Lưỡi thì thụt thò, nước dãi lỉu nhỉu, còn cái bản mặt như cười hề hề nhìn hắn. Tuy giật mình nhưng Quang Nghi cũng không quên hỏi tác giả: "Woác i sít?".
Ôi, chời ơi, ta choáng, chưa thấy ai mà dốt như thèng nỳ, đường đường là tác giả mà lại đi bổ túc văn hóa cho hắn. Cảm thán là cảm thán nhưng cũng không quên nhắc nhỏ: "Con này là con chó đó!".
"CON CHÓ!!!" giống như biết được một sự thật khủng khiếp, anh Nghi nhà ta hét lên như heo bị thọc tiết (chắc nó cũng chẳng biết con heo là con gì đâu), sau đó cài số "de" mà phóng lui ra phía sau. Bất hạnh thay, chắc tên này hay quịt nợ của nữ thần vận mệnh lắm nè. Vừa lết về sau vài bước thì rớt ngay vô lun cái hồ trong sân. Nước vào, não tỉnh. Nếu ông tác giả mà biết suy nghĩ đầu tiên sau khi hắn định thần lại "Con chó là con gì nhỉ?" thì chắc đập đầu vô tàu hủ tự sát quá (tác giả: á...á...á...tàu hủ đâu, tàu hủ đâu...).
Đang ra sức uốn éo theo vũ điệu "Biết bơi chết liền", anh Nghi cảm nhận được như có gì đó cạp vào cái sịp của mình lôi lên bờ. Đang tính quay lại cám ơn thì ôi thôi, giật mình tập ba, tinh thần cuối cùng cũng không chịu nổi đả kích mà chết ngất. Nhìn qua thì thật là dọa người, mắt mở trừng trừng, miệng sùi bọt trắng, chỉ có thiếu vài chữ "Chết không nhắm mắt" trên trán thôi.
¤¤¤
Tiểu Hoang hôm nay rất là zui nà, mới sáng đi dạo trong sân thì gặp được bạn mới, tính lại chào hỏi vài câu thì bạn ấy hét lên rồi bay xuống hồ. Tiểu Hoang nghĩ chắc bạn ấy ngại nên mắc cỡ, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy không đúng. Bạn ấy đâu có biết bơi đâu, Tiểu Hoang vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng không thể thấy chết không cứu nên cũng nhảy xuống lôi lên bờ.
Khi lôi lên thì Tiểu Hoang nhận thấy có gì không đúng, đụng vài cái rồi mà bạn ấy vẫn không nhúc nhích, xoay người lại thì thấy mắt bạn ấy trừng lớn, miệng sùi bọt mép. Cái này thì Tiểu Hoang biết nè, trong TV người ta thường nói là phải hô hấp nhân tạo mới được. Nhưng...nhưng...Tiểu Hoang vẫn còn là "con gái" đó, chủ nhân nói không được hô hấp nhân tạo với con trai, bọn chúng toàn là lợi dụng lừa gạt để hun thôi (Quang Nghi: mịa nóa, chủ nhân nào ác zỵ hả?, kao sắp không xong oy!). Tiểu Hoang lắc lắc đầu, lấy hết dũng khí, dù gì bạn ấy cũng rất chi là đẹp zai, đành phải hy sinh tấm thân "tong tắng" vậy. Nói là làm, Tiểu Hoang nhắm đi đôi mắt, đôi mi "thanh tú" hơi nhíu lại nhưng cũng cắn răng. Và thế là nụ hôn đầu đời của Tiểu Hoang ra đi như thế đó. (Quang Nghi: mịa, nó hô hấp nhân tạo hay là hun zỵ. Tác giả: tao thấy nó liếm đó chớ)