Kiếm Hồ Sơn Trang.
Một vùng rực rỡ ánh đèn, ngập tràn hỷ khí. Hôm nay là ngày đại hỷ của Tiêu Thiên Lăng, thiếu trang chủ của Kiếm Hồ Sơn Trang. Tiêu Thiên Lăng năm nay hai mươi tư tuổi, mười hai tuổi được Tiêu Kinh Hồng gửi đến Võ Đang bái làm môn hạ của Xung Hư đạo trưởng, mười năm sau hạ sơn, sau hai năm được tặng nhã danh Thần kiếm công tử, xếp thứ năm trong Thanh Bảng, tương lai có khả năng vượt xa lớp tiền bối.
Tân nương cũng không hề kém cỏi chút nào. Tôn Kiếm Bình, hai mươi tuổi, Thiên kim Trưởng môn Thanh Thành Phái, mỹ danh giang hồ Thanh Thành Phi Yến, trẻ trung xinh đẹp, gia thế lừng lẫy, không biết bao nhiêu người theo đuổi, rốt cuộc Tiêu Thiên Lăng là người chiến thắng rước người đẹp về dinh.
Hỷ sự hôm nay là một dịp đặc biệt của võ lâm, khách đến dự có tới hàng ngàn, chẳng ai ngờ lại có một kẻ không được mời, Tiêu Thiên Tứ!
Tiêu Thiên Tứ tần ngần đứng bên ngoài đại môn sơn trang, tâm trạng suy nghĩ mông lung lẫn lộn. Thời gian hai năm, nói dài không phải dài, mà bảo ngắn cũng không hẳn là ngắn. Trong hai năm có thể vật đâu vẫn nguyên chỗ đó, cũng có thể xảy ra thay đổi long trời lở đất, chính hắn là một ví dụ.
Thiên Tứ bây giờ không phải là Thiên Tứ vô dụng của hai năm về trước, còn Tiêu Ngọc Nhã, phải chăng vẫn là Ngọc Nhã tỷ đáng yêu hay cũng như hắn, đã thay đổi rất nhiều? Thiên Tứ không dám nghĩ thêm nữa...
Đã đến nơi, cuối cùng cũng phải vào. Hiện thực dù tàn khốc thì vẫn luôn luôn phải đối mặt(!)
Tiêu Thiên Tứ khẽ lắc đầu, đi thẳng vào đại môn.
Tiêu Tam gia tổng quản phụ trách nghênh khách đã thấy Tiêu Thiên Tứ từ lâu, vốn nghĩ hắn đến để chúc mừng, có điều không hiểu tại sao lại đứng mãi ngoài cửa không vào. Ngạc nhiên hơn là gã trai kia nhìn rất quen nhưng lão không thể nhớ ra là ai. Khi Tiêu Thiên Tứ vừa đến cổng, Tiêu Tam gia chạy ngay đến, sốt sắng: “Xin hỏi, phải chăng công tử đến chúc mừng tân hôn?”
“Tam thúc không nhận ra ta sao?” Tiêu Thiên Tứ mỉm cười, “Ta là Thiên Tứ đây mà!” Kỳ thực Tiêu Tam gia đối với Thiên Tứ cũng không tồi, tuy không đặc biệt tốt nhưng cũng chưa từng gây khó khăn cho hắn nên đối với lão, Thiên Tứ rất khách khí.
“Tam thúc, ta vào trước, thúc từ từ làm việc nha!” Tiêu Thiên Tứ nhìn Tiêu Tam gia vẫn chưa hoàn hồn, thản nhiên bước vào cửa.
“Thiên Tứ? Ta nhớ rồi, chính là Tiêu Thiên Tứ luôn bị gọi là đồ bỏ đi! Hắn vẫn chưa chết? Sao lại về đây?” Trong lòng Tiêu Tam gia có chút lo sợ, lão thân là tổng quản nên việc Thiên Tứ biến mất không hề lạ. Khi sự việc mới xảy ra, ai cũng chỉ cho rằng hắn đi đâu đó chưa về, mấy tháng sau không thấy thì người trong sơn trang mới cho rằng hắn đã chết. Nhưng đúng như Lương Kỳ Tùng nói, sự sống chết của Tiêu Thiên Tứ không có mấy người quan tâm đến, cả Tiêu Kinh Hồng cũng chỉ hỏi qua rồi thôi.
Hôm nay, Tiêu Tam Gia gặp kẻ tưởng chết đột nhiên trở về, trong lòng cảm giác có chuyện sẽ xảy ra, nhưng suy nghĩ đó chưa kịp tiến triển thì lại có khách đến.
“Bạch công tử, xin mời… xin mời vào…!”
Bạch Ngọc Lâu, hai mươi lăm tuổi, danh hiệu rất kêu Bạch mã công tử, minh chủ Anh Hùng Minh, vỗ công đứng thứ hai trong Thanh Bảng. Anh Hùng Minh lớn mạnh rất nhanh, chỉ mấy năm mà thanh thế đã như mặt trời ban trưa, đặc biệt đa số lại là cao thủ trẻ tuổi.
Tiêu Thiên Tứ tìm một bàn góc, ngồi xuống. Bên trong khách khứa đã rất đông, không có người nào để ý đến hắn. Giữa sảnh, Tiêu Thiên Lăng trong trang phục đại hỉ, tươi tỉnh đón nhận những lời chúc mừng không ngớt của mọi người.
Kỳ thực Thiên Tứ không có bất kỳ ấn tượng nào đối với Tiêu Thiên Lăng, đơn giản vì khi Tiêu Thiên Lăng rời sơn trang thì hắn vẫn còn rất nhỏ. Bây giờ Tiêu Thiên Lăng đã là một đại diện của lớp cao thủ trẻ tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vóc dáng cao lớn, là mẫu người trong mộng của đa số thiếu nữ trong thiên hạ, hơn nữa sau này gã sẽ là Trang chủ của Kiếm Hồ Sơn Trang!
Tiêu Thiên Tứ không quan tâm đến hỷ sự mà chỉ chú ý tìm kiếm trong đám người, nhưng mãi cũng không thấy người hắn muốn tìm. Xem ra Ngọc Nhã không ở đại sảnh.
Lẽ nào hôn lễ của đại ca nàng mà nàng lại không tham dự? Thiên Tứ nghĩ, đột nhiên nhớ ra Tiêu Ngọc Nhã rất không thích những nơi ồn ào, nhưng hôm nay là ngày đại hỷ của Tiêu Thiên Lăng cơ mà?
Muội muội Tiêu Ngọc Nhã là Tiêu Ngọc Như cũng đang ở đại sảnh, vây xung quanh nàng là một đám những thiếu niên võ lâm. Cũng đúng thôi, chẳng phải là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu đó sao!
Thiên Tứ cuối cùng cũng không chịu nổi, bèn lẻn ra khỏi đại sảnh, lặng lẽ đi một mạch đến khuê phòng Tiêu Ngọc Nhã. Có lẽ đã lấy hết quyết tâm, Thiên Tứ run run đưa tay gõ cửa, hai tiếng dài một tiếng ngắn, lại ba tiếng dài hai tiếng ngắn, đó là ám hiệu của hai người.
“Choang....”
Hình như là tiếng cốc vỡ, rồi một giọng con gái run run “Ai...?”
“Ngọc Nhã tỷ, là ta!” Thiên Tứ không sao giấu nổi xúc động, phải lấy hết bình tĩnh mới nói được mấy chữ.
Cánh cửa hé mở, hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, một hồi lâu hai người không ai nói một câu. Bỗng nhiên Ngọc Nhã sà vào lòng Thiên Tứ nức nở. Thiên Tứ ôm chặt giai nhân, không thể kiềm chế cúi xuống hôn lên môi nàng.
Một khoảng thời gian trời đất như quay cuồng. Nỗi nhớ suốt hai năm, hôm nay mới được bù đắp...
“Vào phòng trước đã!” Ngọc Nhã thở hổn hển, miễn cưỡng đẩy Thiên Tứ ra. Thiên Tứ theo lời mỹ nhân, bước vào trong phòng đóng kín cửa, lại ôm chặt lấy Tiêu Ngọc Nhã, một tay đặt hờ trên eo thon, một tay rất tự nhiên bắt đầu chuyển động từ trên xuống dưới...
“Không! Đừng…!” Cảm thấy Thiên Tứ đang toan lột bỏ y phục nàng, Tiêu Ngọc Nhã từ trong mê mẩn bừng tỉnh lại: “Thiên Tứ, đừng mà. Thế này thì lát nữa tỉ tỉ làm sao ra ngoài chào quan khách đây?”
Thiên Tứ cũng nghĩ đến việc lát nữa Ngọc Nhã phải tham gia hôn lễ của Tiêu Thiên Lăng nên đành nghe lời nàng, nhưng bàn tay táo tợn vẫn không ngừng vuốt ve bên ngoài lần vải mỏng. Tiêu Thiên Tứ hôm nay không phải là tiểu tử vô dụng hai năm trước nữa rồi.
“Thiên Tứ, hãy nói thật cho ta nghe, hai năm vừa rồi đệ ở đâu, đã làm những gì? Sao ngày đó đột nhiên đệ ra đi mà không thèm nói với ta lấy một lời, làm hai năm nay người ta cứ phải thấp thỏm lo cho đệ? Ai cũng bảo đệ đã chết nhưng ta không tin, cuối cùng chẳng có một chút tin tức gì của đệ nên ta cũng cho rằng đệ đã chết....” Tiêu Ngọc Nhã giọng yếu ớt tức tưởi.
“Tiểu thư, Bạch công tử đã tới, Trang chủ cho gọi Tiểu thư!” chợt giọng một nữ tì từ bên ngoài vọng vào.
“Ta biết rồi, Tiểu Thúy. Ngươi nói với cha lát nữa ta ra!” Tiêu Ngọc Nhã vội trả lời, trên mặt có chút biến sắc.
“Bạch công tử là ai? Sư bá tại sao lại bắt tỉ phải có mặt?” Thiên Tứ lập tức có cảm giác không ổn.
“Là Minh chủ Anh Hùng Minh Bạch Ngọc Lâu, cha muốn gả ta cho anh ta. Thôi chuyện đó sau hãy nói, đệ cùng ta ra ngoài đi!” Xem ra Tiêu Ngọc Nhã đã quyết tâm tỏ rõ ý mình.
Tiêu Ngọc Nhã và Tiêu Thiên Tứ đến đại sảnh, một nam nhân trẻ tuổi trong bộ hoàng y sang trọng mỉm cười tiến lại. Đột nhiên mặt gã biến sắc vì nhìn thấy bên cạnh mỹ nhân có người lạ, đặc biệt là tay Tiêu Ngọc Nhã lại đang nằm gọn trong tay hắn ta...
Nhưng Bạch Ngọc Lâu không hổ là thủ lĩnh một phương, chút thay đổi sắc mặt chỉ thoáng qua đã trở lại bình thường: “Ngọc Nhã, nàng không định giới thiệu với ta vị bằng hữu này sao?”
“Tại hạ Tiêu Thiên Tứ, huynh đài ắt là Bạch minh chủ Bạch Ngọc Lâu, quả nhiên khí thái bất phàm” Thiên Tứ tranh ngay lời Ngọc Nhã.
“Ồ, các hạ cũng họ Tiêu, không rõ quan hệ thế nào với Ngọc Nhã?” Khai môn kiến sơn, rất lanh lợi! “Ngọc Nhã tỉ sắp thành thê tử của ta, theo Bạch huynh thì ta và Ngọc Nhã có quan hệ thế nào?”
“Ngọc Nhã, những lời hắn nói có đúng không?” Bạch Ngọc Lâu định lực vốn không tồi nhưng lúc này đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Tiêu Ngọc Nhã chỉ nhất mực im lặng, tuy nhiên nàng không phản đối thì Bạch Ngọc Lâu đương nhiên cho rằng nàng thừa nhận. Kỳ thực Tiêu Ngọc Nhã đang không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Nếu phủ nhận thì sợ Thiên Tứ sẽ giận, hơn nữa chính nàng cũng muốn như vậy. Nhưng nàng và Thiên Tứ kỳ thực vô danh vô phận, nếu thừa nhận thì xem ra lại quá lăng loàn nên cuối cùng Tiêu Ngọc Nhã đã chọn cách im lặng.
“Xem ra ta đã quá lụy tình rồi. Ngọc Nhã, nàng thay mặt ta cáo lỗi với Tiêu bá phụ, cáo từ!” Bạch Ngọc Lâu hầm hầm rời khỏi Kiếm Hồ Sơn Trang.
“Thiên Tứ, chúng ta có lẽ không phải chăng?” Ngọc Nhã nhìn Tiêu Thiên Tứ vẻ bất an. Nàng không ngờ Bạch Ngọc Lâu lại phản ứng quyết liệt như vậy
“Ngọc Nhã tỷ, như vậy không phải càng tốt sao? Chuyện chúng ta lại càng thêm suôn sẻ. Hơn nữa chuyện cũng đâu có liên quan đến tỉ, trước sau tỉ đã không nói gì mà!” Thiên Tứ hạ giọng an ủi Ngọc Nhã.
“Đề nghị im lặng, hôn lễ bắt đầu!” Giọng chủ hôn vang lên, hóa ra tân nương đã xuất hiện.
Hôn lễ đang cử hành bình thường, “Nhất bái thiên địa”, “Nhị bái cao đường”, “Phu thê giao bái”, tân lang tân nương cúi chào nhau.
“Á...!”
Một tiếng kêu đau đớn nghẹn thốt lên, Tiêu Thiên Lăng ôm ngực lùi về phía sau đến cả trượng, trên mặt đầy vẻ bất ngờ không thể tin: “Bình muội, sao muội lại đối với ta như vậy?” Tiêu Thiên Lăng mặt tái mét, không biết vì vết thương lòng hay là vết thương trên cơ thể.
“Chết đến nơi rồi mà vẫn không biết hung thủ là ai. Tiêu Thiên Lăng ơi là Tiêu Thiên Lăng, ta thật thương hại thay cho ngươi!” Một giọng nam nhân lạnh lùng vọng đến, bóng người chớp hiện. “Tiêu Thiên Lăng, không biết đại lễ bản thiếu gia tặng, ngươi có vừa lòng không?”
“Tiếu Thương Thiên?” Thiên Tứ đã nhận ra kẻ thù, hai năm không gặp trông hắn cũng không thay đổi nhiều, có điều võ công dường như tinh thâm hơn. “Ngọc Nhã tỉ, sau này gặp người kia nên cẩn thận một chút!”
“Tiếu Thương Thiên, Bình muội hiện ở đâu? Ngươi đã làm gì nàng?” Tiêu Thiên Lăng đã nhận ra người bái đường với gã không phải là Tôn Kiếm Bình, vậy là rất có thể Tiếu Thương Thiên đã giở trò với nàng. Một cô nương xinh đẹp trẻ trung, rơi vào tay Quỷ môn ai dám chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?
“Bình muội của ngươi à? Ta nghĩ Vân Thất sẽ biết cách tiếp đãi nàng, hắn rất thương hoa tiếc ngọc, tuyệt đối không làm đau tân nương của ngươi đâu!” Tiếu Thương Thiên thản nhiên trả lời với nụ cười đầy mờ ám.
“Ngươi...!” Tiêu Thiên Lăng ức đến thổ huyết tươi, ngã ngửa về phía sau.
Vân Thất, đệ tử Thiên Dục Tông, khét tiếng tham hoa háo sắc. Một cô nương xinh đẹp như Tôn Kiếm Bình rơi vào tay hắn, kết cục liệu sẽ thế nào?
Mắt thấy huynh trưởng vừa bị ám toán lẫn hạ nhục, tẩu tẩu lại bị bọn người Quỷ môn bắt đi, Tiêu Ngọc Nhã sôi giận toan xông ra. Nhưng vừa dợm chân nàng liền bị Thiên Tứ kéo lại: “Ngọc Nhã tỉ, tỉ không phải là đối thủ của hắn.”
“Ta không quan tâm! Tiêu gia có chết cũng phải trừng trị tên bại hoại...” Tiêu Ngọc Nhã vùng vằng. Người đến mừng rất đông, nhưng không ai dám động đến người của Quỷ môn, hơn nữa Tiếu Thương Thiên võ công cực cao nên lại càng không ai dám lên tiếng.
Thật lạ lùng, Tiêu Kinh Hồng không biết vì cớ gì mà vẫn không xuất hiện.
Tiêu Thiên Tứ thở dài, không còn cách nào khác đành bước ra: “Tiếu Thương Thiên, hai năm không gặp không ngờ ngươi lại càng vô sỉ hơn xưa. Ông trời đúng là đã cho nhầm ngươi cái vẻ ngoài, đáng tiếc đáng tiếc!.” Tiêu Thiên Tứ lắc đầu.
“Ngươi là ai?” Tiếu Thương Thiên không nghĩ là có một tiểu tử trời ơi đất hỡi dám đứng ra đối đầu, không giấu được ngạc nhiên: “Thương Thiên Tiếu ngươi quả là quý nhân vong sự. Không ngờ là không chỉ biết ức hiếp những người không có võ công hay sa cơ lỡ vận, mà trí nhớ cũng không được tốt cho lắm, đúng là thằng đần!” Thiên Tứ tặc lưỡi.
“Tiểu tử thúi, hóa ra là ngươi! Đừng tưởng có hai con nha đầu đó chống lưng là ta không dám giết ngươi, hôm nay ngươi tới số rồi!” Tiếu Thương Thiên cuối cùng cũng nghĩ ra gã to gan này là ai, liền nheo mắt cười vẻ hận thù khoái trá.
“Ai thắng ai bại vẫn chưa biết. Yên tâm đi, ta không cần ai giúp hết!” Thiên Tứ giọng nhạt nhẽo. Quan khách vốn ngồi chật sảnh đường đều đang đoán mò thân phận Tiêu Thiên Tứ, chỉ có Lương Kỳ Tùng là trợn mắt kinh hãi. Thực ra Lương Kỳ Tùng ở đại sảnh từ đầu đến giờ nhưng không nhìn thấy Tiêu Ngọc Nhã, hắn vẫn tưởng Ngọc Nhã và Bạch Ngọc Lâu đang đi cùng nhau.
Nghĩ đến Bạch Ngọc Lâu là Lương Kỳ Tùng lại nghiến răng tức giận, vốn cho rằng vặt được cái gai Tiêu Thiên Tứ thì Tiêu Ngọc Nhã chắc chắn sẽ là của mình, không ngờ ở đâu lại mọc ra cái gã họ Bạch kia. Suốt mấy ngày Lương Kỳ Tùng ngấm ngầm tính mưu đối phó với Bạch Ngọc Lâu, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện Tiêu Thiên Tứ vẫn còn sống, hơn nữa lại càng không còn là đồ bỏ đi như xưa nữa.
“Ngươi quan hệ thế nào với Kiếm Hồ Sơn Trang? Cả Tiêu Kinh Hồng còn không dám ra mặt, ngươi muốn tìm cái chết chắc?” Tiếu Thương Thiên bất chợt có vẻ thoáng do dự. Thực sự hắn không biết giữa Tiêu Thiên Tứ, Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh quan hệ là thế nào, có điều dựa vào công lực của hắn hiện giờ cũng không thể đoán Thiên Tứ võ công cao đến đâu, nhưng dù có đại ngôn khinh nhờn thì Tiếu Thương Thiên rốt cuộc cũng không thể bỏ qua Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh được.
“Có câu sư phụ hữu sự đệ tử phục kỳ lao, ta là tam đệ tử của Kiếm Hồ Sơn trang, đương nhiên phải thay sư phụ đấu với ngươi. Sư phụ ta không ra mặt vì sẽ mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi chỉ cần đấu với ta là được.” Tiêu Thiên Tứ điềm nhiên trả lời, trong lòng lại nghĩ đến nữ nhân mà hắn vừa yêu vừa hận.
Cô nương đó đã nói trước khi hắn đến đây: “Ngươi đang là kẻ vô danh tiểu tốt, nếu muốn quang minh chính đại kết hôn với Tiêu Ngọc Nhã, ngươi nhất định phải có chỗ đứng trong giang hồ. Muốn thế hãy lấy thân phận đệ tử của Kiếm Hồ Sơn Trang mà hành hiệp, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì chỉ được dùng hai loại võ công là Kinh Hồng kiếm pháp và Huyền Cơ bộ, nhưng ngươi cũng không phải lo lắng, bất kỳ trường hợp nào thỉ Huyền Cơ bộ cũng có thể giúp ngươi chiếm thế thượng phong!” Những lời nàng nói tuy Thiên Tứ nghe rất bất mãn nhưng không thể không tiếp thu, vì nàng là Nam Cung Tiểu Vũ, thiên hạ đệ nhất tài nữ hiện thời.
Tiêu Thiên Tứ vừa dứt lời, đám người dự hôn lễ trở lên huyên náo: “Kiếm Hồ Sơn Trang có đệ tử thứ ba từ khi nào?” Câu hỏi của Tiếu Thương Thiên dường như cũng là câu hỏi của tất cả quan khách.
“Dốt nát như ngươi, đúng là đáng đánh đòn. Nhưng nếu biết điều thả phu nhân Thiếu Trang chủ của chúng ta thì không biết chừng ta sẽ cho ngươi một con đường sống!” Khẩu khí của Thiên Tứ ngày một lớn, vốn hắn muốn khiêu khích cho Tiếu Thương Thiên ra tay vì đó là cơ hội tốt nhất để mau chóng thành danh.
“Là ngươi muốn chết, thế thì đừng có oán ta!” Lúc ấy nếu Tiếu Thương Thiên không xuất chiêu thì sau này e hắn sẽ không còn mặt mũi nào đi lại giang hồ nữa.
“Ngươi hãy đứng ra sau ta!” Thực ra nữ nhân đóng giả tân nương đã lui về phía sau Tiếu Thương Thiên từ lâu, tấm vải đỏ che mặt cũng bỏ xuống. Dung nhan ả hóa ra khá xinh đẹp, nhưng là vẻ đẹp lẳng lơ của Ma giáo.
Bỗng nhiên một mùi rất khó chịu tràn ngập đại sảnh, thì ra Tiếu Thương Thiên đã vận Thiên tà chân khí, một số người công lực thấp đã choáng váng không chịu đựng nổi, quả nhiên công lực của Tiếu Thương Thiên thật đáng gờm.
Tuy nhiên Tiêu Thiên Tứ không hề có một phản ứng gì, vẫn thản nhiên đứng giữa đại sảnh. Lẽ nào công lực của hắn đã thâm hậu đến trình độ ấy, cả Tiếu Thương Thiên cũng không thể nào uy hiếp được?
Thực ra, Tiêu Thiên Tứ không phải không biết, ngược lại còn hiểu hơn ai hết sự ác hiểm của Tiếu Thương Thiên. Nam Cung Tiểu Vũ đã cho hắn biết, tuy Tiếu Thương Thiên chỉ đứng thứ ba trong Hắc Bảng nhưng công lực so với sư phụ Tô Phá Vân của hắn thực ra không phân cao thấp. Do Dạ Băng Doanh rất ít khi động tay vào việc của Quỷ Môn nên Tiếu Thương Thiên đã ngầm trở thành đầu lĩnh của môn phái đáng sợ này. Chẳng qua nội công mà Tiêu Thiên Tứ luyện là Tiêu dao chân khí, mọi chiêu thức đều tùy tâm tùy ý nên không ai cảm nhận được sự thay đổi của hắn mà thôi.
Cao thủ đối chiêu, thắng bại chỉ trong một khắc. Tiếu Thương Thiên cuối cùng cũng ra tay, vì hiển nhiên càng chần chừ hắn lại càng bất lợi.
Tiêu Thiên Tứ tuy có vẻ như toàn thân sơ suất, tuyệt nhiên không hề thủ thế, vậy mà lúc lâm trận lại dường như không có một kẽ hở nào. Địch bất động, ta bất động; địch xuất chiêu, ta ra tay trước. Khi Tiếu Thương Thiên vừa động tay thì Thiên Tứ cũng đồng thời phản ứng, chân đạp Huyền Cơ bộ, kiếm chiêu lấp lánh bung ra.
Kiếm của Tiêu Thiên Tứ nhanh đến nỗi khiến người ta phải kinh ngạc, một chiêu nhanh như chớp chém về phía Tiếu Thương Thiên, chính là tuyệt học thành danh của Tiêu Kinh Hồng, Kinh Hồng nhất phách.
Tương truyền rằng rất hiếm người nhìn thấy Tiêu Kinh Hồng sử dụng chiêu này, bởi hầu như kẻ nào thấy đươc đều đã chết dưới kiếm, hôm nay xem như mọi người được mở rộng tầm mắt!
Nếu chỉ như vậy mà làm Tiếu Thương Thiên bị thương thì đã không phải là Tiếu Thương Thiên rồi, nhưng chiêu Kinh Hồng nhất phách cũng đã làm hắn một phen sợ toát mồi hôi. Xem ra đúng là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, tiểu tử kia quả nhiên không phải là Ngô Hà A Mộng của hai năm trước!
Tiếu Thương Thiên vận đến mười thành công lực, chiêu thức ngày một lợi hại, đáng tiếc là mỗi khi xuất sát chiêu đặng phân thắng bại thì đều bị Tiêu Thiên Tứ dùng một bộ pháp rất kỳ quái tránh được. Đột nhiên, trong lòng Tiếu Thương Thiên dấy lên cảm giác bất an, linh tính có một cao thủ khác đang tiến lại phía hắn...
Tiếu Thương Thiên nghĩ ngay đến Tiêu Kinh Hồng từ đầu đến giờ chưa xuất hiện, nếu hai người họ mà liên thủ lại với nhau thì không chắc hắn toàn thân trọn vẹn mà ra khỏi đây được. Dù sao mục đích hôm nay cũng gần đạt, bây giờ chạy là trên hết!
“Thiếu gia ta hôm nay không có thời gian đùa với ngươi, lần sau sẽ tính sổ cả vốn lẫn lãi!” Tiếu Thương Thiên nói được làm được, một chiêu chớp nhoáng lôi nữ nhân lẳng lơ bay ra khỏi đại sảnh.
“Thiên Tứ, quả nhiên không phụ công dạy dỗ của ta, võ công ngày càng tiến bộ đó!” Đúng là Tiêu Kinh Hồng vừa xuất hiện.
Tiêu Thiên Tứ đứng lại giữa đại sảnh, không khỏi thầm ngạc nhiên. Tiêu Kinh Hồng đột nhiên mau mắn thừa nhận hắn là đệ tử, lại có mục đích gì đây?