"Đồ hạ lưu, đồ đê tiện, đồ cầm thú, đồ lưu manh, đồ vô sỉ. Đồ . . . đồ . . . đồ hạ lưu . . . !"
Chị Kim nhà ta chửi tới tấp, chửi rất có khí thế, chửi rất tốt. Có điều vốn từ ít quá, mới chửi vài câu liền bí, thế là lôi mấy câu đầu ra chửi lại. Còn Quang Nghi thì bị hành hạ dã man, khắp người chỗ nào cũng có dấu chân, gọi là bao cát quả không sai. Lát sau chịu hết nổi gắng sức lấy một hơi hét lên:
"Lão đại, mau cứu em!"
Kim Yên nghe vậy xoay người nhìn lại, tay phải chậm rải giơ thanh kiếm lên, mắt bắn ra hung quang. 'Ơ, đệt. Mày chết một mình đi, mắc mớ gì lôi tao theo?' tác giả đang đứng kế bên làm bình luận viên nghe thấy Quang Nghi hét lên tí xíu nữa chết ngất. Vội vàng lên tiếng:
"Ấy, chị hai, chị cứ tiếp tục, em không quen nó, em chỉ là người qua đường thôi, chị không cần để ý. Thôi, chị cứ tiếp tục tiêu khiển, em đi đây!"
Lời chưa nói xong đã biến mất xác. Lúc đi ra, tác giả vẫn còn nghe tiếng đánh đấm ì xèo, lâu lâu còn kèm theo tiếng thét thất thanh.
"Am só ry, am só ry bay bi!"
Tội nghiệp em tôi, mình mới đi có mấy bữa mà sao lại ra nông nổi này. Thôi, tua phim lại coi, anh em chuẩn bị xong chưa. Màn hồi đó, cảnh hồi đó, ắt sờn.
¤¤¤
"Anh về rồi à!"
Kim Yên sau khi ăn tối xong đã về phòng mình, Kim Hy cũng không nói thêm gì, con bé cũng cần thời gian để suy nghĩ, nàng chỉ cần đợi là được.
"Xong việc thì về, bộ cô muốn tôi phải ngủ ở đầu đường xó chợ à!"
Không gian phía trước vặn vẹo, một bóng người đi ra. Khoác áo choàng đen viền đỏ không biết lụm đâu, ống tay trái dài, ống tay phải để trần, lộ ra hình xăm đuôi bọ cạp màu đỏ đậm, quang hoa tím nhạt tỏa ra làm người xem có cảm giác như nó là vật sống. Mái tóc không biết khi nào đã chuyển sang màu bạc, lỗ tai trái đeo cây thánh giá, mặc áo phanh ngực, trên cổ đeo lủng lẳng một chiếc nhẫn trơn trụi, không có hoa văn.
Tay phải cầm một chuôi kiếm không lưỡi bằng kim loại, dài gấp đôi bình thường, nó không phải là vật tĩnh mà đang chuyển động, lâu lâu lại loé ra tia lửa. Thân chuôi kiếm tròn, cổ chuôi hình lăng trụ tứ giác, đuôi chuôi có gắn một khối cầu kim loại nhỏ, tia lửa phóng ra từ đây. Nhìn qua thì có nói đây là chuôi kiếm cũng không có ai tin, nhưng nàng thì lại chắc chắn, vì nó là của "anh ấy", từ rất lâu rồi... Nàng rất muốn được chạm vào nó, nhưng lại thôi.
"Anh là đi tìm nó à?"
Nếu không phải linh cảm của nàng mách bảo người trước mắt là "hắn" thì chắc nàng nghĩ đây là minh tinh nào đó đi lạc rồi, hắn vẫn thích diện như ngày nào, đúng là người cuồng si cái đẹp mà.
"Không phải chỉ có vậy!"
Vừa nói Quang Nghi vừa bước chân vào nhà, khi thấy phòng khách đã trở lại bình thường thì không nhịn được xoay người nhìn nàng một cái, rồi mới đi tiếp. Nàng bị nhìn cũng có chút chột dạ, nhưng cũng không giải thích gì bước vào theo. Sau khi đợi nàng ngồi xuống ghế, Quang Nghi nói luôn.
"Lần ra ngoài này là để làm ba việc. Thứ nhất, là tìm cái này . . . "
Nói xong lại nhìn chuôi kiếm, lát sau thở dài.
"Thứ hai là thông báo bên Thiên Giới về việc Thiên Nữ tập sự. Cuối cùng là tìm nơi thích hợp để Tinh Can Phụ Thể. Cô cũng biết lúc đó sẽ là lúc Tinh Can biến động nhất, người hữu ý chắc chắn sẽ nhìn ra điểm này. Vì thế để an toàn, tôi đã chọn ra một địa phương ở phía Đông, cách đây 20km nằm trên một ngọn núi . . ."
. . .
"Còn chưa đầy một tháng nữa là đến ngày phụ thể, từ giờ đến đó tôi sẽ phụ trách con bé, hướng dẫn sơ lược để tránh việc phụ thể diễn ra sai sót . . ."
. . .