_ Lê Thành ! Ngươi tỉnh dậy mau, ngươi…ta sợ…
Mã Vân luôn miệng gọi, hai tay không ngừng lây động thân người họ Lê với mong muốn đánh thức gã. Chẳng hiểu do mệt quá hay cố hữu tánh ngủ của gã như thế, một hồi lâu họ Lê này vẫn ngủ say như chết và mồm miệng cứ liên tục phát ra tiếng "khò khò".
Xung quanh có bốn xác người nằm ngổn ngang, máu me vung vãi, vẻ mặt Mã Vân kinh hãi vô cùng, đảo mắt nhìn quanh chẳng thấy người nông phu kia đâu, tâm tư y bối rối chẳng biết tiến thoái ra sao.
Một suy nghĩ thoáng qua, Mã Vân dùng roi quất mạnh vào lưng lừa, con lừa kêu "be be" vài tiếng rồi cất chân lôi cỗ xe tồi tàn chạy đi, phía trước là ngã ba đường, Mã Vân nóng nẩy cứ đánh bừa vào lưng lừa, chẳng biết đi đường nào mới đúng, y nghĩ thầm :
"_ Mặc kệ… cứ rời khỏi chỗ này rồi tính."
Con lừa này thường dùng để lên nương thu hoạch nông sản, cho nên nó cứ quen đường cũ rẽ sang hướng tây bắc.
Đi một hồi lâu, Mã Vân càng cảm thấy cước bộ của chú lừa kia chầm dần lại, con đường càng dốc lên, thâm tâm y cảm thấy bất ổn vô cùng, nhưng chả biết tính sao, đánh phó mặt cho trời.
Hoàng Liên sơn được ưu ái bởi cảnh đẹp thiên phú, khắp nơi là một màu xanh bạt ngàn của rừng cây, đó đây trên những ngọn núi cao chót vót là vô vàng màn sương mây trắng xóa điểm tô nền trời xanh biếc, tạo nên bức tranh thiên nhiên tươi thắm ngoạn mục. Mã Vân dần bị thu hút bởi khung cảnh hoành tráng ấy, quên mất nguy biến vừa xảy ra và hiểm nguy sắp xảy đến, y.
thích thú nhìn quang cảnh, ánh mắt rạng rỡ hân hoan, môi miệng nhẹ mĩm cười.
Vầng thái dương lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chan hòa khắp tứ phương, tuy nhiên nhạt nắng không mang đến sự oi bức khó chịu, ngược lại càng làm tăng thêm nét tinh khôi của vạn vật.
Hoàng quang nhẹ đánh thức Lê Thành, mắt gã nhíu nhíu dần mở ra, trong người cảm thấy đã lấy lại chút ít sức lực. Giây lát sau gã không nói gì, miệng há hốc, mắt mở lớn hết cỡ, cái gì khiến gã ngạc nhiên đến vậy gã cũng không tự chủ được .
Cái không khí ấm nóng khiến những hạt mô hôi dần xuất hiện trên vầng trán của Mã Vân, y nhẹ tháo khăn trùm đầu xuống, mái tóc đen tuyền buông xõa, gió thu nhẹ mơn man làn tóc mai trong ánh nắng nhạt nhòa tinh khôi, từng lọng tóc buột dây lụa hồng chập chờn lên xuống theo từng đợt sơn phong thăng trầm, cộng với khuôn mặt trái xoan thon gọn, hàng mi cong thanh tú, đôi mắt thơ ngây đen tuyền, cùng làn môi thắm màu nồng nàn, tất cả những điều ấy khiến họ Mã kia lột xác hoàn toàn, trở thành một con người khác, một giai nhân tuyệt sắc !
Như kẻ si dại, Lê Thành không tài nào thôi thưởng thức kiệt tác của nhân gian hữu tình, đầu óc gã tê liệt chả còn suy nghĩ nào khác nữa. Mã Vân nào hay biết, có một người đã lạc vào nhân tình trận của nàng, dù nàng chưa một lần dẫn lối, đôi môi hàm tiếu nhẹ mĩm cười, ánh mắt nàng rạng ngời ngời lên tựa như hừng đông thức dậy sau đêm mưa gió, Lê Thành cảm thấy cả mặt mình nóng ran lên như bị đưa vào lò lửa.
Không biết tại sao, linh cảm mách bảo Mã Vân rằng có người đang nhìn mình, nàng từ từ quay đầu về phía Lê Thành, thì thấy hai mắt gã nhắm nghiền, nhưng miệng gã không còn phát ra thanh âm ngáy ngủ nữa.
Nội lực mất đi không chỉ khiến sức khỏe và thể lực của Lê Thành suy giảm, ngay cả tinh thần của gã cũng bị xuống dốc, khả năng chịu đựng biến cố và những chấn động tinh thần của gã kém hẵn đi.
Lê Thành thiếp đi hồi lâu thần thức gã dần tỉnh lại, lúc này trời đã sế chiều, gã đảo mắt nhìn quanh thì không thấy Mã Vân đâu, miệng gã có vị đăng đắng ngọt ngọt, hai tay chống xuống gượng dậy, nhìn quanh thấy nhiều xác hồng xiêm, gã mới hay biết có người đã chắt nước xiêm đổ vào mồm gã. Khoảnh khắt đó người gã lâng lâng cảm thấy có cái gì nó ôn nhu, nồng nàn.
Cảm thấy khát nước, bụng đói cồn cào Lê Thành cố gắn gượng dậy, bước khỏi cỗ xe, tập tễnh từng bước đi, gã cất tiếng gọi "Mã …" một tiếng, rồi thấy có gì đó không đúng liền thôi.
_ Tên thái giám ơi ! Ngươi đâu rồi…
Lê Thành nghĩ thầm :
"_ Mình cứ giả vờ như không hay biết như thế có được không nhỉ ? Hehe không ngờ y lại là một cô nương xinh đẹp đến thế, thật là tuyệt diệu, bị ra cơ sự thế này, tự nhiên có người con gái đẹp như mơ đến quan tâm, cái số mình như vậy quả là không bạc…"
Gã lại nghĩ:
"_ Cô ta quả nhiên đẹp hơn Na Dao tiểu muội nhiều, nhưng ta cứ mê mẫn cô ta thì quả thật có lỗi với muội ấy… làm sao đây nhỉ, không nên nghĩ ngợi lung tung nữa… nhưng mà người con gái đẹp như vậy sao lại không ham muốn chứ… ta đầu cần phải gò ép mình chi cho khổ …hehe."
Rồi gã lại nghĩ ngợi:
"_ Mà cô ta có thích mình không nhỉ… không thích cớ sao cứ bám theo… chắc mê vẻ đẹp trai của mình rồi… hehe."
_ Cảm ơn cha mẹ đã sanh con ra tuấn tú ưa nhìn.
Gã nhìn trời nói nhỏ chỉ đủ cho bản thân nghe, đắc chí cười, mặt mày hớn hở.
_ Ê tên họ Mã… ngươi đâu rồi !
Đi sâu vào rừng khoảng năm, sáu trượng, miệng không ngừng gọi nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy hồi đáp, Lê Thành cảm thấy lo lắng bồn chồn.
_ Gầm ào…gừ…gầm gừ….
Lê Thành kinh hãi thất sắc, không dám tin vào tai của mình, lúc trước gã chẳng sợ gì, ngược lại sẽ phần khích lắm nếu đi rừng gặp hổ, nhưng giờ đây việc bước đi đối với gã đã khó huống hồ đương đầu với nó.
Tâm tư lây động gã chợt nghĩ:
"_ Hay là mình đánh xe lừa chạy đi, nhưng… cô nương kia thì sao… chẳng là bị con hổ đó tấn công rồi, ôi trời ơi… chuyện gì thế này…chết chắc rồi, nãy giờ không nghe cô ta lên tiếng…"
Tiếng "gầm gừ" vẫn vang lên, nhưng ngũ quan Lê Thành lúc này đã không còn nhạy bén như trước nữa, gã không thể nào phán đoán được vị trí và khoảng cách của con hổ hung dữ kia, điều duy nhất gã biết được là tiếng gầm kia chắc chắn là của một con hổ rất lớn, rất hung hăng và đang rất đói .
Hoang mang vô cùng Lê Thành chẳng biết tiến thoái thế nào, sau giây lát suy nghĩ gã nhanh chân quay ngược về hướng có cỗ xe lừa.
Trong khi đó, con hổ cao hơn bốn thước đang chậm rãi từng bước chân, nó đã nắm bắt được mùi vị của con mồi. Cách hổ khoảng bốn, năm trượng là một người đang run rẫy dưới cơn thịnh nộ của bá chủ rừng xanh. Ngươi này mặt trắng dáng thư sinh, đầu quấn khăn trùm, tay chân y luống cuống, miệng lắp bắp không nên lời.
Con hổ tiến thêm vài bước và luôn miệng gầm gừ. Người kia hoảng loạn cùng cực, sự sợ hãi trong tâm khảm đã vượt qua mức chịu đựng, y ngã gục bất tỉnh.
Hổ kia chỉ còn cách người bất tỉnh một trượng, nó định nhào tới xé xác mục tiêu bỗng đâu đó nghe tiếng "be be" .
_ Ê… con hổ khốn kiếp lại mà bắt ta nề…
_ Gào… gầm gừ…
Lê thành đánh cả cổ xe lừa đến , gã không ngừng khua tay múa chân. Con hổ quay sang họ Lê và bắt đầu nhào tới, khoảng cách lúc đầu đôi bên khoảng năm sáu trượng, cỗ xe lừa quay sáng cảnh hữu chạy được ba trượng thì con hổ đã bắt kịp.
Con hổ cứ nhắm Lê thành mà quào khiến gã một phen thất kinh.
_ Con mẹ nhà ngươi… đồ cầm thú khốn kiếp, sao mày cứ nhè tao mà đớp … ông mà không bị khốn thì ông sẽ cạo sạch da mày lót mông, lấy thịt của mày đựng phân, súc sanh mau cút … ối chao… mẹ nhà ngươi…
Khung gỗ quanh cỗ xe bị con hổ nghiền nát, trong giây phút sanh tử Lê Thành vươn mình chộp lấy một thân cây bắt ngang rồi nhanh chóng co chân, cú đớp của con hổ chỉ đến sau một sát na, Họ Lê thở phào thầm mừng khi cái mạng của gã đã được nhặt lại, hổ kia vẫn không buông tha, nó cố nhảy lên tấn công gã liên tiếp nhiều bận.
_ Rắc… rắc…
Vui mừng chưa được lâu, họ Lê lại một phen thất kinh thì nhánh cây gã đang đu không chịu đựng được sức nặng cơ thể gã, nó sắp muốn gãy.
Lê Thành than khổ:
"_ Không lẽ mình phải chết như thế này sao."
_ Be be…
Con lừa hoảng loạn tột cùng, nó chạy loạn cả lên tông vào cây này gốc nọ hai mắt không may bị thương, không phán đoán được phương hướng cuối cùng quay ngược về phía con hổ. Đúng lúc hổ ta đang nhào tới thì cỗ xe vừa đến, nên thân người nó phóng lên xe.
Lừa ta kéo hổ kia được hai trượng, vừa đúng lúc Lê Thành ngã xuống, gã vội nhồm người dậy chạy như bay về phía người thư sinh bất tỉnh kia, quên luôn cảm giác đau chân.
Mãnh hổ định thần nhảy xuống cổ xe lừa, rồi lao thân đuổi theo Lê Thành, trong giây lát khoảng cách đã rất gần. Dù mất hết nội lực nhưng chiêu thức võ công Lê Thành vẫn còn nhớ rất rõ, trong lúc nguy biến, gã phỏng theo bộ pháp Tây Sơn phái đảo người hạ thấp rồi vòng qua cánh hữu, trong khi đó con hổ quào vào khoảng không, phía trước lại là một thân cây khá to, nó đâm đầu vào liền lỡ nhịp, Lê Thành đã tạt sang cánh hữu và chạy được hai trượng. Không có nội lực khiến tốc độ sử chiêu Lê Thành không được nhanh, bộ vị cũng không chuẩn, tư thế gã hấp tấp và rất luống cuống nhưng tựu trung vẫn đủ hữu dụng giúp gã thoát chết nhiều lần.
Họ Lê dần lấy lại bình tĩnh, tâm tư xoay chuyển rất nhanh, gã quay sang cánh trái chạy được năm bộ, bất thần gã cúi thấp lộn người ra sau đá một cước vào hạ bộ của con hổ khi nó nhồm người tới.
Ra đòn chuẩn sát nhưng mọi tính toán của họ Lê phải đổ sông đỗ biển khi đối thủ của gã lại là một con hổ cái, sức lực gã chẳng có bao nhiên nên nó chả hề hấn gì.
Tâm tư một lần nữa xoay chuyển, họ Lê chạy ngược hướng về bờ vực cách đó khoảng mười trượng. Con hổ đã tức giận đến đỉnh điểm nào muốn buông tha cho gã, nó lồng lên đuổi theo. Cũng như những lần trước khoảng cách nhanh chóng bị rút ngắn, Lê Thành đảo người né tránh, lần này chân phải gã đã đến mức giới hạn chịu đựng liện khụy xuống, đau đớn vô cùng.
Bản tính tham sống trỗi dậy mạnh liệt, chân trái Lê Thành lao đi, trong giây phút sinh tử gã đã sử dụng thành công cước bộ khó nhất của Tây Sơn phái, đó là cách "Di chuyển một chân theo vòng không tròn" mà gã đã học từ rất lâu nhưng không phát huy được bao nhiêu nên bỏ ngang không dùng, trên dưới Tây Sơn phái cũng chỉ có một người là chương môn Vương Bá Ưng có thể sử thành công cước bộ này.
Cả thân người họ Lê xoay tròn, gót chân và mũi chân trái thay phiên nhau di chuyển lên phía trước, bộ vị gã không theo quy luật nào cứ xoay xoay chuyển chuyển né đông tránh tây linh hoạt vô cùng.
Hổ nhào người tấn công nhiều lần nhưng không lần nào chạm được vào vạt áo của họ Lê, gã nghĩ thầm :
"_ Kiểu này không ổn, con hổ dai sức mình tránh hoài rồi cũng làm mồi cho nó thôi."
Dù chỉ có còn một chút ánh sang lé lói của buổi chiều tà, nhưng Lê Thành vẫn cảm thấy nơi đây rất quen thuộc, một suy nghĩ chớt lóe lên trong đầu gã:
"_Đành liều một lần thôi…"
Trong lúc lơ đễnh suy nghĩ, họ Lê phải trả giá, cước bộ sai lệch gã đã bị con hổ vồ trúng, những móng chân sắc nhọn của nó đã báu rách phần bên trái trán gã, mắt trái cũng bị tổn thương nặng khiến gã đau đớn khó chịu vô cùng mà rống lên .
_ Á… con hổ khốn kiếp ta… ta giết mày…
Họ Lê lồng lên, hai tay đánh liên tiếp vào mặt và cổ con hổ, gã dùng hết sức có thể, nhưng sức tàn của gã chả thấm vào đâu đối với con hổ hung dữ này, nó vung hai chân trước cào ngực họ Lê, hàm răng sắc nhọn như hàng dao găm lao tới nhắm vào cổ địch thủ.
Lê Thành may mắn né được cú đớp, rồi xoay người ra sau chạy về phía thư sinh bất tỉnh lúc nãy, con hổ đuổi theo, gã né được hai cú quào của nó, nhưng đến phát thứ ba lưng gã bị bấu trúng cả thân người nhào tới, lúc này đã đến vị trí thư sinh kia, gã dùng sức tàn chộp lấy thư sinh, nhào tới vài bước, hai ngươi lao xuống triền dốc khoảng bốn trượng rồi cả hai rơi thẳng xuống vực sâu thẳm.