Sau một hồi bị "cẩu xực" tơi tả, anh Nghi nhà ta cuối cùng cũng không chịu nổi "ngược đãi" mà tỉnh lại. Dù đã chuẩn bị tâm lí nhưng vẫn bị cái bản mặt sinh vật tên "cún" trước mắt hù cho giật mình tập cuối.
Nói sao ta, nước mắt nước mũi cộng với nước dãi làm thành một thứ công thức sền sệt, cái lưỡi đỏ hồng quét qua dung dịch đó rồi phết vào mặt. Ôi thôi, ngay cả tác giả còn muốn nôn luôn bữa trưa huống chi "nạn nhân".
Quang Nghi đang gắng sức kiềm chế con đại hồng thủy trong bao tử mà phát ra âm thanh tuyệt vọng:
"Heo...mi!!!".
Lần này thì nữ thần tỷ tỷ cũng mỉm cười với hắn một lần.
"Tiểu Hoang, mau tránh ra!".
Âm thanh cứu mạng này thì còn ai vào đây nữa ngòai "mẹ vợ tương lai" của hắn. Nói thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra rất nhanh, chiếu theo góc độ xem xét của "đương kim vô địch" gà trống nãy giờ luôn ở trên nóc nhà mà nói, thì chuyện là vầy:
Sau khi anh Nghi bị ăn đạp mà bay xuống sân, thì không biết con "cún" Tiểu Hoang ở đâu chui ra hù anh ta lọt hồ, sau đó do không biết bơi nên được Tiểu Hoang lôi lên, sau đó nữa thì được Tiểu Hoang hô hấp "cún" tạo mà tỉnh lại (Quang Nghi: nó "hun" đó chớ. Tác giả: kao thấy nó liếm rõ ràng). Và sau đó nữa thì vị cứu tinh đến, chỉ với ba chiêu "Chụp - Nhấc - Quẳng" là đã hạ gục sinh vật tên "cún" Tiểu Hoang ("Chụp" là nắm cổ, "Nhấc" là lấy ra, "Quẳng" là quăng đi đâu đó, sau nữa là "Ẳng...ẳng...ẳng...!").
¤¤¤
Quang Nghi cảm thấy rằng, ông trời...à không, [Thiên Mẫu] không tuyệt đường người, đã sai sứ giả đến cứu mình. Và thế là bao nhiêu ủy khuất bấy lâu nay cứ như được thả tự do mà tuôn ra, nước mắt nước mũi tèm lem nhào vào lòng người trước mặt "thút thít". Cũng chẳng cần biết người này là ai, có nơi thổ lộ là tốt lắm rồi.
Do đã "tắm rửa sạch sẽ" dưới hồ cũng như trải qua "trang điểm" của Tiểu Hoang, giờ đây dung mạo thật sự của anh Nghi nhà ta đã lộ ra dưới ánh mặt trời. Thân thể tráng kiện, da trắng hồng hào, ngũ quan tinh tế, thật đúng với danh hiệu mỹ nam, ánh nắng chiếu vào thân thể như có xu hướng phản xạ lại làm anh như có hào quang nhàn nhạt.
Nhìn qua thì cho dù là phụ nữ đã có một đời con như bà cũng không khỏi thốt lên cảm thán: 'Ngừ chi mừ đẹp rựa!'. Nhưng sau đó lại cười toe tóet nghĩ thầm: 'Người đẹp như vầy thì phải để cho con gái mình hưởng, đây đúng là vưu vật trời cho mà'.
Sau một hồi yy mơ tưởng thì người phụ nữ mới để ý đến khuôn mặt ướt át chịu ủy khuất cực lớn của Quang Nghi, trong lòng không khỏi nảy sinh thương cảm: 'Aiz, đứa nhỏ này, chắc nó đã phải chịu đả kích rất lớn, sau này phải kêu con gái mình đền bù mới được!'. (Tác giả: ước gì mình được như anh ấy!)
¤¤¤
Kim Yên hôm nay rất là không vui, ngày đầu tiên của kì nghỉ hè mà lại hok được ngủ nướng, còn phải nghe mẹ giáo dục tư tưởng nữa chứ. Tức tối không biết để đâu cho hết, mà giờ còn phải đối mặt với cảnh tượng trước mắt.
'Hắn ... hắn ... dám nằm trong lòng mẹ mình, còn ... còn ... dúi dúi mặt vào ... vào ... ngực mẹ mình nữa chứ'.
Cố gắng hít một hơi dưỡng khí thật lớn, Kim Yên chưa khi nào có cảm giác mất mát như bây giờ, hắn dám giành ăn đậu hủ của mẹ với mình, không thể tha thứ được.
"A ... a ... a ... !!!".
Sau khi chuyển hóa "đau thương mất mác" thành "sức mạnh" và dồn hết vào chân phải, Tiểu Yên nhà ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện trước mặt Quang Nghi, nhấc chân phải lên rồi giáng xuống "Liên Hoàn Cước" nhắm ngay mục tiêu màu đỏ rất chi là bắt mắt phía dưới, sau đó thì quay mặt đi tận hưởng âm thanh của sự "chết chóc".