Bộ dáng bây giờ như thay đổi 180 độ, không còn ngây ngô ngốc nghếch như mọi khi, mà thay vào đó là khí chất sát phạt lạnh băng có thể làm rung rẩy tâm hồn những ai chạm mặt. Nhưng khí chất này như bộc phát rồi đột ngột biến mất không dấu vết, như là "chào" thóang qua vậy.
Khi cảm nhận được khí tức này, Kim mẫu không kìm được trong nháy mắt thóang rung động mãnh liệt, sau đó liền lại một mãnh tĩnh lặng. Mọi việc xảy ra đều không thóat khỏi ánh mắt của Quang Nghi, cười lạnh một tiếng châm chọc:
"Quả không hổ là người từng đứng đầu một giới, kín kẽ lắm. Ha ha ha!!!".
Tiếng cười trầm thấp nhưng âm ba của nó lại phá tan sự tĩnh lặng trong tâm hồn, Kim mẫu lần đầu trên mặt xuất hiện sự rúng động. Ánh sáng chợt lóe, Kim mẫu biến mất, thay vào đó là một cô gái mười tám đôi mươi. Khuôn mặt xinh xắn, tóc mai bồng bềnh trong gió, làn da trắng hồng ánh lên, đôi mắt to long lanh lộ vẻ không thể tin được. Nàng vô thức lùi về sau vài bước, nhưng không biết nghĩ gì lại bước tới trước mặt Quang Nghi.
Nếu nhìn kĩ thì đây đúng là Kim mẫu lúc còn trẻ, điều này chứng minh cô gái này không phải là "người" thường. Mặc dù bây giờ sóng gió thời gian đã lấy đi sự trong sáng và thuần khiết của người con gái, nhưng khi nhìn sự bối rối trong mắt "nàng", Quang Nghi không kìm được mà đau xót: 'Thiên'.
Giống như cô gái này là hiện thân của nỗi đau mà hắn phải gánh chịu. Mặc dù đã nhiều lần hắn muốn xóa đi sự tồn tại của cô gái này nhưng lại không thể, nếu "nàng" chết, vậy những hy sinh trước đây là vô ích sao, những người đã chết vì cô gái này là oan uổn sao. Đau thương vụt qua, Quang Nghi lại quay lại với âm thanh lạnh lẽo, vô tình:
"Đẹp lắm, đẹp lắm. Đây là lần thứ hai ta trông thấy dung mạo thật sự của cô đó, thật là hại người mà!".
Lời lẽ đầy chăm chọc đối với cô gái nhưng nàng không phản bác, và cũng không thể phản bác. Nàng biết người đối diện này là ai, và do biết nên nàng không có quyền lên tiếng, chỉ có thể đứng đó cúi đầu cam chịu.
Nhưng hành động này không đổi lấy được sự thông cảm mà lại khiến cho Quang Nghi tức lên, giơ tay tát nàng một cái. Cái tát khá mạnh khiến nàng bị đánh bay đập người vào tường rơi xuống, má trái sưng to, khóe miệng rỉ máu.
Không cầu kì hoa lệ, không dùng bất cứ nguồn năng nào, đơn giản là dùng lực thân thể, còn dùng tay trái, nhưng không thể so sánh với sức lực người thường. Cú đánh này đã để lại trên tường vài vết rạng chằng chịt, lan lên tới trần và nền nhà, nếu không phải trước đó Quang Nghi đặt kết giới bao quanh căn phòng thì có lẽ căn nhà đã sập rồi.
Gắng gượng đứng lên, dù nàng có khả năng đỡ được cú đánh này nhưng nàng không làm vậy, vì nàng biết dù mình có chết cũng không thể trả nổi món nợ mà mình mắc phải. Một món nợ tình thân, một món nợ bạn bè, một món nợ ... người yêu.
"Cũng tại cô, tại sự hèn nhát của cô, cũng giống như lúc này, cô chỉ biết đứng đó mà nhìn, đứng đó chứng kiến hết thảy, nhưng lại không làm gì!".
Càng nói càng kích động, Quang Nghi đã không khống chế được tâm tình của mình, giọng nói đã bắt đầu rung rẩy.
"Mọi người ở đó, từng người từng người một ngã xuống."
...
"Vì cái gì!!!"
...
"Hả, vì cái gì, không phải vì bảo vệ cô sao, chỉ vì lời hứa với một người phải bảo vệ cô, vì lời hứa đó mà họ cam chịu hy sinh bản thân mình."
...
"Nhưng theo tôi thấy, cái chết của họ thật vô ích. Lúc đó cô cũng ở đó mà, cảm giác thấy từng người chết đi trong khi mình vẫn sống thật khóai cảm nhỉ?"
...
"Ha ha ha, toàn là một bọn ngu ngốc...!!!"
"Im đi, tôi không cho phép anh nói họ như vậy!"
"Cô không cho phép ư, cô xứng sao? Chỉ vì cô mà đã có nhiều người ngã xuống, trong đó có ... nàng..."
Nói đến đây trong mắt Quang Nghi ánh lên vẻ ôn nhu hiếm thấy.