Tiểu Bạch khóc như mưa, ôm thật chặt thân thể Cổ Thần, nấc lên nói:
- Ta phải đợi bao lâu?
Nhìn nhãn thần lưu luyến của Tiểu Bạch, trong lòng Cổ Thần đau xót, ôm Tiểu Bạch vào trong lòng, lần này ở lại cần phải chờ bao lâu? Chờ Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa cần phải có mấy trăm năm!
- Vì nàng, ta nhất định sẽ bước vào Độ Hư cảnh, chờ Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa là lúc ta tiến vào Thiên đình tìm nàng…
Cổ Thần nói bên tai Tiểu Bạch:
- Đến lúc đó, trong thiên hạ không còn có người nào ngăn cản được chúng ta, ta mang nàng rời khỏi Thiên đình, đi khắp ngũ hoang tứ hải! Chúng ta sẽ cùng nhau thăm dò di tích tu sĩ thượng cổ lưu lại!
- Hừ…
Hắc Xà Vương khinh thường cười cười, nói:
- Chỉ bằng ngươi, còn bước vào Độ Hư cảnh? Không biết ngươi còn có thể sống sót tới khi Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa, hừ…
Cổ Thần đối với sự coi thường của Hắc Xà Vương hoàn toàn không nhìn, bất quá Tiểu Bạch nghe xong lại rất khó chịu, nói:
- Cổ Thần là lợi hại nhất, một ngày nào đó, Cổ Thần sẽ vượt qua ngươi, sẽ vượt qua tất cả mọi người!
Nói xong, Tiểu Bạch nhìn chăm chú Cổ Thần, nói:
- Ta tin tưởng ngươi, chờ thời điểm ngươi tới tìm ta, nhất định ngươi đã là lợi hại nhất, ta sẽ mãi chờ ngươi, ngươi nhất định phải tới tìm ta!
Hắc Xà Vương cười nhạo nói:
- Thiên Hồ Vương, ngươi hiện tại mất đi ký ức, hắc hắc, chờ ngươi khôi phục lại ký ức, khôi phục tu vi rồi, sau đó gặp lại tiểu tử này, ngươi thứ nhất giết chết hắn chính là ngươi, đại chiến nghìn năm trước ngươi chính là người giết chết tu sĩ nhân tộc nhiều nhất, Tàng Khôn Huyền cũng thiếu chút nữa bị ngươi đánh cho thần hình câu diệt, tiểu tử này thì tính là cái gì? Chờ Côn Ngô Bí Cảnh lần sau mở ra, cho dù hắn còn sống tìm tới cửa thì cũng sẽ bị ngươi tát một cái chết tươi…
- Ngươi đánh rắm, ta vĩnh viễn thích Cổ Thần, chúng ta sẽ mãi mãi cùng một chỗ, đợi Cổ Thần tìm tới một lần nữa, hắn một cái tát đánh chết ngươi…
Tiểu Bạch cả giận nói.
Cổ Thần nhéo nhéo khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Bạch, nói:
- Tiểu Bạch, đừng chấp nhặt với nàng!
- Được rồi, Hắc Xà Vương, há tất phải làm những tranh chấp vô vị này!
Khổng Tước Vương ngăn cản Hắc Xà Vương tiếp tục khiêu khích, nói:
- Thiên Hồ Vương, đừng tốn thời gian thêm nữa, chúng ta đi thôi! Ngươi và hắn không phải là cùng một thế giới, sau này ngươi sẽ hiểu rõ!
- Cổ Thần…
Tiểu Bạch chăm chú nắm tay cổ Thần, vô cùng không muốn.
Nhẹ nhàng rời khỏi tay Tiểu Bạch, Cổ Thần nắm hai bờ vai của nàng, nói:
- Đi thôi! Tu luyện thật tốt, lần sau gặp lại để ta nhìn thấy một Thiên Hồ Vương mới!
Mấy tiếng Thiên Hồ Vương mới này, Cổ Thần nói rất khỏ, hầu như chỉ thấy hình dáng miệng.
Tiểu Bạch gật đầu, nói:
- Cổ Thần, ta thực sự đi…
- Uhm!
Cổ Thần cũng không muốn, nhưng vẫn phải gật đầu.
Tiểu Bạch không rời đi, ngược lại giơ hai tay ôm cổ Cổ Thần, hai mắt nhắm lại, ngửa đầu, bờ mi run rẩy, miệng hơi mân mê, như đang chờ mong cái gì!
Nhìn khuôn mặt thanh tân xinh đẹp, Cổ Thần không có bao nhiêu suy nghĩ, hai tay nâng lên gương mặt Tiểu Bạch, cúi đầu, liền hôn lên môi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chủ động mở hàm răng, trong sát na, một vị đạo non mềm thơm mát đặc thù thiếu nữ truyền đi.
Hai bờ môi mềm mại đối diện, hai người chính là một đôi tình nhân phải xa nhau, muốn tại miệng của đối phương lưu lại ấn ký của chính mình thật sâu!
Nếu như lần đầu tiên Tiểu Bạch lén hôn Cổ Thần chỉ có thể tính là hôn, như vậy hiện tại chính là nụ hôn thật sâu.
Trong miệng Tiểu Bạch có hương thơm thiếu nữ, khiến người khác say mê.
Rất nhanh Cổ Thần đã va chạm với cái lưỡi mềm mại thơm tho của nàng, khiến thân thể của Tiểu Bạch run lên nhè nhẹ.
Chốc lát sau, hai người tách nhau, khuôn mặt trắng đỏ ứng, thật lâu không biến mất!
- Ngươi nhất định phải tới tìm ta!
Tiểu Bạch nhẹ nhàng nói, trong mắt ướt át.
Cổ Thần kiên định gật đầu.
- Thiên Hồ Vương, chúng ta đi thôi!
Thanh âm Khổng Tước Vương vang lên.
Tiểu Bạch buông cổ Cổ Thần, chầm chậm mỗi bước đi, hướng về phía Khổng Tước Vương, sau ba bước nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa, rơi xuống như ngọc châu.
Khổng Tước Vương một bước bước nhẹ, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay bên cạnh Tiểu Bạch, nắm lấy cánh tay Tiểu Bạch, trong sát na Tiểu Bạch và Khổng Tước Vương đã xuất hiện cách vạn trượng.
Hắc Xà Vương khẽ cười một tiếng, thân thể trong nháy mắt biến mất, đi theo phía sau Khổng Tước Vương.
- Cổ Thần… Ngươi nhất định phải tới tìm ta!
Thanh âm của Tiểu Bạch từ xa xa truyền tới.
Cho dù cách vạn trượng, Cổ Thần cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, từ trong mắt Tiểu Bạch chảy xuống hai hàng nước mắt thê lương.
Tốc độ của Khổng Tước Vương cực kỳ nhanh, dưới chân nàng có một tầng mây trắng, khoảng cách mấy vạn trượng chỉ là mấy bước đi, rất nhanh đã tới Nam Thiên Tiên Môn, đi vào trong.
Thẳng cho tới khi thân ảnh biến mất trong Nam Thiên tiên môn, thanh âm của Tiểu Bạch rốt cuộc dừng lại, thế nhưng thân ảnh, thanh âm của Tiểu Bạch vĩnh viễn in sâu trong linh hồn Cổ thần, vĩnh viễn không tan đi.
Một giọt nước mắt tại khóe mắt Cổ Thần lặng yên không tiếng động chảy xuống, trong lòng hắn vang lên một thanh âm vô cùng kiên định: “Ta phải mạnh hơn! Tiểu Bạch, nàng chờ ta… Chờ thời điểm ta tới tìm nàng một lần nữa, ai cũng không thể ngăn cản được bước chân của ta! Độ Hư cảnh, đời này kiếp này, ta nhất định phải bước vào Độ Hư cảnh!”
Dưới chân Hắc Xà Vương cũng có một đoàn sương trắng, so với đoàn sương trắng dưới chân Khổng Tước Vương nồng đậm hơn một ít, khi tới cạnh Nam Thiên tiên môn, Hắc Xà Vương vẫn chưa vội vã tiến vào, xoay người nhìn Cổ Thần phía sau mấy vạn trượng, cười nhạo nói:
- Bằng vào Côn Ngô Ấn trong Côn Ngô Bí Cảnh tu linh mới có thể đạt tới tu vi Đoạt Xá hậu kỳ, tu vi bản thân mới chỉ là Thần Hải cảnh cũng dám vọng môn đặt chân bước vào Độ Hư cảnh, thực sự không biết tự lượng sức mình, tiểu tử, đừng xem Thiên Hồ Vương lúc này lưu luyến đối với ngươi, chờ khi nàng khôi phục lại ký ức, hừ… Ngươi thứ nhất giết chết chính là ngươi!
Nói xong, Hắc Xà Vương quay đầu, tiến vào trong Nam Thiên tiên môn.
Cổ Thần nhìn Nam Thiên tiên môn trống trơn, kiên định nói:
- Tiểu Bạch, chờ ta! Ta nhất định hủy diệt toàn bộ Thiên đình cũng phải dẫn nàng ra ngoài!
Một lúc lâu sau, ánh mắt của Cổ Thần rốt cuộc từ Nam Thiên tiên môn thu trở về, Thiểm Thiên Phong Dực vỗ mạnh, xoay người, theo đường cũ phi độn đi.
Hiện tại muốn dẫn Tiểu Bạch từ trong Thiên đình ra ngoài hiển nhiên là người si nói mộng, chỉ có cách tăng mạnh tu luyện, để thực lực biến mạnh, chỉ có thực lực đủ mới có thể vượt qua các đại yêu vương, mới có thể để Tiểu Bạch trở về bên cạnh.
Cách rời điểm Côn Ngô Bí Cảnh mở ra một lần nữa còn có thời gian một năm, địa đồ bốn khu vực Côn Ngô Bí Cảnh đều phi thường rộng lớn, nếu là một tấc một tấc tìm tòi, khả năng tìm kiếm một năm cũng không xong.
Có khả năng những địa phương khác trong Côn Ngô Bí Cảnh còn có bí mật nào đó, Cổ Thần cũng không dự định tiếp tục tìm kiếm, bốn quang điểm trên Côn Ngô Ấn tuyệt đối là bốn chỗ đặc biệt nhất toàn bộ Côn Ngô Bí Cảnh, đoạn thời gian một năm tiếp theo, Cổ Thần dự định bế quan tu luyện, không muốn lãng phí dù chỉ một chút thời gian.
Nơi bế quan tự nhiên chính là sơn cốc ba người Hoàng Dược Tiên ở tạm, mọi người cùng một chỗ cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Tốc độ phi độn của Cổ Thần cực nhanh, năm canh giờ sau đã phi độn về phía sau hơn hai mươi vạn dặm, hai canh giờ nữa là có thể bay ra khỏi khu vực biển mây này rồi.