"Anh có thể đi nhanh một chút không, làm gì mà lề mề quá vậy!"
Bầu trời trên cao thật là trong xanh, khác hẳn với cái vẻ u ám ngày hôm qua, những áng mây trắng đang bay lửng thửng dường như trông rất thoải mái, cơn gió nhẹ của mùa hè kèm theo chút hơi lạnh sương sớm làm rung động tâm hồn. Những con chim nhỏ nhảy nhót vui đùa trên những tán cây cũng vậy, mọi sinh linh đã bắt đầu được hồi sinh sau cơn bão đầu mùa, nhưng dường như vẫn có người không được may mắn cho lắm.
Quang Nghi quăng luôn cái "núi" trên lưng xuống, cả người ngã ra nằm dài trên đất. Thở như chưa từng được thở, chẳng còn hơi đâu tranh cãi với con nhỏ này. Hắn thật sự không nghĩ rằng có một ngày mình lại bị cái thứ gọi là "hành lí" này hành hạ đến sống dở chết dở như vậy. Mấy cái gì mà "Đi xa là một cách bồi dưỡng tình cảm tốt nhất", ta khinh, toàn là một lũ "trâu bò", nếu để hắn biết ai là người viết cuốn "Nghệ thuật cưa gái" thì hắn thật muốn kiểm tra xem tên đó có phải là Ngưu Ma Vương đầu thai không.
À, các bạn thấy lạ là tại sao đột nhiên cái tên "ngu" bẩm sinh này lại biết nhiều như vậy phải không, thật ra thì không có gì. Cái cuốn "Nghệ thuật cưa gái" này là hắn trộm trong phòng của Kim Yên, cô ả có chống chế là đọc để cho biết những cái bẫy dành cho con gái này để tránh, nhưng khi hắn đọc qua thì phát hiện có mấy chỗ được dùng bút dạ khoanh tròn, bên dưới còn ghi "Ước gì mình được như cô ấy!", ta choáng. Còn lúc hắn rảnh rỗi không có gì làm, chạy ra giành coi TV với Kim Hy, kết quả là chống không lại cái khuôn mặt cực kì ướt át, đành lủi thủi ngồi một bên coi ké. Nhưng cũng không tệ lắm, lúc phim đến những cái cảnh sinh ly tử biệt thì Kim Hy không kìm được nhào vào lòng Quang Nghi khóc sướt mướt, làm hắn lâu lâu lại được ăn đậu hủ mà sướng rên, cái tên Ngưu Ma Vương là khi coi Hồng Hài Nhi biết đến, giờ hắn vẫn còn buồn bực tại sao phim lại có ít cảnh ướt át quá, làm hắn không có hưởng xái gì được.
Kim Yên thấy hắn lơ mình không trả lời thì bỉu môi, xì một tiếng cũng đặt mông ngồi xuống bên cạnh, nàng thật là vạn phần cảm khái. Khi biết được thân phận của Quang Nghi và mẹ mình, nàng vẫn không thể nào tin được, dù trước đó nàng đã mơ hồ nghĩ đến vấn đề này cho đến khi Kim Hy biến thân, hóa thành một cô gái xinh đẹp thì nàng mới xác nhận mọi thứ là thật. Và sau đó nàng lại biết được một tin tức động trời hơn, đó là tháng sau nàng cũng sẽ trở thành thần, một tồn tại chỉ có trong truyền thuyết. Dù chỉ là Thiên Nữ thực lực không cao nhưng đãi ngộ lại cao vời vợi, được tự do làm những gì mình thích, chỉ nghĩ thôi thì nàng đã thấy ngây ngất rồi. Từ lúc đó thái độ của nàng đối với Quang Nghi dịu dàng hơn làm cho hắn được yêu quá mà cảm thấy kinh sợ.
"Tôi nói nè chị hai, chúng ta là đi làm việc chứ không phải đi chơi, có cần phải vác theo cái đống này không?"
Sau khi hồi phục được chút sức lực, Quang Nghi ngao ngán nhìn "ngọn núi" bên cạnh, kể lể với Kim Yên. Sau khi đi xe buýt đến đây thì hắn đã phải vác cái đống hành lí này, mới đầu thì hắn cũng không cảm thấy gì, có điều sau khi leo được 1/5 ngọn núi thì hắn mới biết, mọi việc không như mình tưởng tượng. Theo lịch trình thì hôm nay sẽ dừng lại ở một khách sạn giữa núi nghỉ ngơi, nhưng xem ra để hắn vác cái này tới đó không mệt chết thì cũng mệt sắp chết.
Kim Yên đối với việc này không cho là đúng, đây là chuyện quan trọng, phải chuẩn bị cho thật kĩ càng chứ, nàng còn tính mang theo bồn tắm cho việc "tẩy trần" nữa cơ, có điều bị phản đối dữ quá nên đành bỏ lại. Hiện tại Kim Yên đang tràn ngập chờ mong, mệt mỏi với nàng giờ cũng xem như không đáng, vội lôi cổ cái tên "chết nhát" này vậy, Kim Yên mặt lạnh như băng mà chỉ tay vào đống hành lí, thề chết cũng không nhượng bộ. Quang Nghi cũng đành bất lực thở dài:
"Địa ngục là ở trần gian a!"