"Đệt mịa chúng mày, ỷ đông ăn hiếp một cô gái mà cũng xem là đàn ông ư. Có giỏi thì lại đây đấu với ông mày nè!".
Trong khi ai cũng nghĩ cô gái này vậy là xong rồi, có trời mới cứu được, chẳng ai dại gì mà lên tiếng dùm nàng thì sự thật lại chứng minh bất đồng, phía sau vang lên âm thanh chửi bới của một người, mà mục tiêu lại không phải ai khác, chính là bọn du côn.
"Ai, thằng chó nào vừa nói lăn ra đây?"
Tên lùn nổi điên rồi, hết bị một con nhỏ quay như chong chóng, giờ lại không biết ở đâu chui ra một tên dám chỉ thẳng mặt chúng mà chửi, lòng tự trọng của hắn trước giờ chưa bao giờ bị đả kích như hôm nay.
"Ai . . . !"
Cả bọn gầm lên, tuy vậy nhưng trông cũng rất có khí thế. Mọi người xung quanh sợ hãi, vội vàng tách ra thành một con đường hướng thẳng đến Quang Nghi. Quang Nghi thấy vậy ánh mắt càng thêm trầm xuống, nhưng rất nhanh lại bày ra một tư thế du côn không kém, dựng ngón giữa về phía đám "bò điên", miệng phi một tiếng hất mặt nhìn trời, trong lúc không ai để ý hắn ngầm ra hiệu cho cô gái kia chạy đi.
Còn hắn thì sao, chắc chắn là ở lại chịu đòn rồi, dù phép lực đầy mình nhưng hắn không thể sử dụng trước mặt người ở Nhân Giới được, đây là quy định nằm trong Giới Điều. Tuy vậy nhưng Quang Nghi vẫn rất tự tin vào làn da dày cộm của mình, tin tưởng súng đạn bình thường cũng chưa chắc làm gì được hắn.
Có điều bị đánh thì cũng hỏng mất hình tượng a, nhưng cũng đáng. Vì lúc nãy, hắn đã thóang thấy khuôn mặt cô gái, tuy có chút không rõ nhưng hắn tin tưởng nàng trông rất xinh xắn, mà đặc biệt, nàng cũng có một mái tóc bạc giống hắn.
Tên lùn cầm đầu phát hỏa, mà không chỉ hắn, mấy tên còn lại cũng máu nóng lên não rồi. Đây là khiêu khích, trắng trợn khiêu khích, lòng tự trọng to lớn của bọn chúng bảo rằng không thể tha thứ cho cái tên nhục mạ nó được. Cả bọn nhanh chóng tìm kiếm vũ khí, có đứa cầm một thanh sắt, đứa thì cầm côn gỗ, còn có đứa ác hơn "xỏang", đập vỡ chai bia trên bàn, cầm miệng chai tua tủa mảnh vỡ từng bước tiến đến.
Quang Nghi thấy cảnh này cũng không khỏi nuốt nước bọt cái "ực", chửi chơi thôi mà, có phải đào mộ tổ tiên tụi bây đâu mà làm gì ghê vậy. Nếu đánh đập ngòai da thì hắn không sợ, nhưng cái tên kia lại cầm nửa chai bia có kèm theo thuộc tính "hủy nhan sắc đối phương 10%" làm hắn lo lắng. Ây da, chuyến này lỗ rồi, kiểu này phải cố gắng bảo vệ khuôn mặt mới được, tránh lúc về chủ nợ lại nhìn không ra.
Khi Quang Nghi đã mặc niệm xong, chỉ cần bọn chúng bước tới là "tả xung hữu đột" thì "tách tách", một tên ngã xuống, thật là may mắn vì đó là tên cầm chai bia. Thiên Mẫu phù hộ, Quang Nghi quả thật là muốn cảm tạ người nào mà hiểu ý hắn quá.
"Lại là mày . . . !" thằng lùn cầm đầu gầm lên.
Tên kia ngã xuống để lộ ra một bóng người phía sau, chính là nàng, dù bước đi có chút khập khiễng nhưng ánh mắt lại rất kiên định. Không bỏ chạy à, Quang Nghi quả thật là phải đánh giá lại cô gái này a.
"Đi chết đi . . . !"
Thôi hỏng, cái tên cầm gậy sắt không biết từ khi nào đã tới gần vung thanh sắt lên chém xuống. Nàng đã muốn tránh nhưng không ngờ cái tên cầm chai bia khí lực cũng khá lớn, không bị sốc điện ngất liền đưa tay giữ chân nàng lại. Chậm rồi, nàng cắn răng đưa hai tay chắn phía trên, ý đồ ngăn bị đánh vào đầu.
"Á . . . á . . . á . . . !"
Người xung quanh không kìm được hét lên, một số cô gái không dám nhìn quay mặt đi, nấp vào ngực bạn trai mình.
"Đồ ngốc . . . !"
Quang Nghi không nhịn được mắng to một tiếng, hắn thật không hiểu sao cô nàng không lấy thanh côn mà lại lấy tay ra đỡ kia chứ, tay cứng hơn côn à, có điều thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều nữa.
"Phập . . . !"