“Hảo cho lời cuồng vọng. Ngươi tin rằng một Hoa Y quán nho nhỏ có thể kháng cự sức mạnh cả võ lâm thiên hạ chăng?” Bá Việt cười lạnh.
Hoa Y chủ ngưng bắt chéo hai chân, thong dong đứng dậy. Một thân bạch y tràn đầy linh khí, mái tóc ngắn nhẹ vui đùa trong làn gió đêm mát lạnh, nụ cười chói lọi như nắng vàng mùa hạ, cái nhìn uy quyền của vị thần nắm trong tay vận mệnh tất thảy sinh linh, từ đôi môi hồng thắm nhẹ nhàng phun ra 8 chữ đảo điên thiên hạ mai này.
“Với ta, không có gì là không thể.”
Toàn trường tĩnh lặng. Hoa cung nhân ai nấy hốc mắt đỏ hoe, vài người len lén lau lệ nơi khóe mắt. Bọn họ đã không chọn nhầm chủ tử. Có một chủ nhân như thế, ‘hành sự quyết đoán, bản lãnh tự tin, ngạo khí ngút trời’, thân là thuộc hạ còn gì để nói ngoài 2 chữ: Tự hào.
Bên kia, Minh chủ võ lâm Bá Việt chấn kinh, thân người khựng lại, hai tay gắt gao nắm chặt thành quyền, cả người run run, cơ mặt co giật, cặp mắt trống rỗng.
Những lời cuồng ngôn ấy, ta ước mơ một lần muốn nói. Ngạo khí ấy, ta cũng từng một lần muốn thử. Dù chỉ một lần… Mi mắt chớp chớp, cụp xuống, ngậm ngùi. Đáng tiếc… Ta lại chẳng đủ dũng khí. Bất chợt y ngước nhìn trời cao chỉ một màu đen ngự trị, ánh mắt đau đáu nỗi buồn sâu thẳm. Mang trong người năng lực của một thường nhân, không phải gánh chịu sự đố kỵ hay ganh ghét tài năng từ kẻ khác, liệu ta được trời cao ưu ái hay chối bỏ???
“AAAAAAAAAA……………..”
Bá Việt bất thần thét lớn. Hơn 40 năm với khát khao trở nên mạnh hơn, với tham vọng bước trên đỉnh cao quang vinh tột cùng đã khiến người thanh niên nhiệt huyết, thiện lương dần biến đổi. Làm nhiều đến vậy, bàn tay vấy nhiều máu tươi đến nhường ấy, rồi thì… Y được gì? ‘Minh chủ võ lâm’ – một cái hư danh? Hối hận sao? Câu hỏi này thi thoảng chợt lóe trong đầu suốt 10 năm ròng, và y chẳng thể xác định câu trả lời. Phải chăng chấp niệm của một người đến tận khi chết mới có thể hóa giải?
“Phụ thân!”
Bá Ái Tuyền có chút sợ hãi khi chứng kiến một con người khác đầy kích động của thân phụ hiền ái, gọi nhỏ. Bá việt hồi đầu trông ái nữ, cúi nhìn thương thế trên người, lại trông thấy sự tàn độc ẩn hiện bên trong con ngươi đen láy, sâu, thật quá sâu của Hoa Y chủ, ánh mắt phức tạp, tuyệt vọng ra quyết định.
“Nhớ sống tốt, Tuyền nhi!”
Trường kiếm sắc bén nhanh như chớp cắt đứt lớp da nơi yết hầu, dòng máu nóng hổi chảy tràn, đỏ thẫm trường bào, ngày một nhiều, nhiều hơn.
“KHÔNGGGGG!!!!!”
Bá Ái Tuyền gào to, lao vào giật trường kiếm ra nhưng đã quá muộn. Nằm trên sàn, Bá Việt ánh mắt thất thần nhìn về phía Hoa Y chủ cao cao tại thượng. Bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại gói gọn trong xiêm y màu trắng thuần khiết, thân hình mảnh khảnh tản mác khí chất khiến người khác đố kỵ, sự tự tin đong đầy nơi cặp mắt đen láy có hồn. Khóe miệng cong lên, Bá Việt mỉm cười chua chát có chút không cam lòng, mệt mỏi mang theo câu hỏi không lời đáp sang thế giới bên kia.
‘Liệu ta được trời cao ưu ái hay chối bỏ?’
Hoa Y chủ lãnh đạm nhìn tất thảy sự việc, bóng dáng cô tịch trông về phương xa mịt mù, hàn âm thanh thanh: “Chết không phải là điều xấu nhất có thể xảy đến. Tuyệt vọng mới là hố chôn con người ta. Và trong trường hợp này, kẻ sống mới là người phải chịu thương tổn lớn nhất.”
Ánh mắt nhàn nhạt quét nhanh nam tử trung niên nằm trên sàn nhà lạnh giá, âm giọng khó nén nỗi khinh thường: “Đến lúc chết, ngươi vẫn chỉ là kẻ hèn nhát. Thậm chí còn chưa từng thử tranh đấu.”
Lại hồi đầu nhìn Hoa cung nhân, Bạch y nữ tử lạnh lùng mệnh lệnh: “Tiến hành đi.”
Bá Ái Tuyền khụy ngã trên sàn, giương mắt đợi chờ sự việc sẽ tiếp tục xảy đến. Gương mặt tràn đầy nét kinh hoàng, cặp mắt muốn khép lại không cần trông thấy tất thảy mọi thứ, nhưng vô vọng. Con ngươi đen không tiếp nhận sự phân phó, trân trân mở lớn. Từng sự vụ một in sâu nơi đáy mắt. Chiếc miệng nhỏ nhắn với hai cánh hoa tái nhợt há to, không có thanh âm phát ra. Tuyến lệ dường như đã cạn chỉ trong một đêm, chẳng còn nước mắt chảy xuôi, một giọt cũng không. Bá Ái Tuyền, giờ đây, tựa như người vô tri vô giác. Trống rỗng. Tuyệt vọng…
“Hồi Cung chủ, mọi thứ đã xong.”
“Rút!”
Nơi đại môn hoa lệ, Tử Hoa dáng đứng nghiêng người, vầng trăng lãnh đạm soi sáng một bên khiến gương mặt có chút quỷ dị, nửa sáng nửa tối. Tà áo trắng thanh khiết phần phật trong cuồng phong bất chợt kéo đến, một thân bạch y phiêu dật, Lãnh Tử Hoa nở nụ cười ngạo nghễ, thanh âm đầy ma lực:
“Quên giới thiệu, chúng ta là HOA CUNG!”
Khoảnh khắc ấy, thân hình Bá Ái Tuyền chợt run nhẹ, cặp mắt vô hồn bùng lên ngọn lửa nhỏ, hai cánh hoa tái nhợt mấp máy không ngừng, như cố khắc sâu tận đáy lòng 2 chữ mà từ nay sẽ trở thành cơn ác mộng của nàng, 2 chữ giản đơn mà cả đời nàng chẳng có khả năng quên đi: “Hoa cung…Hoa cung…”
Trong bóng đêm dày đặc, bên dưới vầng trăng khuyết với sắc trắng nhàn nhạt, những thanh âm của Nữ thần Athena – Nữ thần báo tử – vang vọng. Nơi đây, từ thời khắc này đã chính thức đổi tên gọi.
Chỉ trong một đêm…
…‘Thánh địa võ lâm’ san thành bình địa.
Và rồi,
…Một vùng đất mới được sinh ra…
‘Vùng đất tử thần’!