Mới sớm tinh mơ Tiêu Thiên Tứ đã bị Phán Phán dựng dậy khỏi giường, lại còn bắt tự thu dọn đồ đạc. Ra bên ngoài đại môn Đông Phương thế gia, hắn thấy một xe ngựa đã chờ sẵn, ngoài Đông Phương Huyền Cơ còn có thêm bốn thanh y nữ tử.
“Huyền tỉ, chúng ta đi đâu vậy?” Thiên Tứ nhìn lực lượng đông đảo, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
“Hỏi nhiều làm gì? Lên xe!” Đông Phương Huyền Cơ buông gọn một câu, nói đoạn vào xe trước. Tiêu Thiên Tứ ngẩn người cười khổ, cũng đành theo sau. Đông Phương Huyền Cơ trước nay đều rất lạnh lùng, nhưng vừa rồi khi Thiên Tứ gọi nàng là “Huyền tỉ”, nàng cũng không có phản đối gì, đại khái là đồng ý.
Trong xe hóa ra khá rộng rãi, bài trí trang nhã, có tất cả những vật dụng thường ngày, cảm giác chẳng khác mấy một khuê phòng. Đặc biệt còn thoang thoảng hương thơm rất giống mùi hương trên cơ thể Huyền Cơ, chắc hẳn đây là cỗ xe mà nàng thường sử dụng.
Bốn nữ tử kia, lần đầu tiên Thiên Tứ mới nhìn thấy, hai người đánh xe bên ngoài, hai người vào ngồi cùng bên trong. “Đây là tứ thị vệ của ta, Đông Phương Cầm, Đông Phương Kỳ, Đông Phương Thư, Đông Phương Họa!” Đông Phương Huyền Cơ lần lượt giới thiệu.
“Xin chào các vị tỉ tỉ!” Tiêu Thiên Tứ vẫn bản tính khó sửa. Có điều bốn người có vẻ không hề ngạc nhiên với chiêu này của hắn, chỉ nhìn lại một lần rồi gật đầu coi như đáp lễ. “Đúng là chủ nào tớ nấy, lạnh như cối đá. Cứ xem Phán Phán có phải tốt hơn không!” Thiên Tứ chợt thấy nhơ nhớ Phán Phán, tiếc rằng “nàng” lại không được đi cùng.
Suốt dọc đường, Thiên Tứ liến thoắng không ngớt lời nhưng chẳng ai thèm để ý đến hắn. Rốt cuộc Huyền Cơ cũng không thể không bực mình, doạ hắn nếu còn không bớt mồm bớt miệng thì nàng sẽ ném hắn xuống trước khi đến Khiên Dương.
“Tiểu thư, ở đây có tửu lâu, chúng ta có cần nghỉ một chút không?” xe ngựa dừng, Đông Phương Cầm gợi ý.
“Đúng đúng, Huyền tỉ, chúng ta nên nghỉ ngơi ăn uống một chút!” Thiên Tứ đã chán ngắt phải ngồi xe, quên ngay “nghiêm lệnh” của Đông Phương Huyền Cơ.
Đông Phương Huyền Cơ nhìn vẻ hưng phấn trên mặt hắn mà không đành từ chối, gật đầu ưng thuận. Sáu người cùng tiến vào vào tửu lâu, tiểu nhị hân hoan ra đón: “Tiểu thư, công tử, mời!” Đoạn dẫn họ vào thượng phòng trên lầu hai. Tiểu nhị đã tiếp nhiều người, chỉ nhìn qua là biết nhóm người này phi phú tắc quý, không dám thờ ơ.
Sáu người ngồi quanh một bàn cạnh cửa sổ, nói chính xác thì đây mới là lần đầu tiên Thiên Tứ chu du trong thiên hạ. Lần trước lúc đầu thì toàn ở trên núi, sau này theo Huyền Cơ đến Đông Phương thế gia thì vì sợ quỷ môn truy sát nên nàng đi vội vã, đến nỗi Thiên Tứ không có thời gian nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Tiêu Thiên Tứ vì vậy chỉ say mê nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý thượng phòng đã có thêm hai khách nhân.
Hai người đó, một người trạc hai nhăm tuổi, nét mặt đầy vẻ anh khí, thanh kiếm mang theo gác ngang trên bàn, chắc hẳn là người trong võ lâm. Người còn lại là một lam y công tử tao nhã, tay cầm quạt mắt nhìn bốn xung quanh. Thấy nhóm người Đông Phương Huyền Cơ, mắt gã lập tức sáng rực lên vì dung nhan mỹ nữ.
Thực ra vẻ ái sắc của nho sinh lại không phải là vì Đông Phương Huyền Cơ, bởi lúc đó nàng đang đeo mạng, tuy vậy bốn thủ vệ của nàng cũng đã thừa xinh đẹp. Duy có Thiên Tứ lại không có ấn tượng gì đặc biệt, có thể vì hắn đã tận mắt mục kích dung nhan Đông Phương Huyền Cơ rồi.
Đông Phương Thư cản thấy cái nhìn của lam y nho sinh, quay đầu lại: “Tiểu thư, người kia đang nhìn chúng ta!” - “Mặc kệ hắn, chúng ta cứ nghỉ ngơi!” Có vẻ Đông Phương Huyền Cơ đã biết nho sinh là ai, chỉ phẩy tay vẻ coi thường.
Đúng lúc đó có tiếng bước chân thình thịch phía cầu thang, từ dưới đi lên liền một lúc bảy người. Dẫn đầu là một hán tử áo vàng khoảng bốn mươi tuổi, râu quai nón, dáng tầm thước, huyệt thái dương nhô cao, chắc hẳn là cao thủ. Hoàng y hán tử đảo mắt một lượt rồi đi về phía công tử mặc đồ lam: “Lam Thiên Phong, cuối cùng cũng có ngày này, chúng ta tìm ngươi lâu rồi!”
“Các vị, Lâu Ngoại Lâu chúng ta có chút chuyện riêng cần giải quyết, ai không liên quan xin mời ra ngoài, tiền ăn chúng ta sẽ thanh toán hộ các vị!” hán tử áo đen đứng sau gã thủ lĩnh nói to.
“Huyền tỷ, cái gọi là Lâu Ngoại Lâu là gì vậy?” Thiên Tứ đã ngừng việc xem phong cảnh, quay sang chú ý xem trò vui. Giọng của hắn vang lên rõ mồn một, dường như cố ý để cho đám người kia nghe thấy.
“Lữ huynh à, Lâu Ngoại Lâu của các ngươi có vẻ nhỏ nhoi quá nhỉ, xem vị huynh đệ kia chưa từng nghe qua đây này!” Lam Thiên Phong cất giọng nho nhã đáp lại, nhưng người bình thường đều có thể thấy gã đang muốn kéo sáu người Đông Phương Huyền Cơ vào cuộc.
Đông Phương Huyền Cơ trừng mắt nhìn TiêuThiên Tứ, làm hắn sợ hãi im bặt.
“Vị huynh đệ này, không biết phải xưng hô thế nào? ” người họ Lữ không nén được tức giận, cất tiếng hỏi Tiêu Thiên Tứ.
“Chúng ta xưng hô thế nào không liên quan đến các hạ. Các hạ làm việc của các hạ, chúng ta ăn cơm của chúng ta, nước giếng không phạm đến nước sông!” Đông Phương Kỳ chua ngoa đáp lại. Thực ra năm chủ tớ nàng chỉ không muốn rắc rối chứ không hề sợ việc.
“Vị cô nương này là ai? Nhìn các vị cũng là người võ lâm, không lẽ không biết đến Lâu Ngoại Lâu chúng ta?” Hoàng y hán tử xem ra đã quen thói hống hách, lần đầu gặp phải người cứng đầu như vậy.
“Các hạ hãy lo chuyện của mình trước!” Đông Phương Huyền Cơ cuối cùng cũng lên tiếng, lời nói ẩn chứa uy lực khiến người ta khó thể chống cự.
“Lữ huynh, xem ra cố gắng của ngươi có chút thất bại rồi. Lâu Ngoại Lâu thực ra chẳng có gì là ghê gớm cả, ngay ta còn không đếm xỉa tới nói gì đến mấy cô nương xinh đẹp đây?” Người có tên Lam Thiên Phong lại thêm dầu vào lửa.
“Lam Thiên Phong, đừng có lắm điều. Ân oán giữa bổn Lâu và nhà ngươi, hôm nay phải giải quyết cho xong!” người họ Lữ không bị mắc bẫy nữa.
“Ta nói với Lữ huynh thế này, chúng ta hình như không có thù sâu hận lớn gì. Hây, không phải là ta chỉ đến phòng the thiếp của Lâu các ngươi, cùng nàng ôn lại chuyện ngày xưa ư? Ta và nàng thực sự không làm chuyện gì sai, hơn nữa nàng không phải là vợ ngươi, hà cớ gì ngươi tức giận như vậy? Hay là nàng và ngươi đã có gì?” Lam Thiên Phong trợn mắt vẻ kinh ngạc.
“Lên!” Hoàng y hán tử tràm giọng, bẩy người cùng rút kiếm đồng thời hướng về phía Lam Thiên Phong. “Tiểu thư, Lam Thiên Phong chuyên dụ dỗ vợ người. Giang hồ truyền ngôn hắn đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, quả nhiên không sai, nhưng không ngờ cả thê tử của Lâu Ngoại Lâu chủ hắn cũng dám trêu ghẹo!” Hóa ra Đông Phương Họa cũng biết về con người này.
“Huyền tỷ, Lam Thiên Phong rất hữu danh, đúng vậy không? Lâu Ngoại Lâu rốt cuộc là môn phái nào vậy?” Tiêu Thiên Tứ lại không thể kiềm chế được hiếu kỳ. Hắn không biết cách để nói nhỏ, lần này lại bị cả tám người nghe được, nhưng đang mải ẩu đả nên không tiện xử lý.
Trên mặt Lam Thiên Phong hiện lên chút lúng túng: “Hóa ra vẫn có người chưa biết ta là ai, thật là ngu xuẩn mà!”
Lam Thiên Phong biệt danh Đa tình công tử, đứng thứ mười trong Hắc Bảng, tuổi tác chưa đến ba mươi. Vũ khí chính là một thiết phiến được hắn gọi là “Đa tình phiến”, phong lưu thành tính. Tuy nhiên Lam Thiên Phong tự nhận mình phong lưu nhưng không hạ lưu, còn nói là đa tình vẫn tốt hơn vô tình!
Lâu Ngoại Lâu, sáng lập ba mươi năm trước, trong ba mươi năm nhanh chóng lớn mạnh, thanh thế trực bức các đại môn phái. Lâu chủ Nghiêm Thiết Phong, vừa tròn bốn mươi, võ công tất nhiên không nhược.
Đông Phương Huyền Cơ sợ Tiêu Thiên Tứ lâm vạ miệng, chỉ có thể lại nhắc hắn cẩn thận. Bọn họ ngồi một bên xem kịch, Lam Thiên Phong bị bảy người bao vây nhưng dáng bộ nhàn nhã như dạo chơi, chỉ một cây quạt kích đông đánh tây, chỉ một lát là khiến cả bảy người không kịp thở.
“Một lũ ăn hại, lui ra!” một giọng trầm hùng vang lên. Từ trên không một đại hán từ từ hạ xuống, mặt vuông chữ điền, y phục một màu mầu tím ngắt.
“Lâu chủ đại giá, xin thứ cho thuộc hạ bất tài!” bảy người cúi đầu lui sang một bên - “Nghiêm Đại Lâu chủ, xem ra người cũng rất đa tình, vì một tiểu thiếp mà phải đích thân xuất mã!” Lam Thiên Phong lời nói vẫn không thôi cợt nhả, nhưng nhìn dáng điệu lại rất nghiêm túc, chắc hẳn người mới đến đích thực là cao thủ rồi.
“Ha ha, thằng nhóc vô tri! Bổn Lâu chủ ta xá gì một đứa con gái. Chỉ cần nghe lời ta, đừng nói một mà đến mười ta cũng cho không ngươi, đáng hận là ta đã bỏ qua chuyện nhà ngươi trêu chọc tiểu thiếp của ta, ngươi không những không tự nguyện gia nhập bổn Lâu mà còn đi rêu rao khắp nơi, ái thiếp ta có tình ý với ngươi!” Nghiêm Thiết Phong đường đường một đấng nam nhi, hiển nhiên đâu thể để mặc Lam Thiên Phong làm những chuyện như vậy.
“Muốn ta gia nhập Lâu Ngoại Lâu cũng không thành vấn đề, nhưng ta ghét nhất bị người khác hăm dọa. Tuy ta thích mỹ nữ nhưng ta có nguyên tắc của ta, chỉ có thể xin lỗi nàng chứ ngươi có tư cách gì? Ngươi có giết ta thì cũng thế, bao nhiêu người biết chuyện rồi, chẳngnói đâu xa, ở đây cũng không phải là ít!” Tiểu tử thúi này gặp nguy đến nơi cũng không quên hạ nhục đối thủ.
“Ha ha, lát nữa tất cả các ngươi đều sẽ thành tử nhân, đã là người chết thì không thể nói lung tung được!” Nghiêm Thiết Phong đích xác không để bất cứ ai trong mắt.
“Cốc huynh này, người ta nói huynh là tử nhân mà huynh không có ý kiến gì à?” Lam Thiên Phong quay sang nam nhân mang kiếm.
Từ đầu đến giờ, người này vẫn điềm nhiên ăn uống, dường như những những chuyện xảy ra đều không có liên quan, nghe Lam Thiên Phong hỏi cũng không thèm ngước đầu lên, chỉ thủng thẳng: “Nếu chết cũng phải làm con quỷ no say, cứ ăn uống đã rồi tính tiếp! Mà ngươi nhắm không chống nổi thì cứ nói thẳng ra, chỉ cần van xin thì có thể ta sẽ giúp ngươi!”
“Dù thế nào đi chăng nữa chúng ta cũng là hảo bằng hữu, huynh chẳng nhẽ thấy chết mà không cứu? Những mỹ nhân kia không giúp đệ không tính làm gì, huynh lại còn dậu đổ bìm leo thì thật là cạn tình cạn nghĩa” Lam Ngọc Phong nhăn nhó vẻ đáng thương.
“Ngươi vô công rồi nghề đến dụ dỗ thê thiếp người ta, bị trừng phạt là đáng đời. Ngươi hưởng lạc xong rồi bảo ta đánh tướng công của người ta hộ ngươi, giao tình của chúng ta đâu đã lớn đến như vậy?” Người họ Cốc không lạ gì chiêu này của Lam Thiên Phong.
“Việc gì mà phải đùn đẩy như vậy? Có giỏi thì các ngươi cứ lên cũng một lúc!” Nghiêm Thiết Phong tuy tức giận nhưng vẫn không để ý đến người kia, bởi nhìn bế ngoài gã trông rất tầm thường, chẳng có vẻ gì là một cao thủ.
“Huyền tỉ, hắn bảo sẽ giết tất cả chúng ta, sao tỉ lại không có phản ứng gì như vậy?” Tiêu Thiên Tứ trong lòng đã hết sức nóng nảy. “Đừng nhiều chuyện, hai người đó có thể ứng phó được!” Đông Phương Huyền Cơ đưa mắt lườm hắn.
“Nghiêm Lâu chủ tự tin thế thì ta sẽ lĩnh giáo. Thiên Phong cái đồ lăng nhăng này, nhớ về sau có mỹ nhân phải nhường ta một nàng đó!” Người mang kiếm cuối cùng cũng đứng dậy. “Tại hạ Cốc Phong, mời Lâu chủ xuất chiêu!”
“Hoá ra là Cốc Phong, ta đã không nhận ra ngươi...” mặt Nghiêm Thiết Phong đột nhiên biến sắc: “Ngươi tự muốn chết thì đừng có oán ta!” Song chưởng lập tức biến thành màu đỏ, một luồng dương khí nóng hừng hực tung ra.
Cốc Phong, cao thủ đứng đầu Thanh Bảng, hai mươi sáu tuổi, truy phong kiếm pháp nổi danh giang hồ.
“Hây, Nghiêm Lâu chủ à, hà tất phải bận tâm vì mấy cái bàn cái ghế thế kia?” Lam Thiên Phong nhìn bàn ghế trúng chưởng bắn tung lên không, lại bắt đầu giễu cợt.
“Lai nhi bất vãng phi lễ dã, Nghiêm Lâu chủ, tiếp kiếm!” Lưỡi kiếm liên tiếp công về phía Nghiêm Thiết Phong. Truy phong mười ba kiếm, thành danh Cốc Phong tuyệt kỹ, thực chất không chỉ có mười ba kiếm mà từ đầu đến cuối liên lạc không ngừng, hơn nữa mỗi lúc một nhanh.
Cốc Phong đứng đầu trong Thanh Bảng, đương nhiên không phải hư danh. Nghiêm Thiết Phong thân là Lâu chủ Lâu Ngoại Lâu, thực lực không nói ai cũng biết. Suốt một canh giờ hai người đấu với nhau bất phân thắng bại. Chỉ đáng tiếc là đồ đạc của tửu lâu đã bị trận hỗn chiến làm cho tơi bời.
“Nghiêm lão huynh à, ngươi thế này không được rồi! Thảo nào vợ ngươi phải đi tìm người ngoài. Hây, già rồi thì phải thừa nhận thôi!” Lam Ngọc Phong hiện tại thay thế vị thế của Cốc Phong, vừa uống rượu vừa dài mỏ chế giễu. Không biết hắn định nói Nghiêm Thiết Phong võ công sa sút hay cả những cái khác cũng không được tốt.
“Xem ra Nghiêm mỗ không thi thố chút tuyệt học thì các ngươi còn không phục!” Lam Thiết Phong bất giác nhảy lui, lấy ra một cây hắc tiêu dài chừng hơn thước trong ngực áo: “Ép ta phải rút vũ khí đối phó, có chết cũng là vinh hạnh cho ngươi rồi!” Nghiêm Thiết Phong tay phải cầm hắc tiêu, bắt đầu đạp bộ. Cước lực của y rất nhẹ nhàng nhưng áp lực trong phòng lập tức tăng lên đến tức thở.
Cốc Phong tập trung chờ đợi, công lực toàn thân vận lên cực điểm, biết lần này sẽ là phân thắng bại.
Hai bên ở thế giằng co đến một tuần hương, cuối cùng Nghiêm Thiết Phong vào cuộc. Chỉ thấy bóng tiêu loang loáng tấn công vào những yếu huyệt của Cốc Phong, tốc độ nhanh chẳng kém Truy phong kiếm.
Nghiêm Thiết Phong ta tay, Cốc Phong cũng cùng lúc xuất chiêu, “Truy phong vô hãn” sát chiêu lợi hại nhất trong Truy phong kiếm pháp.
“Cheng...!”
Tiêu kiếm va nhau phát ra một âm thanh lanh lảnh. Đột nhiên việc không lường được đã xảy ra...
Cây tiêu nứt làm đôi, lộ ra bên trong thanh đoản kiếm - kiếm trung tiêu - tốc độ khiếp người đâm thẳng vào ngực trái Cốc Phong.
Mặt Lam Thiên Phong thoáng tái nhợt, nghĩ thầm lão Cốc ngươi tiêu rồi! Nghiêm Thiết Phong cười khẩy, chờ đợi Cốc Phong ngã xuống.... Nhưng cái cười khẩy của y chợt tắt ngấm khi một bàn tay thon trắng như ngọc từ đâu hiện ra kẹp chặt lấy đoản kiếm, khiến mũi kiếm dừng ngay trước ngực Cốc Phong.
“Nghiêm Lâu chủ, thủ đoạn của ngài có vẻ không được quang minh cho lắm? Dùng thủ đoạn đó để đối phó với một hậu bối, không sợ mang tiếng trong giang hồ sao?” một giọng nữ lạnh lùng vang lên.
“Ngươi là ai?” Nghiêm Thiết Phong cảm giác hôm nay ra cửa chắc gặp cả mấy con mèo đen rồi. Đầu tiên là không nhận ra Cốc Phong, bây giờ lại không thể ngờ mấy mỹ nhân kia thậm chí còn lợi hại hơn.
“Ta là ai không quan trọng, chỉ hy vọng Nghiêm Lâu chủ nể mặt ta, ân oán của Lâu chủ dịp khác tính sau đi. Còn nữa, hy vọng Lâu chủ dạy dỗ thủ hạ của người cho tốt, sau này có việc gì đề nghị người khác thì cũng phải khách khí một chút!”
Nghiêm Thiết Phong biết cơ hội trả thù thế là trôi qua rồi, đáng hận là những người này rõ ràng không phải cùng hội với Lam Thiên Phong. “Cô nương nói vậy, nếu ta không nghe thì là đã đắc tội. Nhưng qua ngày hôm nay ta sẽ vẫn tìm bọn chúng tính sổ!”
“Việc đó ta không quản, chỉ cần chúng ta xong bữa là được rồi!” Đông Phương Huyền Cơ thờ ơ đáp lại.
“Chúng ta đi!” Nghiêm Thiết Phong như đã biết đó là Đông Phương Huyền Cơ, dứt khoát cùng thủ hạ rời tửu lâu.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Đông Phương cô nương, Cốc Phong sẽ có ngày báo đáp!” Cốc Phong tiến lên vòng tay cám ơn. “Cốc thiếu hiệp quá khách sáo rồi, ta vì thấy bất bình nên mới làm như vậy, không nhất thiết phải báo đáp!”
“Dù thế nào, sự thực cô nương đã cứu tại hạ một mạng. Lam Thiên Phong ta không bao giờ quên ơn, sau này có việc sai bảo, tại hạ xin nguyện hết lòng!”
“Chẳng ngờ Lam công tử lại là người có nghĩa khí, xem ra giang hồ truyền ngôn sai mất rồi!” Đông Phương Kỳ không biết đang khen hay đang chửi khéo Lam Thiên Phong.
“Hai vị đại ca, phải chăng hai vị trước đây có quen biết với Huyền tỉ?” Tiêu Thiên Tứ lại nói năng lung tung. ”Tiểu huynh đệ, tại sao lại cho rằng chúng ta và Đông Phương cô nương có quen biết nhau?” Cốc Phong có vể đã mến Thiên Tứ.
“Ta nhớ là Huyền tỉ vừa rồi chưa tiết lộ thân phận?” Tiêu Thiên Tứ thắc mắc. “Trong thiên hạ, người chỉ dùng một tay có thể chặn được tuyệt chiêu của Nghiêm Thiết Phong đâu có nhiều. Hơn nữa tiểu huynh đệ vừa rồi hai lần gọi Huyền tỉ, chúng ta nghe là có thể đoán ra mà.” Lam Thiên Phong giải thích một tràng.
“Hóa ra là ta đã tiết lộ thân phận của Huyền tỉ, thể nào lát nữa Huyền tỉ cũng mắng ta!” Thiên Tứ nghĩ thầm, lén nhìn trộm Đông Phương Huyền Cơ. bắt gặp ánh mắt nàng, vội giật mình cúi thấp đầu: “Chết rồi...!”
“Chúng ta còn có việc, cáo từ!” Đông Phương Huyền Cơ nhìn Lam Thiên Phong: “Đệ đệ của ta mới xuất giang hồ, còn rất nhiều chuyện không hiểu. Con người hắn hơi ngốc nghếch, lại có vẻ thích chuốc họa, sau này nếu hai vị gặp thì hy vọng sẽ giúp ta chăm sóc hắn!”
“Nghiêm Thiết Phong là người không dễ đối phó, hai vị nên cẩn thận!” Đông Phương Huyền Cơ đã xuống lầu, giọng truyền âm chợt vẳng lại.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Ngươi không phải rất thích nói hay sao? Tự nhiên lại câm như hến vậy?” Từ sau khi vào trong xe Thiên Tứ không mở miệng một câu, nhưng Đông Phương Huyền Cơ không dễ bỏ qua như vậy.
“Từ giờ đến Khiên Dương, không có phép của ta ngươi không được nói dù chỉ một từ, rõ chưa?”
“Huyền tỷ, đệ sẽ nghe lời tỷ!” Tiêu Thiên Tứ lí nhí.
“Đừng trách ta, ngươi mới xuất giang hồ, chưa biết giang hồ phức tạp đến thế nào. Ta không thể dạy ngươi một chốc một lát được, đợi đến Khiên Dương người đó tự khắc sẽ cho ngươi biết. Ngươi ăn nói không giữ gìn là mang họa lúc nào không biết, hiểu chưa?” Đông Phương Huyền Cơ nhìn bộ dạng sợ hãi của Thiên Tứ, trong lòng có chút bất nhẫn mới hạ giọng dịu dàng.
“Huyền tỉ, tỉ có thể cho đệ biết người mà tỉ nói đến là ai không?” Thiên Tứ sợ lại bị ăn mắng nên vội vã chặn trước: “Đệ chỉ hỏi một câu này thôi, sau này nhất định sẽ không nói nữa!”
“Cô nương đó tên là Nam Cung Tiểu Vũ...”