Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, cát bụi mù mịt bay, Mã Vân vừa định tỉnh thì một toán nhân ảnh đã phi thân đến chặn trước cỗ xe lừa, ước chừng khoảng bảy, tám người.
_ Làm gì thế ? Các người là ai ?
Người nông phu quát lên giọng run run khi thấy những người kia ăn bận kiểu giang hồ, trong tay ai nấy đều lăm le vũ khí.
_ Á…
Một tên sấn tới tung một cước vào mặt người nông phu khiến thân người ông ta bay đi. Trong khi đó Mã Vân hốt hoảng la thất thanh, riêng Lê Thành đang say ngủ chẳng hay biết gì.
Một tên trong dám hắc y nhân nói:
_ Mau lôi hắn ra, giết phức tên to mồm kia đi…
Hai tên đáp "dạ" rồi liền tiến đến, Mã Vân kinh hãi muốn ngất đi, hai tay che mặt, miệng gào lên .
_ Xoẹt...xoẹt...
Hai nhát kiếm chém ra, tay phải hai tên tiến tới bị chém muốn đứt rời, một toán lục y nhân giấu mặt khác gồm có năm người tiến tới trong sự ngỡ ngàng của bọn hắc y đến trước.
Đôi bên liếc mắt nhìn nhau, nhãn quang hung hãn, thủ lĩnh toán hắc y nhân nói :
_ Các ngươi là ai ? sao dám...
Một lục y nhân quát lên "Đừng nhiều lời, chịu chết đi !" Liền sau đó cùng bốn người kia ra chiêu tấn công bọn hắc y .
Kiếm khí bủa vây, trận hỗn chiến đến liền sau đó, tiếng "keng...keng" của song kiếm đôi bên va nhau miên man bất tuyệt.
Không bao lâu bên hắc y đã có bốn người bị thương hai người mất mạng, ngược lại toán người mặc lục y chả hề hấn gì.
Một hắc y nói trong khi ôm ngực :
_ Các người là ai... mau báo danh tính...
Một lục y nhân quát :
_ Cút mau ! nếu muốn giữ mạng.
Bọn hắc y khó khăn quay người chạy biến đi.
Trong bụi cỏ lau hướng tây nam gần đó, một nhóm người khác đang phục kích. Một người trong số đó nói :
_ Nhị ca ! Chúng ta ra tay được chưa ?
Người được gọi là nhị ca nói :
_ Chưa đâu ... ngươi xem ở đằng đông nơi đám rừng kia kia, ta cảm nhận sát khí ẩn hiện, có điều khác lạ, chắc chắn nhiều kẻ đang ẩn nấp, chúng ta không nên khinh suất, hãy để chúng đấu với nhau lưỡng bại câu thương, chúng ta chỉ cần đạt mục đích là được.
_ Haha... đúng vậy, ở đây xem kịch thôi . Mọi người đoán xem hai cái bọn người ngu dốt đâm đầu vào tử lộ kia là ai ?
_ Tam ca nói thử xem ?
Người trước nói :
_ Tứ đệ động não xem, ta hỏi mà, cả nhị ca nữa huynh đoán xem !
Người được gọi là tứ đệ xua tay nói :
_ Đệ kiến thức thô lậu không dám nói càng !
Lão nhị nói :
_ Bọn này không dám lộ mặt, thì sẽ không để lộ võ công cho người khác đoán . Nhưng lúc lâm vào tử lộ thì khó mà tự chủ được, nhất là bọn hắc y này kiếm thuật luyện chưa tinh, ta dám chắc sở trường chúng không phải là kiếm đâu.
Lão tam nói :
_ Đệ đồng ý… theo huynh sở trường của chúng là gì.
Nhị ca của bọn này trầm tư giây lát rồi nói :
_ Trong các loại binh khí thì đao và kiếm có sự tương đồng , tuy sức mạnh của đao pháp có phận trội hơn, nhưng thua kém sự linh hoạt… những tên này sử kiếm thiếu biến hóa và uyển chuyển, rõ ràng dù đã cố giấu diếm nhưng không thể, vì căn bản đao pháp đã ăn quá sâu.
Lão tam la lên :
_ Tuyệt diệu…
Lão nhị vội bịt mồm sư đệ mình và nói :
_ Ấy ! bé cái mồm chứ !
Lão tam nhẹ nói :
_ Vâng ! Đệ vô ý quá… Vậy huynh cho rằng chúng thuộc môn phái nào.
_ Kim Sa môn …
Mọi người ồ lên:
_ Tại sao ?
Lão nhị vội đưa ngón tay lên miệng :
_Suỵt… Đã bảo đừng làm ồn mà !
_ Dạ…dạ…
Lão nhị nói tiếp :
_ Có rất nhiều môn phái sử đao, nhưng đao pháp của Kim Sa đặc biệt chú ý đến lực đạo và nội công đi kèm , còn chiêu thức không có gì là biến ảo. Các người cùng thấy rồi đó, cách sử của những tên kia thoạt nhìn có vẻ mang uy lực lớn lao, đàn áp khí thế đối phương, nhưng thực sự chỉ có thể dọa bọn trẻ con, gặp cao thủ dày dạn chiến trận thì đại bại là chuyện dễ hiểu … chỉ được bề ngoài, chiêu thức chả có chiều sâu…
Lão tứ hớn hở nói :
_ Huynh nói đúng quá, bọn đệ được mở mang tầm mắt rồi.
Người khác nói :
_ Đúng là bọn Kim Sa chỉ to mồm là giỏi, thế mà đòi sánh ngang với lục đại phái…
Lão nhị vội nói :
_ Lục đệ … đừng vội phán xét một chiều… để còn nhỏ có nhiều chuyện chưa hiểu đâu… Chẳng qua là cái bọn này luyện chưa tinh thôi… võ công mỗi phái đều có cái hay riêng, ta từng nghe sư phụ nói, nhiều năm trước Kim Sa môn có một ngưởi rất ghê ghớm, đao pháp ông ta nhanh cực kỳ, nhanh hơn rất nhiêu cao thủ sử kiếm, quả là lợi hại lắm lắm…
Lão tam ngạc nhiên hỏi :
_ Thật thế sao ? Ông ta đâu rồi…?
Lão nhị trầm tư :
_ Không biết chuyện gì xẩy ra, ông ta biệt tông tích và bị cho là phản bội su môn… ta chỉ biết có thế.
Lão tứ nói chen vào :
_ Hôm bữa đệ có nghe kể chuyện Chu Diên hội , Mạc lão chưởng môn của họ đang tìm kiếm tên phản đồ gì đó, không biết có phải người huynh nói đến .
_ Chắc đúng rồi đó…
Một toán người từ hướng đông xông đến tấn công năm người áo xanh giấu mặt, huynh đệ bọn người sau đám cỏ lau này vội bỏ ngang câu chuyện để quan sát đôi bên tỷ đấu.
Giây lát sau, lão tam nói :
_ Nhị ca nói không sai ! Qua nhiên đằng đông có bọn người ẩn nấp.
Lão nhị dán mắt vào trận đấu , lát sau anh ta nói :
_ Này, bọn đệ đoán xem bọn người áo đen mới đến, gia số võ công thế nào ?
Lão tứ nói :
_ Đệ thấy tạp nham đủ thứ loại binh khí kỳ lạ, như thế này mà nhị ca đoán được thân thế bọn họ, tiểu đệ phục sát đất.
Lão nhị cau mặt nói :
_ Đệ thử động não xem, có gì khó đoán đâu, đệ không thấy sự khác lạ trong cách ra chiêu và vũ khí bọn này hay sao ?... À này lão ngũ, này giờ đệ sao không nói gì thế… đoán thử xem nào, ra ngoài làm việc để tích lũy kiến thức, sau này ứng phó chứ…
Người được gọi là "lão ngũ" tuổi chừng hai mươi, mày thanh mắt sáng, cằm nhọn , môi mỏng… quả nhiên anh tuấn hơn người, khác với huynh đệ của gã , họ có vẻ dày dạn sương gió, lực lưỡng, phương phi ,cơ bắp cuồn cuộn, lão ngũ này mặt trắng, dáng thư sinh giống như những công tử con nhà quyền quí.
Lão ngũ rụt rè nói :
_ Đệ không chắc, nhưng cỏ vẻ họ thuộc Giao Long giáo…
_ Đúng !
Lão nhị thốt ra một tiếng, rồi vội dừng lại lung túng nói :
_ Xin lỗi… ta ồn quá… cũng may bọn kia ở xa qua , lại đang lo tỷ đấu không nghe được.
Mọi người thi nhau nói :
_ Đúng rồi ! Giao Long giáo.
_ Chỉ có bọn tà đạo này mới sử dụng những binh khí kỳ quái như thế…
_ Hehe… dễ đoán vậy mà nghĩ không ra, đầu óc đệ ngu muội quá.
_ Á…
_ Giời ơi !
_ Hai người này là ai đây…
_ Kiếm thuật cao minh quá...
Bọn người sau đám cỏ lau kinh ngạc há hốc khi có hai nhân ảnh trắng xuất hiện, họ gồm một nam một nữ , người nam da đen phong trần sương gió, mặt góc cạnh , râu tóc mọc xồm xoài, người nữ tuổi chừng đôi mươi, dáng ngươi thanh mảnh, tóc dài đen tuyền , khuôn mặt điễm lê vô bì .
Họ vừa xuất hiện chưa lâu đã họ được hơn nửa số người đôi bên đang ác đấu. Tất cả thối lui dừng lại.
Nam nhân mới đến quát lên :
_ Dưới chân Hoàng Liên Sơn mà các ngươi dám đến làm càng hay sao ? Thật không biết sống chết là gì hả ?
Đám lục y nhân quát:
_ Các người… các người là ai ?
Nữ nhân áo trắng đưa ra một tấm mộc bài sơn son, to bằng lòng bàn tay, trên đó có khắc hai chữ "Hồng Huyết"
Hai đội sát thủ, mặt ai nấy cắt không còn giọt máu, ấp úng nói :
_ Hồng ... Hồng Huyệt lệnh...
_ Là thật sao ...?
Nam nhân mới đến quát:
_ Thế nào... các vị nhân huynh đi được chưa ạ... hay cần tại hạ tiễn một đoạn.
_ Không ... không... mau đi...
Bọn người sau đám cỏ lau thì thầm với nhau , lão nhị nói :
_ Đại sự hỏng bét, đành lui thôi...
Lão tam nói :
_ Sao thế nhị ca ? Tư Thiên quyền chúng ta xông phá giang hồ cũng có chút tiếng tăm, đã đánh qua trăm trận với hảo thủ các phái, cớ sao phải e sợ bọn tiểu tốt của Hoàng Liên giáo chứ... chuyện này...
Lão tứ nói :
_ Đúng đó nhị ca ? Sống mái một trận nào... mối thù của đại ca chả lẽ không tính với bọn Tây Sơn chứ, cả việc sư phụ giao nữa, trở về biết ăn nói ra sao đây.
Lão nhị u sầu nói :
_ Phải chi đại ca còn sống, chúng ta mới mong cơ hội đắc thắng... các đệ không biết đâu... ta cùng huynh ấy đã có lần đấu với cái tên da đen kia rồi, hắn là Lữ Toàn có ngoại hiệu là "Hắc diện kiếm sầu" chẳng biết có phải là tiểu tốt hay không nhưng kiếm thuật của hắn quả thật ghê ghớm , chưa dụng hết sức mà bọn ta đã không thể địch lại, chuyện đó đã hơn ba năm rồi... quả thật... thôi ! Đành tạm từ bỏ thôi .
_Ồ !
_ Có chuyện này sao ? Đệ chưa bao giờ thấy huynh nhắc đến...
_ Có hay ho gì đâu mà nhắc chứ... chúng ta âm thầm rút lui thôi, đến nhà bọn Tây sơn thăm dò một số chuyện , ta nghĩ có bắt được tên tiểu tử Lê Thành cũng khó cạy mồm hắn được nửa lời, tánh hắn ta biết rõ quá mà.
_ Nhưng bọn chúng hại chết đại ca, chẳng lẽ bỏ qua sao ?
Lão nhị thở dài nói :
_ Hôm đó tỷ đấu không có tên họ Lê , ta đánh nhiều trận nên biết tánh hắn, thật sự không muốn là kẻ thù với hắn chút nào, tùy cái miệng hắn láu cá nhưng ta tin hắn là hảo lạc tử, to gan và chính trực ... ôi nếu hắn không chọn nhầm môn phái, không phải môn đồ của lão đạo đức giả họ vương thì có thể ta sẽ kết giao với hắn...
_ Huynh nghĩ thế sao ?
_ Hắn giờ là kẻ tàn phế rồi, chỉ như cá trên thớt.
Lão nhị nghiêm giọng nói :
_ Chúng ta rút lui !
Trong lúc bọn người Đông Hải môn nhỏ to nói chuyện thì nam nữ vận bạch y đi đến cỗ xe lừa dò xét, nam tử nhìn Mã Vân nói :
_ Tên kia chết rồi hả...
_ Khò ... khò ò...
_ Úi trời ... haha... đánh chém rân trời mà hắn ngủ được ... ta thật là phục đấy... Bọn ngươi sao bị chúng hanh hung thế ?
Mã Vân ấp úng không nên lời, nữ nhân xin đẹp chen vào :
_ Chắc là cướp đường thôi huynh à ?
_ Vô lý... dưới chân Hoàng Liên Sơn mà đám cướp nào dám lộng hành...
Nữ nhân cười khanh khách:
_ Hi hi... Lữ huynh ăn nói mới vô lý đó ! dãy Hoàng Liên này trải dài đến cả trăm dặm, Hoàng Liên Giáo chúng ta chỉ có vài trăm người làm sao mà lo hết được, nơi này lại là ngoại rìa phía nam, giáo hội chúng ta cách xa hơn hai mươi dặm về bắc cơ mà.
_ Không biết... ta không cần biết... tên giáo phái chúng ta là Hoàng Liên trùng với tên núi, cả dãy núi này là địa phận của chúng ta, ta không cho phép bất cứ tên nào dám lộng hành.
_ Hihi... có hàng chục môn phái trên dãy núi này, sao huynh không dẹp hết đi... huynh à, núi có ăn được đâu mà dành, để người ta sống với chứ.
_ Nào là Tây Sơn, Ngũ Linh gì gì đó... toàn bọn ếch nhái to mồn, giáo chủ không nói thì thôi, bọn chúng cứ lộng hành, gai con mắt...
_ Huynh mới to mồn đó, không nghe câu ngoài trời có trời, trên người có người sao ?
_ Ừ thì muội giỏi, muội hay, ta đây dốt nát ... hừ...
_ Gì thế huynh giận muội à ... hi hi... thôi mình về...
_ Sao giáo chủ không ra lệnh làm cỏ hết bọn Ngũ Linh giáo nhỉ, dạo này chúng lộng hành quá...
_ Chúng lộng hành ở đâu chứ nào dám đến ngọn Hoàng Liên của ta đâu, vô cớ gây sự chỉ làm xấu mặt mình thôi.
...
Bọn họ vừa đi vừa to nhỏ trò chuyện, nhìn thấy nhân ảnh hai người xa dần chỉ còn hai chấm nhỏ trên sơn đạo, Mã Vân đập ngực thở phào, tim gan cứ như muốn nhảy ra ngoài từ lâu.