn!
“Nghiệt chướng!” Tiêu Thái Chân giận dữ như muốn nổ tung, bất cần mọi thứ, lục ảnh chớp kên, tựa thiểm điện lao xuống dưới.
Sở Dịch cười dài nói: “Xem ngươi nhanh hay là Phong Hỏa Luân của ta nhanh!”
Ánh lửa tím trên song luân múa bừng bừng, sấm nổ chớp giật, hai tay nắm chắc vào nhau, chân khí ầm vang cuộn lên, hình thành Thái Ất Ly Hỏa đao dài hơn mười trượng, nghênh phong nộ trảm.
Ngự phong thuật của Tiêu Thái Chân thiên hạ vô song, lại đi trước Sở Dịch, hai tay áo dài bay phần phật, dồn sức cuốn hết Hiên Viên ngũ bảo vào. Đang tự vui mừng hân hoan thì nơi ánh thu ba trông thấy đạo quang đao xanh biếc, phong lôi cuồn cuộn, chém đến đầu.
Tiêu Thái Chân trong lòng đại kinh, nhanh chóng niệm pháp quyết, chân khí tụ tập, “Đinh!” Thiên Xu kiếm hào quang bùng phát dữ dội, đâm thẳng vào Thái Ất Ly Hỏa đao.
“Ầm!”
Sóng khí ập đến, quang ba bắn ra kịch liệt, bích quang đao khí lập tức bị chẻ thành hai nửa. Thiên Xu kiếm khí như trường hồng quán nhật, thế không thể ngăn chặn.
“Đại ca cẩn thận!” Yến Tiểu Tiên phương tâm nặng trĩu, thất thanh kêu lớn, lệ nóng trào ra.
Vào thời khắc này, nàng đã bắt đầu tin thiếu niên trần trụi xa lạ này, thật sự là do đại ca kết nghĩa của mình thoát thai dịch hình biến thành.
Ngoại trừ hắn ra, trên đời còn có ai nguyện lòng đổi lấy Hiên Viên ngũ bảo lấy tính mạng của nàng chứ?
Sở Dịch thấy nàng cuối cùng đã nhận ra mình, trong lòng vui buồn xen lẫn, tinh thần phấn chấn, cười ha ha nói: “Tiêu Thiên Tiên, nơi này bích thủy đan sơn, băng hà tuyết liên, phong cảnh mỹ tuyệt thiên hạ, không bằng chúng ta an nghỉ đồng huyệt ở đây!”
Phong Hỏa Luân xoay nhanh dần, như vòng xoắn ốc loạn múa, lách qua Thiên Xu kiếm đang lượn vòng xông thẳng xuống dưới.
Bích quang rực sáng, Thái Ất Ly Hỏa đao thuận thế tách làm hai, giống như hai con thanh long gào thét quấn lấy nhau, trong chớp mắt đã ập đến trước mặt Tiêu Thái Chân.
Lần điện quang hỏa thạch, sấm vang chớp giật này, Tiêu Thái Chân không thể né tránh, cho dù có thể vẩy thần kiếm về, chém hắn thành hai đoạn, bản thân chắc chắn cũng bị Ly Hỏa song đao này đánh hồn phi phách tán.
Nàng ta vừa giành được Hiên Viên ngũ bảo trong mộng tưởng, sao có thể cam tâm cùng tiểu tử này đồng quy vu tận? Cách duy nhất là tập trung tất cả chân khí toàn thân, ngạnh tiếp đao khí xoắn ốc này…
“Ầm! Đùng!”
Thân ảnh hai người chập lấy nhau, sóng khí tóe nổ vòng quanh, ánh sáng lóa mắt bắn ra bốn phía, như ngàn vạn bích xà bay toán loạn.
Tuyết sơn nhuộm một màu xanh biếc, đất núi rung chuyển, vách băng bỗng chốc nứt ra vô sô khe dài.
Cuồng phong đại khởi, một trận ầm ầm lớn, đá vỡ băng lở ào ào rơi xuống, đinh tai nhức óc.
Sở Dịch hô hấp tắc nghẽn, khí huyết đảo lộn. Nơi bàn tay chống đỡ, âm hàn chân khí của Tiêu Thái Chân liên tục xông vào, toàn thân liền rét lạnh thấu cốt, dường như bị vạn tầng băng sơn đè lên đầu, lại giống như tự đặt mình vào trong biển băng mênh mông, hơi có bất cẩn lập tức sẽ bị ép tan xương nát thịt.
[1] vốn là 2 câu thơ đầu trong bài “Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt Hiệu Thư Thúc Vân của Lý Bạch; Người bỏ ta đi hôm qua chẳng thể giữ lại, người làm loạn tâm ta hôm nay chỉ thêm nhiều ưu phiền buồn lo.