Quang Nghi bực mình, ka đây mất ngón tay còn chưa la cô la làm gì, vừa há miệng tính nói thì ngón tay ở trong miệng đột nhiên bay ra, theo quán tính lấy tay chụp lại thì ôi thôi. Ngất mất, mới vừa mất một ngón tay, sao giờ chụp lại thì thành năm ngón, bộ tính "thôi việc" tập thể hả!.
Trong khi anh Nghi vẫn còn chìm trong đau thương mất mát thì ở bên, chị Yên nhà ta còn đau thương hơn, mất mát hơn. Thôi rồi, hết rồi, nhìn ngón tay trước mặt còn in rõ hai hàm răng, Kim Yên nước mắt lưng tròng mà cảm thán. Chỉ hận không có cái gì đập đầu mà không đau để tự sát cho thôi.
"Muội à, xin lỗi, tỷ có lỗi với muội, tỷ không bảo vệ được muội". Vừa nói nước mắt vừa rơi như mưa, trông thảm không tả nỗi.
Kim mẫu nhìn tới nhìn lui một hồi, không nhịn được bật cười: 'Hai đứa này, hồi nãy còn vui cười hớn hở, mới đó mà đứa nào đứa nấy ... hắc hắc, thật là hợp mà'. Lại liếc hai đứa đầy thâm ý, Kim mẫu đành chuyển đề tài để thay đổi không khí:
"Con tên là Quang Nghi à?".
Anh Nghi nhà ta vẫn còn chìm trong thương tâm, không nghe rõ câu hỏi, chỉ vô thức gật đầu. Nhưng Kim Yên đã nhận ra có điều không đúng, cố nén đau thương chen vô hỏi một câu:
"Sao mẹ biết?".
Đến lúc này Quang Nghi cũng tỉnh táo lại nhìn Kim mẫu nghi hoặc. Kim mẫu không trả lời câu hỏi của hai đứa: 'Suy nghĩ đi, suy nghĩ rồi vô Biên Hòa ở lun đi' mà hỏi câu khác:
"Con thấy Kim Yên thế nào?".
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, câu hỏi này khiến chị Kim đang tức tối uống nước hạ hỏa ho sặc sụa, làm anh Nghi kế bên được hưởng xái mà "mát mặt".
Ơ, nhắc mới nhớ, Quang Nghi sực tỉnh, vội nhìn sang Kim Yên từ đầu đến chân, đôi mắt như ra đa dò mìn thề chết cũng không bỏ sót một cọng lông, lúc sau gật đầu. Rồi lại lắc đầu rà lại lần nữa, lát sau gật đầu, rồi lại không biết nghĩ gì lắc đầu.
Kim mẫu ngồi bên hứng thú xem xét cả quá trình, còn nạn nhân Kim Yên thì không có tâm tình như vậy. Mỗi lần ánh mắt Quang Nghi đảo qua là nàng có cảm giác như bị lột mất một lớp quần áo, vô thức dùng tay che ngực mình lại. Không che thì thôi, che rồi mới biết cả người mình chỉ còn "hai mảnh".
Thì ra đó không phải cảm giác mà là sự thật, anh Nghi nhà ta nhìn lần đầu vướng áo ngòai, không thấy rõ nên cởi bớt một lớp. Sau đó nhìn lại nhưng vẫn chưa được, bèn lột thêm lớp áo trong. Đang tính tuột luôn lớp cuối nhìn cho rõ thì bị chị Kim dùng tay chặn lại.
Nhiệm vụ "vinh quang" bị chặn giữa chừng, anh Nghi nhà ta sao mà chịu được, trừng mắt nhìn Kim Yên ý tứ uy hiếp:
'Cô ngồi im cho ka, ka coi đã ... à nhầm, kiểm tra xong sẽ mặc lại cho cô'.
Đang tính dùng tay còn lại để thi hành tiếp "nhiệm vụ" thì:
"Binh ... bốp ... bốp ... rầm ... rầm ... xỏang ...! Lưu manh ... háo sắc!!!".
¤¤¤
Sau khi "giải tỏa" thỏa mãn, Kim Yên phóng ngay về phòng đóng cửa cái "RẦM", tình hình là thề không đội trời chung với Quang Nghi. Khuyên mãi không được, Kim mẫu đành bất lực ly khai về lại phòng khách, thì bỗng có cảm giác không đúng. Ánh mắt chợt lóe hỏi Quang Nghi đang nằm đo ván trên sàn:
"Cậu biết tôi à?".
"Lúc đầu không, giờ thì biết rồi!"
Quang Nghi búng người bật dậy, duỗi tay duỗi chân, không nhìn Kim mẫu trả lời lạnh nhạt.