Nói liền ba chữ tốt, Quang Nghi không nhịn được cười khổ. Đùa à, trước giờ những người mang Tinh Can Sư Tử có người nào bình thường đâu, nếu không bá chủ một phương thì cũng là Chiến Thần bất khả chiến bại. Muốn làm một người bình thường, hơi khó đó.
Quả là cha nào con nấy, mạnh mẽ lắm a. Nếu là con trai thì hắn không ngại giúp để tạo ra một Chiến Thần bất hủ như cha nó, nam nhi thì phải đầu đội trời chân đạp đất. Nào ngờ lại là con gái, hắn cũng thật không muốn phải để cô bé đối mặt với cái thế giới đầy sóng gió bên ngòai.
Tuy không nói ra nhưng hắn là một người cuồng si cái đẹp, thề chết bảo vệ cái đẹp (tác giả: hix, lỡ nói ra trước đó rồi!). Đằng này con bé không chỉ xinh đep, mà còn rất nhiều lí do buộc hắn phải giúp đỡ, buộc hắn phải làm một điều gì đó.
"Anh có cách gì không?"
Biết là không dễ, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể trông cậy vào người trước mặt này thôi. Dù đã kiềm chế cảm xúc nhưng thanh âm vẫn có chút lo lắng.
"Hiện tại thì con bé đã bị lộ rồi, tôi có thể tìm đến đây thì người khác cũng có thể. Chuyện này không thể tiếp tục che dấu, phải tìm thời điểm phù hợp mà giải thích cho con bé. Tôi sẽ thông báo với bên ngòai nó là Thiên Nữ tập sự, điều này tuy sẽ gây chú ý nhưng bù lại nó sẽ có một danh phận. Khi đó chỉ cần chú ý bên Thiên Giới một chút là được, dù gì cũng là tập sự, đến lúc đó đánh cái dấu không đạt thì xong, trở thành sứ giả ở Nhân Giới, được Nhân Giới bảo vệ, được hưởng ưu đãi như của một Thiên Nữ có danh không phận."
"Vậy là tốt rối. Thật may anh là sứ giả Thiên Giới lần này, nhưng còn anh thì sao? Nếu như vậy anh có thể sẽ gặp nguy hiểm?".
Khi nghe Quang Nghi xác nhận sẽ giúp, nàng thở phào một hơi nhẹ nhỏm, nhưng lại suy nghĩ sang vấn đề khác không khỏi lo lắng. Kẻ thù của nàng cũng là kẻ thù của hắn, nhìn hắn khỏe mạnh như vậy nhưng nàng biết những vết thương trên người hắn vẫn chưa lành, nếu giờ lại gặp đối thủ thì chưa chắc có thể ứng phó được. Nàng không muốn hắn lại vì mẹ con nàng mà gặp nguy hiểm.
"Ha ha ha!"
Như nghe được một câu chuyện hài, Quang Nghi cười vang vài tiếng, bày ra tư thế bất cần đời hỏi:
"Trông tôi như vầy có giống không?"
Vừa nói vừa gác chân lên bàn nhịp nhịp, con mắt láo liên nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, bộ dáng trông rất giống bọn du côn.
"Anh . . . !".
Nàng sực tỉnh. Đúng vậy, lúc đầu nàng cũng không nhận ra hắn, chỉ khi cảm giác được khí chất trên người mới biết được. Hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
Mặc dù rất muốn biết nhưng nàng không hỏi, nếu thích thì hắn sẽ nói, còn khi không thích thì cho dù người yêu của hắn hỏi thì hắn cũng chưa chắc trả lời.
"Được rồi, không cần lo lắng. Tôi sẽ không chết trước cô đâu!"
Nói xong đứng dậy bước ra sân. Mưa đã tạnh được một lúc nhưng bầu trời vẫn còn u ám, đây chỉ là cơn mưa đầu, giông tố vẫn còn ở phía trước. Tuy vậy phía chân trời xa đã hiện lên một cầu vồng nhợt nhạt, chỉ thấy thấp thóang vài màu nhưng ở trên nền trời xám xịt trông vẫn rất bắt mắt.
Dù chỉ tồn tại ngắn ngủi nhưng nó vẫn kiên cường tỏa sáng cho đến khi bị những áng mây đen kia ép tan.
"Đến lúc rồi!"
Vừa nói Quang Nghi vừa cất bước, hướng về những cánh chim bay tránh bão cuối chân trời. Hắn phải hòan thành một số việc trong lần thức tỉnh này, cũng cần chuẩn bị vài thứ cho tương lai, hắn phải thật sẵn sàng, vì đây chính là lợi thế của hắn.