- Yêu nữ!?
Tiểu Thiên chau mày nhìn cô nàng trước mặt. Từ khi đến dị giới này có thể khẳng định Thanh Thanh và Thủy Nhược Lam đích xác đã trở thành vảy ngược của hắn, đụng vào khiến hắn cực kì khó chịu. Cô gái nhận ra vẻ mặt không mấy thích thú của hắn liền chu môi:
- Công tử, không lẽ chàng vẫn còn quyến luyến cô ta? So với ta thì cô ta đâu có gì hay ho chứ?
Hắn lạnh lùng nhếch môi, càng lúc càng cảm thấy vẻ đẹp của mỹ nhân nhạt dần trong tâm trí, trái lại là sự khó chịu đang tăng dần:
- Ta không có thói quen đem người mình thích ra so sánh, càng không muốn người đó bị gọi là yêu nữ.
Cô gái vẫn bướng bỉnh nói, hơn nữa còn sáp vào gần hắn. Khuôn mặt trắng như ngọc lộ ra vẻ ủy khuất, giọng nói càng lúc càng ướt át. Tiểu Thiên mơ hồ ngửi thấy một đợt mê hương mới, lần này tựa như sợi tơ mỏng luồn qua mũi cực kì xảo diệu, khiến cho tâm thần hắn cmar thấy bất ổn định:
- Nhưng thiếp đâu có nói sai, Thanh Thanh cô nàng đó có gì hay. Môn hạ của Liệt Hỏa Cung thì sao, cùng lắm là đứng đầu Thất Tuyệt Cung mà thôi. Thiên tài tu tiên cũng là do cô ta trơ trẽn tự phong cho mình.
- Còn cái tệ hại nhất, chính là dựa vào một chút sắc đẹp nhỏ nhoi mà đi quyến rũ nam nhân, lẳng lỡ không một chút đứng đắn.
- Chàng chẳng qua chỉ là bị cô ta lừa mà thôi, như một món đồ chơi, đến lúc chán sẽ bị vứt bỏ. Bản chất cô ta, chính là hồ ly lừa chết người không đền mạng…
- Câm mồm!
Hắn thét lớn một tiếng, hàn khí tỏa ra trùng điệp khiến cho mê hương tan rã trong tức khắc. Đầu óc hắn tình táo hoàn toàn, khuôn mặt xám xịt lại lội ra vẻ khó chịu. Cô gái này, càng nói càng khó nghe, cang nói càng khiến hắn muốn phẫn nộ:
- Nói cho cô biết 3 điều:
- Thứ nhất, Thanh tỉ chưa đặt cao chuyện Liệt Hỏa Cung hay là Hàn Băng Cung trước mặt ta
- Thứ 2, ta cũng chưa bao giờ nghe tỉ ấy tự nhận mình là thiên tài tu tiên. Hơn nữa, lấy danh phận là thiên tài mà chịu đi kết giao với phế vật tu tiên như ta, tỉ ấy không phải là quá trong sáng à?
- Thứ 3, cái gì mà lẳng lơ, quyến rũ nam nhân bừa bãi? Cái gì mà đồ chơi, chán chê rồi vứt bỏ? Ta cấm cô trước mặt ta nói tỉ ấy như vậy.
- Hơn thế, những lời đó nói về tỉ ấy thì ta nghe không lọt tai nửa chữ, nhưng đem gán cho cô thì ta cam đoãn sẽ vỗ cả tứ chi đồng tình. Con mẹ nó! Người như cô đủ tư cách gọi người khác như vậy sao. Nội cách ăn mặc, nói năng, cả cái cách cô dùng mê hương để dụ dỗ ta đã cho thấy cô đứng đắn không bằng một phần mười tỉ ấy
- Còn nữa, đối với ta, tỉ ấy là người đẹp vô cùng, có so sánh cũng chỉ kém một chút sư tôn ta về độ thành thục. Nhưng cô thì càng nhìn càng không thuận mắt.
Nữ nhân lúc này đã hoàn toàn hóa đá. Đang thao thao bất tuyệt hạ gục đối thủ, không ngờ bị hắn phản đòn, lại tặng cho một tràng những lời khó nghe mà từ trước đến giờ nàng chưa từng nếm trải. Nam nhân nữ tử xung quanh nàng, dù có bối phận thế nào cũng chưa có ai nói về nàng như vậy. Hiện tại thì hoàn toàn khác, trong một khoảnh khắc, nàng không cách nào tiếp nhận nổi.
Đến lúc tỉnh lại, thì hắn đã biến mất từ lúc nào. Mỹ nhân ngơ ngác nhìn quanh không thấy bóng người. Nàng ta trầm ngâm một lúc lâu.
Đột nhiên bỗng thấy cả một biển hoa xung quanh trở nên khô cằn, cánh rụng lả tả, từ muôn ngàn màu sắc đều trở nên héo úa xám xịt. Hậu hoa viên vốn tràn đầy sức sống hiện tại không khác gì một vùng đất chết. Mỹ nhân đứng lặng giữa những cành hoa héo quắt queo, khuôn mặt xinh đẹp ánh lên vẻ thù hận cay nghiệt:
- Lục Tiểu Thiên, ngươi dám sỉ nhục ta, so với con yêu nữ kia còn đáng chết gấp vạn lần.
...
Tiểu Thiên có nằm mơ cũng không ngờ hắn vừa chọc vào một nữ nhân thù dai nhất thiên đạo. Thực ra hắn có biết cũng không còn thời gian để tâm, bởi vì trước mắt hắn chính là trận tỉ thí đầu tiên ở Thiên đạo chi khảo.
Hình thức song đấu, được sử dụng tùy loại tiên thuật và pháp khí, giới hạn mức độ sát thương không được gây tử vong, tuyệt đối không được sử dụng tà pháp và hắc ám thuật. Cho đến khi một bên bị đánh rớt đài hoặc xin thua, trận đấu kết thúc.
Nói chung TIểu Thiên cũng không tìm được yếu tố gì có lợi cho hắn.Tiên thuật kì thực ngoài một vài mánh khóe học lóm từ Thái Ất, cơ bản là băng thuật của hắn vẫn như trước, rất tầm thường. Pháp khí luyện thành là con bài tủ của hắn, phải đưa ra dùng từ vòng đầu tiên hắn hoàn toàn không muốn. Tà pháp hay hắc ám thuật hắn còn chưa dám nghĩ đến.
Có lẽ việc duy nhất hắn có thể làm là lên ứng chiến. Trên 2 cây cột chạm rồng trước võ đài đã trải xuống 2 tấm lụa đỏ, ghi tên hắn và Phùng Quán. Xung quanh tu tập một vài người, chủ yếu là của Tử Lôi Cung. Thanh Thanh không có xuất hiện. Tiểu Thiên thầm nhủ càng tốt. hắn không muốn bị mất mặt trước nàng. Duy có Thủy Nhược Lam, tìm mãi chung quy vẫn không thấy.
Tiếp dẫn tiễn đồng cúi đầu chào, kế đó yêu cầu hắn chạm tay vào tấm phù trắng, coi như hoàn thành minh ước. Tiểu Thiên thầm nhủ, hóa ra thủ tục so với thwoif hiện đại cũng chẳng có khác là mấy. Kế đó hắn từ từ bước từng bước lên đài. Tim đập thình thịch, trong đầu hiện lên trăm ngàn câu hỏi. Lớn nhất vẫn là không biết cái gã phùng quán ấy tròn méo thế nào. Nếu mà tướng mạo hiền lành một chút, thì đây có thể là trận giao hữu nhẹ nhàng. Nhưng nếu mặt mũi có phần háo chiến hoặc ác ôn, thì Tiểu Thiên xác định sẽ dốc toàn bộ vốn liếng ra đấu.
Ít ra có thể đấu một trận ra trò với cao thủ bát cường rồi bị loại thì còn hay hơn tự nhận thua cả chục lần. Hắn cũng có thể đổ tại lịch thi đấu quá thiếu may mắn.
Một phút!
Mười phút!
Nữa tiếng đồng hồ trôi qua, chỉ có mình Tiểu Thiên đứng trên đài. Mặc kệ đám đệ tử Tử Lôi Cung đang xì xào phía dưới, hắn chửi thầm khe khẽ cái gã Phùng Quán chết tiệt. Như thế nào mà lại bắt hắn đợi dài cổ thế này chứ.
Bỗng có một đệ tử của Tử Lôi Cung chạy hồng hộc đến bên tiếp dẫn đồng tử, ghé đầu vào vai gã thì thầm mấy câu. Kế đó trên đài vang lên thanh âm ngắn gọn, đầy bất ngờ:
- Đại diện Tử Lôi Cung Phùng Quán do gặp vấn đề về sức khỏe, không thể tham gia khảo thí nên phần thắng nghiêng về Lục Tiểu Thiên, đệ tử Huyền Băng Cung.
Tiếng xì xào trở thành tiếng ồn râm ran. Tiểu Thiên vẫn đứng lặng trên đài, không tin nổi vào tai hắn.