Phân biệt chia theo năm hướng vây cô gái vào trong, tên lùn cầm đầu chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, tuy sợ lại phải ăn đạp nữa nhưng hắn nghĩ chỉ cần biết hắn là ai, thì có người nào dám phản kháng chứ, nếu là hắn thì hắn cũng không dám.
Đúng vậy, nếu là hắn thì không dám nhưng đây không phải là hắn. Cô gái đã tức giận rồi, nàng đã mất quá nhiều thời gian với đám này, nếu cứ bị cầm chân mãi thế này thì trễ mất, phải kết thúc nhanh thôi. Chỉ thấy nàng vung tay phải, nhất thời trên tay xuất hiện một thanh "côn" điện, tia điện chạy dọc tới lui vang lên âm "tách tách", nàng xoay người ném thẳng vào tên gần nàng nhất, động tác rất là dứt khoát, không cho người khác cơ hội phản kháng.
Bị đánh bất ngờ, tên kia không kịp né tránh, ăn trọn thanh côn làm cả người sáng lên, tia điện chạy "xẹt" "xẹt" khắp người cướp đi quyền khống chế thân thể. Hắn hét không ra tiếng ngã lăn ra đất bất động, lông tóc dựng đứng, còn mơ hồ tỏa ra mùi khét.
Đám du côn phía sau cứng người, há hốc mồm, nói không ra tiếng, bọn chúng không ngờ cô gái trông có vẻ "yếu đuối" nhưng lại độc ác như vậy. Trong mắt bọn chúng là một mảng hỏang sợ, nhưng nhiều hơn là sự tức giận, tên lùn cầm đầu nhìn chằm chằm vào cô gái nghiến răng nghiến lợi, vung tay hét lên:
"Mẹ nó! Lên hết cho tao, chém chết con đỉ này cho tao . . . !".
Khôi phục lại từ trong sợ hãi, nhìn đồng bạn của mình giờ thành như vậy, cả bọn như điên cuồng xông vào cô gái, khẳng định nếu bị bắt, cô gái sẽ rất thê thảm.
"A . . . đánh nhau rồi . . . !".
Có người hỏang sợ la lên, cũng có vài người lấy di động ra gọi cho bảo vệ, nhưng vẫn có phần lớn người ngọai trừ chấn kinh lúc đầu thì đã trở lại bình thường, đứng một bên xem kịch, đôi khi còn chỉ chỏ cá cuộc với nhau xem ai thắng ai thua.
Mọi thứ diễn ra đều không tránh khỏi ánh mắt của Quang Nghi, thấy vậy không hiểu sao trong lòng hắn có tư vị rất lạ, đây là cách đối xử với nhau của lòai người ư. Tức giận, quả thật rất tức giận, hắn đột nhiên cảm nhận được cảm giác mà cô gái này phải chịu, sự cô đơn, sự ghẻ lạnh của mọi người, sự mất mác.
Hắn cảm thấy hắn muốn cứu cô gái này, không vì gì cả, chỉ là hắn muốn an ủi tâm hồn nhỏ bé này thôi. Ngay cả tại sao hắn lại cảm nhận được cảm giác của cô gái hắn cũng mặc kệ không để ý, bỏ qua một bên, cứu người quan trọng hơn.
Lúc Quang Nghi chuẩn bị ra tay thì hình như hơi chậm, hắn quả thật là có chút khinh thường cô gái này. Chỉ thấy nàng sau cú xoay người đã hạ đo ván một tên, lăn người tránh né nắm đấm của tên cao to, nàng bật người nhảy lên, mục tiêu là thanh "côn" điện. Nhưng tên kế đó dường như đã nhận ra mục đích của nàng, hắn sao lại để cho nàng toại nguyện được, nhanh chóng phi thân lại gần tung về phía trước một cước hòng đẩy lui nàng.
Nếu tránh thì nàng có thể tránh được nhưng sợ rằng sẽ mất đi cơ hội lần này, ở đây sẽ không có ai đứng ra cứu nàng, không ai đứng ra làm chỗ dựa cho nàng ngọai trừ "nó". Nàng vươn tay, trong mắt hiện lên nhu tình hiếm thấy, như là thiếu nữ mong muốn nắm lấy được cánh tay của người mình yêu vậy. Thời gian trong khỏanh khắc như trôi chậm lại, Quang Nghi có thể nhìn thấy rõ ràng nàng đang cười, nụ cười thật là thuần khiết và trong sáng.
Chỉ một chút nữa thôi, chỉ chút nữa là nàng đã có thể chạm vào "nó", nhưng không kịp, cước ảnh của tên kia đã xuất hiện trước mặt, ánh mắt của nàng trở nên hỏang hốt. Một chút nữa thôi . . . chỉ một chút nữa thôi . . . Nước mắt đã chảy.
"Không . . . !"
Nàng hét lên nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Cứ tưởng rằng nàng sẽ không thể nào lấy lại được "nó" nhưng rồi đột nhiên, trong tay nàng truyền đến cảm giác, cảm giác này . . . chính là "nó". Nàng vội vàng đem "nó" ôm vào lòng, cuộn tròn người lại, trên lưng truyền đến cảm giác đau đớn nhưng nàng lại cười, cười rất thỏa mãn. "Bộp!" Nàng bị đá văng vào lan can, rơi xuống, bốn tên còn lại hung ác bước đến.