Đã từng có một thiếu niên ngồi ngay trước bàn, ngày qua ngày đọc sách luyện chữ!
Đã từng có một thiếu niên đứng trước gương, nói với chính mình: ta phải biến cường!
Cổ Thần đưa tay, vuốt nhẹ giường gỗ ngay bên cạnh, tựa hồ đang nhớ lại thời thiếu niên!
Ngày nào đó, Cổ Thần ngẫu nhiên tỉnh lại, cũng là cảnh tượng như thế này, trong lòng hắn thế: Cả đời này, đã có cơ hội làm lại một lần nữa, muốn cho cừu nhân biến mất toàn bộ, để phụ thân có thể sống tốt, để sư tỷ có thể sống tốt, để sư phụ có thể sống tốt, một đời này, không để lại bất cứ tiếc nuối nào!
Ai dám làm loạn đối với Cổ gia, giết…
Ai dám không trọng đối với phụ thân, giết…
Ai dám không tôn đối với sư phụ, giết…
Ai dám không kính đối với sư tỷ, giết…
Lời thề ngày đó giống như tiếng chuông vang lên bên tai Cổ Thần.
Sắp qua tám năm, Cổ Thần vì một lời thề này, nắm chặt song quyền, vì gia tộc, vì phụ thân, vì sư tỷ, vì sư phụ, đánh ra một mảnh không gian yên bình! Sắp qua thời gian tám năm, từng tên từng tên địch nhân ngã xuống dưới chân Cổ Thần!
Tuy rằng địch nhân đã ngã xuống không ít, thế nhưng địch nhân chưa ngã xuống càng nhiều hơn.
Thời gian cách năm năm, Cổ Thần trở về cố hương, lúc này lại nhảy ra một Cự Linh Môn dám mưu đồ đối với mạch khoáng linh thạch của Cổ gia, Cổ Thần âm thầm quyết tâm, nếu có địch nhân đến phạm, giết không tha!
“Ai dám làm loạn đối với Cổ gia, giết… Một người cũng không lưu lại.
- Thần nhi…
Thấy Cổ Thần có chút để hồn trên trời, Cổ Thương Khung gọi.
Cổ Thần từ trong dòng hồi ức hồi phục tinh thần, nói:
- Phụ thân, mấy ngày hôm nay, hài nhi ở lại nơi này!
Cổ Thương Khung gật đầu, nói:
- Ở đây vẫn luôn duy trì nguyên trạng, con nghỉ tạm, ta đi phân phó hạ nhân, không cho người khác tới quấy rối!
Cổ Thần lấy ra một túi trữ vật, nói:
- Đây là linh thạch trung phẩm, cũng đủ cho phụ thân tu luyện tới Mệnh Tuyền cảnh rồi, còn có một ít pháp bảo thượng phẩm.
Trên mặt Cổ Thương Khung có vẻ kinh hãi, nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận túi trữ vật.
Cổ Thần thoáng kể lại lai lịch và pháp bảo thượng phẩm, nói:
- Trừ phụ thân ra, Cổ gia có người nào bước vào Thần Hải cảnh?
Cổ Thương Khung lắc đầu, nói:
- Không có, nhưng Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín thì có mấy người, đều là đệ tử hậu bối, có pháp quyết tu chân trung thượng thừa, bọn họ lại đang ở trong thời kỳ tu luyện tốt nhất, tu vi tăng trưởng rất nhanh!
Từ trong miệng Cổ Thương Khung biết được, đệ tử hậu bối cổ gia tu vi Tiên Thiên cảnh tầng thứ chín tổng cộng năm người, phân biệt là Cổ Hằng, Cổ Thiền, Cổ Lam cùng với hai đệ tử chi thứ năm năm trước tấn chức thành thành viên trực hệ!
Thành viên thế hệ trước, mặc dù có linh thạch và pháp quyết tu chân trung thượng thừa, nhưng đã bỏ qua thời điểm tu luyện tốt nhất, tu vi tối cao là Cổ Thương Thu cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng thứ tám.
Cổ Thương Khung lấy ra một túi trữ vật, nói:
- Ở đây là một ít đan dược nguyên linh đan Tiên Thiên cảnh, mệnh nguyên đan đến Kim Đan kỳ đều có một ít, Trúc Thai đan cũng không thiếu, chờ sau khi hài nhi rời khỏi hãy để cho năm người bọn họ tiến hành Trúc Thai!
Cổ Thương Khung tiếp nhận túi trữ vật, gật đầu, đối với bản lĩnh của con trai hắn, hắn không cần phải suy nghĩ nhiều. Lúc trước lấy ra nhiều linh thạch, pháp bảo như vậy có chút hiện vẻ kinh hãi, hiện tại đã khôi phục bình thường.
Cổ Thần lại nói:
- Một lúc nữa hài nhi tới thăm gia gia! Lão nhân gia người có khỏe hay không?
Sắc mặt Cổ Thương Khung có chút ảm đạm, nói:
- Đầu xuân năm nay lão nhân gia người đã qua đời rồi, thọ bảy mươi lăm, trước khi qua đời người còn nhắc tới tên của con!
Cổ Thần than thở:
- Sinh lão bệnh tử, ai cũng không thể tránh được, nhưng gia gia trước khi lâm chung, hài nhi không ở bên cạnh, thực sự bất hiếu, phụ thân, không cần chờ nữa, hiện tại dẫn hài nhi tới trước mộ phần gia gia, hài nhi muốn tế bái gia gia!
Cổ Hiền được mai táng trong tộc lăng Cổ gia, tại chân Linh Phù Sơn.
Đi theo phía sau Cổ Thương Khung, Cổ Thần chậm rãi đi về phía tộc lăng Cổ gia!
Cổ Thần dùng thần thức bao phủ khắp toàn bộ Cổ gia, tất cả mọi chuyện đều không thể tránh khỏi tai mắt Cổ Thần.
Bên cạnh hướng đi tộc lăng Cổ gia hơn mười trượng có một quảng trường rộng lớn, trên quảng trường có mấy người hấp dẫn sự chú ý của Cổ Thần, chỉ nhìn thoáng qua, tướng mạo của mọi người đều thu thập vào trong mắt.
Bốn nam một nữ, cho dù đã cách năm năm, nhưng ba người trong đó Cổ Thần liếc mắt liền nhận ra, chính là Cổ Hằng, Cổ Thiền, Cổ Lam, còn có hai người đạt tới Tiên Thiên càng thứ chín Cổ Thần không nhận ra được, chắc là hai đệ tử trực hệ vừa mới nói tới.
Năm người này đều là hi vọng thời gian tới của Cổ gia.
Trong năm người, Cổ Hằng, Cổ Thiền rõ ràng là nhân vật trung tâm, Cổ Hằng anh tuấn phi thường, Cổ Thiền càng như tiên tử nhân gian, hai huynh muội quả thực long phụng trời sinh.
Cổ Thần và Cổ Thương Khung vừa mới từ trong viện đi tới, còn cách rất xa, mọi người không biết, thoải mái nói chuyện với nhau, cho dù không cố ý nghe trộm, nhưng thanh âm vẫn rất rõ ràng rơi vào trong tai Cổ Thần.
- Thiền muội! Vân Hiên ngày hôm nay lại hỏi ta, muốn ước định muội ngày mai đi Mai Khê Lĩnh xem mai mở!
- Thiếu chủ Triệu gia thành Thái Dương cũng có truyền thư tới, muốn gặp Thiền muội một lần!
- Đâu chỉ gần đây, xa tận nghìn dặm, thiếu thành chủ thành Hắc Mộc cũng nói muốn cầu hôn!
- Thiền muội giống như tiên nữ hạ phàm, tất cả đệ tử hậu bối kiệt xuất trong phòng vương viên mấy nghìn dặm đều bị Thiền muộn mà mắc bệnh tương tư!
- Thiền muội, muội có vừa ý ai hay không? Nói cho chúng ca ca ta biết, chúng ta sẽ khảo nghiệm trước thật tốt! Nhìn xem hắn có tư cách lấy tiểu thiên nga Cổ gia chúng ta hay không!
Mọi người vây quanh Cổ Thiền, nhẹ giọng cười nói.
Cổ Thiền ửng đỏ mặt, nói:
- Các huynh đừng nói bậy, ta không thích ai cả…
- Vậy Thiền muội thích người như thế nào?
Mọi người hỏi.
- Ha ha… Ta biết, Thiền muội khẳng định là thích đại anh hùng như tộc trưởng!
Cổ Lam ha ha cười nói.
Cổ Hằng bên cạnh gõ nhẹ một cái lên đầu Cổ Lam, nói:
- Hỗn tiểu tử nhà ngươi, tộc trưởng là người có thể nói giỡn được hay sao?
Bất quá, vẻ mặt Cổ Hằng cũng rất hiếu kỳ, hỏi:
- Muội muội, muội sắp đủ mười tám tuổi rồi, chung quy nên xác định một chút, tiếp qua vài năm có thể trở thành gái lỡ thì rồi!
- Đúng vậy đúng vây… Thiền muội nói mau, trong lòng khẳng định có nhân tuyển, không thì làm sao coi nhiều thiếu niên tuấn kiệt không là gì như vậy!
Mấy người theo đuôi ồn ào.
Cổ Thiền bị mấy người chọc không ngăn được, sắc mặt bỏ bừng, nói:
- Nếu có người như Cổ Thần ca, vậy thì ta sẽ suy nghĩ!
- Cổ Thần a, đã năm năm không gặp rồi, năm năm trước hắn đã lợi hại hơn so với tộc trưởng, hiện tại khẳn định còn mạnh mẽ hơn nhiều!
- Hắc hắc, Thiền muội, tính toán cẩn thận, Cổ Thần là ngoại tôn của lão tộc trưởng, muội và hắn coi như là biểu muội, không cần phải người khác như hắn, gả cho Cổ Thần chẳng phải vừa vặn hay sao!
- Uh! Như vậy nước phù sa không lưu ruộng ngoài, hắc hắc…
- Mấy người các huynh, chỉ biết khi dễ ta!
Cổ Thiền tức giận tới đá một cước, nói:
- Nhiều năm như vậy cũng không biết Cổ Thần ca đi nơi nào rồi! Huynh ấy tựa hồ có rất nhiều cố sự, thấy thế nào cũng không đoán ra được!
Trời còn hơi lạnh, Cổ Thần xoa xoa cái tràn đầy mồ hôi, hắn không nghĩ tới, qua năm năm, bọn họ dĩ nhiên còn nhớ kỹ đói với chính mình như vậy! Cổ Thiền nói càng khiến hắn ngoài dự liệu.
Sau khi Cổ Thần sống lại rất ít qua lại đối với đệ tử hậu bối, cơ bản là khổ tu, không nghĩ tới Cổ Thiền dĩ nhiên đã sớm chú ý tới hắn rồi, nàng và Cổ Thần cùng tuổi, tuổi không lớn mà tâm tư rất tinh tế! Không đơn giản!