Nhưng không, qua một lúc rồi mà nàng ta vẫn chưa nghe âm thanh la ó như thường lệ. Kinh ngạc quay đầu lại, thì đập vào mắt nàng là khuôn mặt ngơ ngác ửng hồng của cái tên đối diện.
'Chuyện gì vậy?, sao hắn không kêu la mà lại nhìn mình như vậy?'.
Dù gì cũng là con gái, cộng thêm từ nhỏ tới giờ nàng vẫn chưa từng bị thằng con trai nào nhìn chằm chằm, nên không khỏi đỏ mặt tía tai, tim đập lọan nhịp, thầm mắng: 'Lưu manh..., háo sắc...!'.
Ây dà, do tim đập lọan, máu chạy hết lên não gây ra tình trạng nghẽn mạch, nên bàn chân của Tiểu Kim nhà ta vẫn đang tiếp xúc thân mật với "đối tượng", và chuyện gì đến cũng đến. "Đối tượng" khi bị tấn công sao mà nhẫn nhịn được, làm như ka dễ bị ăn hiếp quá, gởi đến bàn chân phe đối phương một câu. Đơn giản thôi, nội dung chỉ năm chữ: "Biết ka là ai hok?".
Bàn chân cũng chẳng biết nên phải xin chỉ đạo của cấp trên. Tuy không rành lắm nhưng cũng không thể không biết, lúc này thì Kim Yên cũng nhận ra "cái vật bị đạp" dưới chân bắt đầu "ngọ nguậy", hỏang sợ xoay người, đạp một phát lấy trớn phóng thẳng vào phòng, trùm chăn kín mít. Lúc lâu sau còn lòi cái đầu ra nhìn xung, khi thấy không có ai thì thở phào một hơi, rồi không biết nghĩ cái gì khuôn mặt lại ửng hồng, rúc đầu vô chăn cười khúc khích.
¤¤¤
Ngòai sân, Kim mẫu của chúng ta vẫn còn bàng hòang, thẫn thờ tiêu hóa những chuyện vừa trải qua. Bà rất rõ ràng uy lực những cú đạp của con gái mình, từ trước đến giờ vẫn chưa có ai có thể đỡ được một cước của nó. Vậy mà chàng trai hôm nay đã phá vỡ cái chân lí "bất thành văn" này, vậy thì nó có cơ hội làm con rể mình rồi.
Càng nghĩ Kim mẫu càng khóai chí, 'Aiz, không biết là do con rể mình "mạnh mẽ" sẵn hay là do sức mạnh của tình yêu nữa!'. Cảm thán đủ rồi, Kim mẫu nhà ta phải thu dọn tàn cuộc thôi, cước cuối cùng của chị Kim đã làm cho anh Nghi nhà ta "sung sướng" quá mà bất tỉnh nhân sự rồi.
Sau khi quan sát thêm lần nữa, Kim mẫu hài lòng gật đầu: 'Ta đã cố hết sức, cũng đến lúc giao lại con bé. Tuy không được như mong muốn nhưng xem ra cũng đã rất tốt rồi'. Nói xong lại nhìn Quang Nghi đầy thâm ý, đột nhiên ánh mắt chợt lóe ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết từ khi nào mây đen đã bao bọc tứ phía, lâu lâu còn có ánh chớp nổi lên như những con Thiên Long tung hòanh xé tọat bầu trời.
¤¤¤ (Sáng hôm sau ...)
"Me ... eo ...!"
"Đừng làm ồn, cho ngủ thêm xí nữa đi"
"Me ... eo ...! Me ... eo ...!"
"Ngủ đi, đừng phá anh!"
"Me ... eo ...! Me ... eo ...! Me ... eo ...!"
"... !!!"
"Me ... eo ...! Me ... eo ...! Me ... eo ...! Me ... eo ...!"
"Mịa...có chịu im lặng không hả ??? ... !!!".
Chưa kịp phát biểu xong thì anh Nghi nhà ta tạm thời đứng hình, sau đó lết bắn khói về phía sau, cái mồm thì bắn liên thanh:
"Con ... con ... con ... con ...!...!".
Lí do rất đơn giản mà ai cũng biết. Ngọai trừ con trai, con gái và con "pê đê" ra, những con khác đối với hắn không khác gì quái vật cả. Ài, kiểu này thì phải mở thêm lớp bổ túc văn hóa cho hắn thôi. Dù gì cũng là nhân vật chính, nếu "ngu" quá thì cũng ảnh hưởng sang tác giả, mắc công lại mang tiếng "ganh với đời" nữa thì khổ.
Đang tính phổ cập kiến thức cho anh Nghi thì "RẦM...!!!", cái cửa ra vào bất ngờ bị đá tung ra, một luồng sát khí phả thẳng vào phòng. Anh Nghi và con mèo không nhịn được mà ôm nhau run như cầy sấy. Bên tai chỉ còn mỗi âm thanh vang vọng:
"CÓ ... IM ... CHO ... NGƯỜI ... TA ... NGỦ ... KHÔNG ... HẢ???...!!!"
¤¤¤
"Sáng sớm con làm gì mà con rể ta la lói om sòm thế?".
Trên bữa sáng, Kim mẫu vừa gắp thức ăn cho Quang Nghi vừa liếc qua Kim Yên đầy thâm ý.