Tinh thần chưa ổn định nên đã làm vài lần rồi mà vẫn chưa được. Đúng lúc đó thì phía ngoài vang lên tiếng nói như sấm của Ngôn Thần:
"Thiên Mẫu có lệnh, Tinh Chủ và Thất Nữ Thiên Can đang thi hành một nhiệm vụ bí mật, tạm thời phong tỏa Tinh Hà Điện, ai vi phạm xử theo Thiên Điều"
"Nhanh thật !!!"
Thất Nữ Thiên Can không nhịn được thở dài.
"Có điều không nhanh bằng ta đâu!"
Tinh Chủ cười nhạt, tay đánh càng nhanh hơn, đột nhiên dừng lại, Thiên Lực xung quanh chấn động, ầm ầm kéo đến xoay quanh tay phải của nàng. Trong lòng bàn tay dần hình thành một quang cầu ánh sáng, nàng hét lên một tiếng đánh thẳng quang cầu xuống mặt hồ phía dưới.
Mặt hồ tĩnh lặng do bị va chạm hấp thu Thiên Lực từ quang cầu lan ra thành những gợn sóng nhỏ. Những nơi gợn sóng đi qua Hà Đồ biến mất, thay vào đó là khung cảnh một phòng con gái, có điều cả hai lại không chú ý đến điều này. Họ đang bị cảnh tượng khác làm cho trợn mắt há mồm.
À, kể ra thì cũng không có gì, hình ảnh hiện lên thì cũng không khó giải thích, nói đơn giản dễ hiểu là trên mặt hồ hiện lên hình ảnh hai người, một trai một gái. Thằng con trai thì đang trốn chui trốn nhủi, còn đứa con gái thì vác thanh kiếm dí theo, chuyện chỉ có vậy. Hai nàng sửng sốt một hồi, đến khi Thiên Lực bị phong tỏa, mặt hồ trở lại bình thường thì mới hoàn hồn lại, nhìn nhau cười khổ:
"Mạnh mẽ a!"
¤¤¤
Trong khi hai con nhỏ ở trển chỉ buông được một lời cảm thán thì anh Nghi nhà ta dưới đây đang ở trong hoàn cảnh "Thập Tử Bất Sinh", bị chém tới tấp không còn đường hoàn thủ. Bộ áo đẹp đẽ không biết chôm ở đâu bị chém tan tành, đồ đạc trong phòng không còn cái nào nguyên vẹn.
"Ơ, đệt!"
Không biết hắn len lỏi như thế nào mà lại chui ngay vào góc phòng,
phía trước là bức tường rắn chắc, phía sau là ma nữ đang nắm trong tay vũ khí hủy diệt.
"Không lẽ ta một đời anh hùng mà phải chết như thế này sao?"
Nhìn Kim Yên vung kiếm quá đầu súc lực, Quang Nghi bất lực thở dài: 'Biết vậy hồi nãy "bóp" thêm vài cái. Mình chết thì không sao, nhưng lại liên lụy thằng nhỏ, chưa được sung sướng ngày nào mà đã phải đi theo mình. Haiz!'.
Lại thở dài nhìn đũng quần mình, nơi đó cũng rách vài đường, lộ ra một ít hồng quang, như muốn nói: 'Em đang trong thời kỳ sung mãn nhất!', nhìn tới đây đột nhiên Quang Nghi linh cơ chợt loé.
"Đi chết đi!"
Sau khi súc tích đủ lực lượng, thanh kiếm dần tỏa ra quang hoa, Kim Yên hai tay nắm chắc chui kiếm chém xuống.
. . .
Không có cảnh chẻ đôi người, máu bắn tung toé như trong tưởng tượng, không có âm thanh chết chóc. Không gian vắng lặng chỉ vang lên một tiếng "Keng" khá to, ngoài ra không còn tiếng gì khác.
Trở lại hiện trường, Kim Yên hai tay vẫn cầm thanh kiếm trong tư thế chém xuống, còn anh Nghi nhà ta thì có tư thế, nói sao ta, rất là bất nhã. Người ngã ra sau, hai tay chống đất, bụng ưỡn lên, đưa cái vũ khí bí mật "Nhất Trụ Kình Thiên" đón đỡ đường kiếm. Âm thanh hồi nãy chính là do vụ va chạm này gây ra, quần áo trên người Quang Nghi đã bị kình khí chém nát hết, chỉ còn sót lại cái sịp màu đỏ +12.
Lần này thì tạ ơn Thiên Mẫu, may mà hắn nhanh trí nhớ lại mình còn cái sịp này, liền lôi ra đỡ, cuối cùng cũng giữ lại được cái mạng. Tuy có hơi hơi chút đê tiện nhưng không sao, để đợt sau có cơ hội ka bù đắp cho.
"Đồ vô sỉ!"
Anh Nghi nhà ta vẫn còn đang cảm thán sự thông minh tài trí của mình, bỗng thấy trước mặt tối sầm lại, ăn ngay một cước bay dính tường. Chị Kim theo sát phía sau, nhấc chân tung liên hoàn cước về phía Quang Nghi, vừa đá vừa chửi bới.