Thần trí gã mơ hồ cảm thấy người mình đang được kéo đi, toàn thân đau đớn kịch liệt, một chút khí lực của không còn, từng cơn gió lạnh thâm sâu vào da thịt, từng hạt mưa to tướng như từng ngọn dao đâm vào cơ thể, khó chịu khôn tả .
Nhưng nếu có thể gã nguyện chịu hết mọi thống khổ trên đời này, miễn sao đừng bắt gã phải rời khỏi sư môn, rời xa huynh đệ tháng năm gắn bó và rời xa người con gái gã ngày nhớ đêm thương.
"_ Từ này ta không thể nào cùng mọi người cười nói , cùng huynh đệ săn nai bắt lợn rừng... và chẳng còn cơ hội cùng sư muội chuyện trò, không còn được nghe tiếng hát à ý ơi... của muội, ôi tiếng hát ấy mới trong trẻo đáng yêu làm sao, huynh sẽ nhớ muội nhiều lắm ... Na Dao... Na Dao ơi... "
...
Một buổi sáng mùa thu, khí trời mát mẻ tinh tươi, đó đây tiếng chim chóc múa hát reo ca, những cơn gió nhẹ mang mùi u hương của đồng nội, khiến lòng người chợt thấy yên bình.
Ánh nắng sớm rọi vào mắt khiến thần thức gã hồi tỉnh sau giấc ngủ dài. Gã cố cựa quậy nhưng toàn thân ê ẩm chả còn sức lực.
Có tiếng người nói :
_ Ngươi tỉnh rồi sao... chúng ta... chúng ta đang ở đâu ... ta ta không biết đường nào để đưa ngươi đến đại phu.
Khung cảnh nhạt nhòa trước mắt gã hiện ra một nhân ảnh , giây lát sau gã lạc tử nhận ra đó là thư sinh đi cùng mình lên núi, y cứ bám theo gã từ cái hôm ở Chu Diên hội . Lê Thành nói một cách khó khăn:
_ Ngươi ... sao ngươi còn... ở đây.
_ Ý... ngươi quên rồi sao, ta là người đưa ngươi xuống núi, cái bọn người vô tâm kia không những hại ngươi ra nông nổi này lại còn bỏ mặc ngươi , sống chết chẳng cần lo, ta thật không hiểu... trên đời này lại có người bạc bẽo thế sao...?
Lê Thành nói:
_ Ngươi... ngươi không được nói họ như vậy... tất cả... tất cả là do ta tự làm tự chịu, ta làm sai ... phải chịu phạt... ối chao !
Thư sinh kia :
_ Ngươi có sao... thôi được không nói thì không nói, giờ chúng ta đi đường nào, ta... ta đói ...
_ Hướng mặt trời mọc, nhưng ta nhất tay không nổi, thôi thì ngươi đi đi, mặc ta...
_ Sao thế được, ta không thể bỏ mặc ngươi mà không lo...
_ Ngươi là ai, theo ta với dụng ý gì, giờ ta thân tàn ma dại ngươi còn muốn gì nữa...
_ Ngươi quên rồi hả, ta đã nói ngươi ta tên là Mã Vân hôm trước rồi mà ...
_ Không phải ta hỏi tên ngươi... mà thôi nói chuyện... với ngươi mệt quá...
_ Ngươi mệt sao... ta không biết... vậy thì đừng nói nữa.
Lê Thành cười khổ nghĩ thầm :
"_ Lần đầu thấy hạng người như hắn, bán nam bán nữ..."
Gã giật mình nhìn thư sinh ra chiều hấp tấp nói :
_ Ngươi... người có làm gì ta không... ta bất tỉnh, ngươi ngươi không làm bậy chứ...
Thư sinh ngạc nhiên:
_ Ta ... có làm gì ngươi đâu, kéo ngươi từ trên núi xuống, lại gặp mưa, người ta...
Lê Thành trợn mắt nói :
_ Nhìn bộ dạng lén lút của ngươi kia, rõ ràng... rõ ràng là có chuyện ám mụi... trời ơi... cái tên lại cái... tránh xa ta ra... ngươi làm ô nhục ta rồi... trời ơi, thầy u ơi, ai bảo hai người sinh con ra tuấn tú quá làm chi, để người ta...
Thư sinh kia đỏ mặt ấp úng nói :
_ Ngươi đừng nghĩ bậy... ta không có .. không có đâu...
_ Nhìn bộ dạng của ngươi kia, không có gì mới lạ, đàn ông gì đâu mà đi đứng õng ẹo, giọng nói lanh lảnh, cứ thấy nam nhân nào đẹp trai thì liền bám theo... không phải hạng thái giám thì là gì... tránh xa ta đi... tha ta đi... nếu để sư muội ta nhìn thấy thì, còn mặt mũi nào...
Thư sinh mặt đỏ như gấc, nói:
_ Ta ... ta không hề ... ta không phải mà... ngươi có gì gọi là đẹp trai đâu, không bằng đại ca ta, càng thua xa tam ca của ta…
_ Ngươi …
Trong giây lát mặt gã họ Lê hiện lên vẻ thê lương, gã thư sinh kia vội nói :
_ Ngươi … ngươi đừng buồn… ta nói thật đấy, đẹp hay xấu không có gì là quan trọng đâu, ai có quyền chọn lựa đâu chứ …
_ Ngươi nói thế ta càng không vui hơn đấy… tên thái giám à…
_ Ngươi sao vậy ? Có tâm sự à… đừng buồn, bọn người Tây Sơn kia không quan tâm ngươi, nhưng sẽ còn nhiều người coi trọng ngươi… đời này đâu chỉ có họ… ta sẽ đưa ngươi về nhà ta rồi tìm những đại phu giỏi nhất … nhất định chân ngươi sẽ lành lại như xưa…
_ Ngươi không hiểu đâu… đừng thương hại ta, tính ta cá chớn bị vậy là đáng kiếp ta thôi… họ không hề có lỗi gì với ta cả… và ngươi cũng đừng nghĩ ta bị thế này là ta sẽ chán nản không muốn sống đâu… ta còn có việc được giao phó chưa làm, ta nhất định không đầu hàng số phận … ông trời chắc chỉ trêu đùa ta thôi rồi một mai ta có thể học võ công, có thể xả thân vì quốc gia…
Những lời cuối thanh âm của Lê Thành trở nên chậm lại, gã biết từ nay sẽ không thể nào luyện võ được nữa, kinh mạch toàn thân gã đã bị chính tay sư phụ gã hủy diệt rồi , hơn nữa chân phải đã bị dị tật không thể chữa khỏi.
Thư sinh cười nhẹ nói :
_ Thôi bỏ đi… để ta kiếm gì đó cho ngươi ăn… rồi tìm cách đưa ngươi đến đại phu.
Nói rồi thư sinh kia vội đi, bỏ lại họ Lê miên man với suy nghĩ của mình, gã vẫn hy vọng , hy vọng người con gái tên Na Dao sẽ đến, nhưng rồi khoảnh khắc thi nhau trôi qua, người gã mong đợi để nhìn hình dung nàng trước lúc tiễn biệt vẫn không thấy đâu.
"_ Con nhớ… tại nơi này cách đây nửa tháng nàng rưng rưng nước mắt thỏ thẻ nói "Huynh đi sớm về sớm, đừng để muội phải chờ, muội sẽ nhớ huynh lắm…"
"Muội sẽ nhớ huynh lắm… muội sẽ nhớ huynh lắm… cớ sao muội không tới, ta đi lần này biết có còn cơ hội gặp lại, cớ sao muội nỡ… hay là muội trách ta …"
_ Sư muội…
Gã gào lên, nhưng chẳng có ai đáp lại.
Gã lại nghĩ :
"_ Mình còn tơ tưởng gì, mình đã trở thành phế nhân, tự bước đi đã khó, lấy cách gì để chăm sóc cho nàng đây, tốt hơn hết là nàng hãy quên ta đi…"
_ Na Dao hỡi… Na Dao ơi… có con chim xanh đậu trên cành lá… ý…a… nó hát lên bài ca về chúng mình, ngày ngày nàng lên nương lên rẫy, ta vào rừng săn lợn bắt hươu nai… ý …a à… đêm trăng thanh ánh lửa hồng bập bùng, có ta cùng nàng ngồi kề bên nhau…
Lê Thành nghe đâu đó tiếng người thổn thức, rồi giây lát sau vang lên tiếng hát giọng nữ nhân :
_ Ây San ơi… Ây San hỡi… thiếp se tơ dệt lụa, may cho chàng bộ áo mới… ý … a… rồi một ngày ngô chín vàng trên nương, chờ chàng về kết mối tơ duyên…
_ Na Dao… Na Dao…
_ Na Dao… Na Dao……
Gã kêu gào hồi lâu nhưng chẳng thấy hồi âm đâu nữa.
"_ Na Dao như vậy là nàng tin ta đã không làm việc đó, ta cảm thấy được an ủi rồi , nhưng xin nàng đừng chờ, ta sẽ không về được nữa đâu . "
…
Một lát sau, Mã Vân trở lại với chiếc xe lừa cùng một người nông phu.
_ Này Lê Thành xem ta kiếm được gì này, quả này là hồng xiêm đấy, ăn rất ngon rất mát… hi hi, có cả xe lừa này, chúng ta có thể đi được rồi.
Thấy gã kia cười khanh khách ra chiều đắc chí, Lê Thành không nhịn được phải cười theo, nghĩ thầm :
"_ Thật là không hiểu nổi cái tên này, từ nhỏ mình đã ở đây, hông xiêm lạ lắm sao ? Mà không biết hắn ở chỗ nào chui ra nữa cái gì cũng thấy lạ là sao ?"
Người nông phu nói :
_ Mau lên xe đi còn nằm đó nữa, đi đến trưa mới tới bản Đông Phăng đấy, không biết con lừa của ta có thồ nổi cái xác to tướng của ngươi không .
Mã Vân nói :
_ Hắn không tự đi được đang bị thương, nhờ lão phụ một tay nhé…
Nông phu nhíu mày :
_ Thôi được…
Mã Vân ngạc nhiên nhìn Lê Thành rồi hỏi :
_ Ngươi không đôi co với lão à, ngày thường ngươi thích cãi nhau lắm mà…
Lê Thành đáp cho xong :
_ Ta không có hứng …
Mã Vân biễu môi ra chiều thất vọng, nghĩ thầm :
"_ Hắn không còn vui như khi ta biết hắn, mà cũng phải, bị như vậy không buồn mới lạ… ta phải tìm cách chọc hắn cười mới được… hì hì ."
…
Đã đến giờ tỵ trời bắt đầu hừng nắng , chú lừa gầy gòm mệt nhoài kéo xe đi qua đường núi gập ghềnh . Mã Vân thích thú nhìn quang cảnh xung quanh, miệng cất tiếng hát gì đó Lê Thành nghe không hiểu, gã cũng chẳng bận tâm chú ý , tâm trí chỉ văng vẳng câu hát của người gã thương mến… Dù muốn gạt đi nhưng không thể, đôi lúc gã chợt cảm thấy vui khi nàng nói sẽ chờ gã, nhưng rồi gã lại mong nàng quên gã đi, gã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt nàng nữa, để cho quá khứ hạnh phúc mãi như giấc mộng hư ảo .
Rừng núi Tây Bắc đồ sộ và hùng vĩ , Lê Thành nhìn trời, nhìn mây, nhìn núi, cảm thấy mình sao mà nhỏ bé quá , gã vốn sống hướng ngoại nên chưa bao giờ gã dừng cái đầu óc lăng tăng, cái miệng láu cá lại để suy nghĩ về cuộc đời về con người . Gã vẫn giữ cái tánh hiếu động từ thuở thơ ấu đến giờ, chưa có ai nói gã trưởng thành, gã cũng chưa bao giờ bận tâm suy nghĩ đến việc mình đã hơn hai mươi tuổi và đã trưởng thành thì phải chín chắn .
Lúc này mọi đau thương cả thể xác và tinh thần dồn đến cùng lúc, khiến cho tâm hồn chưa từng trải qua sóng gió của gã đại biến, gã miên man suy nghĩ về số phận của mình . Nếu là người khác chắc đã chán chường không muốn sống tiếp nữa rồi, nhưng từ nhỏ tánh tình gã dễ dãi , không coi trọng vẻ bề ngoài, danh lợi hay cách nghĩ của người khác về mình, thấy việc nên làm thì làm, muốn nói gì thì nói . Gã cũng chưa bao giờ có ước mơ hoài bảo gì, luyện võ cũng vậy gã hứng thì luyện đêm luyện ngày , chán thì trốn đi tán dóc với mọi người hoặc là đi tìm sư muội của gã, trêu chọc muội ấy làm vui .
"_ Hỏng mất một chân thì sao chứ, không thể luyện nội công thì sao chứ ? Sau này ta sẽ luyện quyền , biết đâu lại hay, cần gì phải thiểu não … tiểu sư muội , nàng ấy thoát khỏi tên nhiều chuyện không nhà không cửa, không ruộng không nương, không thân không thích như ta là hỷ sự đáng chúc mừng, muội ấy xinh đẹp biết bao, thiếu người kẻ xin chết, chẳng qua do ta bám quá họ không có cơ hội thôi, nhị sư ca và ngũ đệ cũng thích muội ấy cơ mà, họ chu đáo nghiêm chỉnh hơn ta nhiều… haha…cần gì lo cho muội ấy nữa , thật là bao đồng… giờ việc quan trọng của ta là tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó đến nhà họ Ngô… haha cái tên thái giám này cũng tốt với ta quá, người ta có lòng thì mình không nên từ chối… hì hì… đến nhà Ngô gia chắc tốn nhiều bạc lắm đây, mình thì chả có xu nào thì còn sỉ diện làm gì… à mà từ trước giờ mình đã sỉ diện bao giờ đâu… haha… Thôi kệ… tới đâu thì tới.
Nghĩ thông Lê Thành thấy nhẹ lòng như trút tảng đá nặng, gió núi hiu hiu khiến gã buồn ngủ, vừa nghĩ đến việc bản thân phải ngủ chưa lâu gã đã ngáy khò khò.
Bánh xe lừa chậm rãi lăn trên sơn đạo, Lê Thành thì lo ngủ, Mã Vân vui thú ngắm cảnh ngâm thơ, lão nông phu thì bận tính toán cơm áo gạo tiền… Chẳng ai hay biết, từ đằng sau rất nhiều hắc y nhân đang dõi mắt về phía họ và phía trước từng toán, từng toán người rình rập chờ cơ hội ra tay .