Cô gái khóac áo chòang trắng nói với vẻ lo lắng, trái ngược hòan tòan với vẻ bình thản của Tinh Chủ. Nàng lại nói tiếp:
"Tôi không hiểu Thiên Mẫu sao không cho tôi làm nhiệm vụ lần này, dù gì tôi cũng nằm trong Thập Nhị Thiên Can bài danh thứ ... , để tôi làm sẽ chắc chắn hơn. Đằng này lại giao cho một tên Thiên Sứ cấp 9 không biết ở đâu chui ra, còn chỉ bảo hắn tìm Thiên Nữ tập sự trong khi hắn không hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc lần này. Chuyện này khiến tôi thật sự không an tâm!"
Ồ lên một tiếng, Tinh Chủ bày ra tư thế như bừng tỉnh đại ngộ, xoắn nhẹ lọn tóc ngạc nhiên nhìn người phía dưới.
"Thì ra là cô lo lắng điều này à!. Thế thì tôi có thể nói cho cô biết, sự lo lắng của cô là thừa."
"Vì sao?"
Cô gái phía dưới nghi hoặc hỏi, dù biết những lời Tinh Chủ nói rất có khả năng đúng nhưng nàng cũng không nhịn được lên tiếng, nàng muốn biết lí do gì mà một người được xưng là thông thái lại chắc chắn như vậy.
Tinh Chủ nghe xong trầm ngâm một lát, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, lúc sau thôi nghịch lọn tóc của mình, xòe bàn tay ngọc ngà ra nói:
"Có năm lí do cơ bản . . . !"
Giơ ngón tay trỏ ra lắc lắc:
"Thứ nhất, điều cô vừa nói chắc chắc Thiên Mẫu cũng biết, không lẽ cô cho rằng việc này dễ xử lí như vậy sao. Vấn đề này tôi nghĩ Thiên Mẫu đã có cân nhắc mới đưa ra quyết định, chúng ta phải tin tưởng người"
Liếc nhìn cô gái đối diện, thấy nàng trầm mặt, Tinh Chủ bất đắc dĩ thở dài, người ta nói "người trong cuộc thường mộng mị" quả không sai, bình thường nàng ta thông minh sắc xảo, không ngờ vì lo lắng quá mà suy nghĩ không cẩn thận, mắc phải cái lỗi không nên mắc này. Thấy nàng ngẩng mặt lên Tinh Chủ xòe ngón tay giữa ra nói tiếp:
"Thứ hai, tại sao không để cô đi mà lại bảo một tên Thiên Sứ đi thay..."
Vấn đề này chỉ nói tới đây nhưng Tinh Chủ biết nàng sẽ hiểu. Và đúng như vậy, sau cái liếc mắt đầy thâm ý của người được gọi là "thông thái", nàng đã nhận ra vấn đề. Do mọi lần việc tuyển chọn Thiên Nữ tập sự đều do Thiên Sứ đảm nhiệm, nếu lần này lại để một trong Thập Nhị Thiên Can làm thì không tránh khỏi bị người khác chú ý "khéo quá hóa vụng". Thấy nàng bình tĩnh trở lại, Tinh Chủ tiếp tục xòe ngón áp út ra nói tiếp:
"Thứ ba, hắn là ai?"
...
"10 năm trước hắn đã xuất hiện, và sau 10 năm hắn vẫn là Thiên Sứ cấp 9, hòan tòan đủ điều kiện để nhận việc tìm Thiên Nữ, tôi nghĩ đây là một sự sắp đặt. Nếu đã là sắp đặt thì đảm bảo với cô, trừ Thiên Mẫu ra thì không ai biết hắn là ai. Chúng ta không thể nhìn bề ngòai mà đánh giá hắn được. Biết đâu hắn chính là con bài tẩy của Thiên Mẫu"
Lần này không cho người phía dưới kịp suy nghĩ, Tinh Chủ xòe lun ngón út nói:
"Thứ tư, theo tin vừa nhận được thì hắn đã tìm ra Thiên Nữ tập sự, cô đóan xem người đó là ai?"
"Không thể nào, chẳng lẽ . . . !"
Cô gái đứng dưới giật mình, ánh mắt lo lắng lẫn vui mừng nhìn Tinh Chủ như muốn được xác nhận. Và Tinh Chủ cũng không làm nàng thất vọng:
"Đúng vậy, là nó!"
"Vậy là tốt rồi!"
Dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng thanh âm đã có phần run run. Nàng vui mừng, thật sự vui mừng. Đây là tâm bệnh bấy lâu nay của nàng, giờ được giải khai khiến nàng có cảm giác thư thái, không kìm được thở dài một hơi nhẹ nhỏm. Nhưng chợt nhận ra Tinh Chủ còn chưa nói hết, liền lên tiếng hỏi:
"Vậy còn thứ năm?"
"À, thứ năm à . . . !"
Thấy Tinh Chủ có điều khó nói, điệu bộ đã không còn tự nhiên mà có chút trốn tránh, nàng không khỏi cảm thấy mơ hồ. Tới lui một lúc, khuôn mặt Tinh Chủ đỏ lên, cắn răng, bày ra bộ dáng "có chết thì thôi", ưởn ngực ngẩng cao đầu, dỏng dạt nói:
"Thứ năm là . . . tôi tin tưởng hắn!"
Người được gọi là Thiên Can khi nghe được lời này xém tí nữa không nhịn được chết ngất rồi. Cô tin tưởng là chuyện của cô, quan trọng là tôi chưa tin tưởng, đây mà cũng xem như lí do ư. Trong bụng rủa thầm con mụ Tinh Chủ mê trai, háo sắc, nàng sực nhớ còn một chuyện quan trọng nữa phải hòan thành khi đến đây:
"Tôi muốn xem mặt nó, cô có thể giúp tôi không?"
"Hả, chuyện gì?"
Tinh Chủ nhà ta vẫn còn đang "ngại ngùng" sau khi "thổ lộ", không nghe rõ câu hỏi. Đến khi nhận ra đành lật đật bấm quyết vận chuyển Thiên Lực.