"Đồ ngốc!"
Cái gì, dám gọi mình là "đồ ngốc" ư, từ trước đến giờ chưa có ai dám nói với nàng như vậy. Vội vàng mở mắt vung tay tính đánh người trước mặt nhưng đột nhiên, động tác nàng ngừng lại. Tay của mình . . . không sao ư.
"Còn đứng đó làm gì, mau chạy đi, để tôi cản bọn chúng cho".
Hà Nhi còn chưa kịp lên tiếng thì bị hai cánh tay nhấc lên, ném thẳng về phía cửa thang máy. Nơi hai cánh tay tiếp xúc truyền về một cảm giác ấm áp, sau đó nàng thấy cả người thỏai mái, tràn ngập lực lượng. Xoay người tiếp đất, ánh mắt nàng mâu thuẫn nhìn Quang Nghi, hắn đã cứu mình ư. Dù bất ngờ nhưng nàng không thể phủ nhận, lằn máu trên lưng kia đã chứng minh tất cả, trong lòng nàng bỗng nổi lên tư vị khác lạ. Trong đầu Hà Nhi lúc này đang đấu tranh tư tưởng, nên đi hay ở lại đây, nàng cũng không biết.
Ngay lúc này thì bảo vệ đã lên tới, nàng rốt cuộc đã tìm được cho mình lí do để rời khỏi.
"Hắn chắc không sao rồi!" Nàng tự nhủ.
Hà Nhi không hiểu sao mình lại lo lắng cho cái tên kia như vậy, đây là quan tâm ư, nàng cũng không biết, mà thật ra là nàng không nhớ. Trước giờ nàng chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai, à mà hình như chỉ có một người, là mẹ nàng.
Nhanh chóng lẫn vào dòng người, Hà Nhi đã vào được trong thang máy, ánh mắt nàng không tự chủ được lại liếc nhìn Quang Nghi. "Không biết là mình có thể gặp lại hắn không?" Đây là suy nghĩ hiện giờ của nàng. Cửa thang máy dần khép lại, như một bàn tay vô hình ngăn cách nàng với Quang Nghi, ánh mắt nàng dần trở lại bình tĩnh. Nàng biết, giờ chỉ có thể dựa vào nàng thôi, "hắn" sẽ không thể giúp nàng được nữa, nàng vẫn còn một quãng đường để đi, mạ̣nh mẽ lên nào.
Hà Nhi kiên định ngẩng đầu, ánh mắt nàng không ngờ lại cùng với Quang Nghi như xuyên qua khe hẹp cuối cùng mà chạm nhau.
Thở dài một hơi, lại liếc thang máy thêm lần nữa:
"Cô gái này, sóng gió còn ở phía trước a!".
Cảm thán đủ rồi, Quang Nghi sửa sang lại y phục trên người, vuốt nhẹ mái tóc, ngẩng đầu nhìn trời, kế đó thong thả lên tiếng:
"Đánh đâu cũng được, trừ đánh mặt ra nha mọi người . . . "
Sau đó nhanh chóng ôm đầu cuộn người lại như cái bánh cuốn. Quang Nghi quăng ra một câu làm mọi người ở hiện trường sau khi nghe xong mém nữa xông vào băm hắn một trận. Đám bảo vệ thì đứng bên la ó, cũng chẳng có tên nào dám xông vào lôi hắn ra. Mấy tên du côn thì máu nóng lên não, kệ luôn những gì hắn nói làm lâu lâu lại có tiếng hét thất thanh cất lên:
"Á . . . đã nói không được đánh vào mặt rồi mà, tụi bây không nghe lời ông hả?"
¤¤¤
"Á . . . nhẹ tay thôi . . . "
"Hứ, để coi lần sau anh còn dám nữa không!"
Trên giường, Kim Yên bôi thuốc rất là "hăng hái" làm cho Quang Nghi chịu khổ không ít, hắn âm thầm thêm vào mục tài năng của Kim Yên thêm một câu:
"Y tá, bác sĩ: không có tương lai a!". Quang Nghi giờ hối hận không thôi, chỉ vì một phút nông nổi mà giờ phải ôm hận ngàn thu, rơi vào tay ma nữ này.
Da thì tuy dày nhưng không thể sau khi bị đánh mà vẫn hòan hảo được, nhất là cú của tên cầm gậy sắt kia, nếu là người bình thường thì chắc đã gãy vài cái xương rồi chứ đâu như hắn, chỉ có cái lằn máu nhỏ xíu như vậy, mà cũng do hắn "level" thấp quá thôi, chứ lên cỡ Thiên Thần thì "ngọai vật bất xâm" rồi. Đợi bọn chúng đánh mỏi tay thì anh Nghi nhà ta mới bò ra được, lết về tới phòng thì lại bị con nhỏ này bắt gặp, đề rồi bây giờ bị hành hạ, bị đày đọa.
"Nói mau, tại sao lại bị như vậy hả? Sàm sở em nào nên bị đánh phải không?"
Kim Yên rất là "ngây thơ" "hồn nhiên" mà vỗ đùi cái "đét", đưa ra một kết luận "kinh người", dựa trên "kinh nghiệm" của nàng lúc trước thì tên này rất có khả năng. Ta ngất, nhìn mặt lương thiện vầy mà bảo anh đây sàm sỡ à, không được, không thể để hiểu lầm như vậy được. Quang Nghi bày ra bộ dáng mặt đầy "chính khí" kể lại quá trình anh hùng cứu mỹ nhân của mình, hăng say đến nổi khoa tay múa chân diễn lại hòan cảnh hung hiểm lúc đó, lâu lâu lại chạm vào vết thương làm hắn "á" "á" liên hồi.
À, mà hình như khi kể hắn có thêm thắt một chút tình tiết khác cho sinh động, nào là lấy người đỡ gậy, em ấy cảm động đòi lấy thân báo đáp, Quang Nghi không chịu, xoay người tiu xái rời đi sau khi một tay hạ gục bọn du côn. Phải nói trình độ của tên này đã luyện đến mức "lô hỏa thuần thanh", nói dóc mà mặt không đổi sắc. Lúc đầu cũng làm Kim Yên hồi hộp lo lắng, nhưng khúc sau nàng bắt đầu cảm thấy không hợp, cuối cùng "xì" mộ̣t tiếng khinh thường, chỉ quăng lại một câu mất hứng rời đi:
"Nói dóc cũng phải có chứng cứ!"
Quang Nghi thấy vậy thở ra một hơi "cuối cùng cũng đi rồi", quả thật là chịu không nổi cái trình độ bôi thuốc của Kim Yên, hắn thà bị đám du côn đánh cũng còn tốt hơn.
Đang cảm thán cái số phận đen đủi của mình thì đột nhiên, chiếc nhẫn đeo trên cổ sáng lên, xuất hiện những hoa văn kì lạ màu bạch kim quay xung quanh. Quang Nghi vội vàng chạy lại cửa sổ, tháo chiếc nhẫn ra đưa lên đặt trước mắt trái bắt đầu nhìn một vòng. Khi nhìn tới khu rừng gần chân núi thì dị biến phát sinh, mây đen dần tụ tập tại đây, trong đám mây mờ hồ ẩn hiện một hình tam giác lớn màu đen, được tạo thành bởi bốn tam giác nhỏ. Đây là một dạng kết giới, mà người có thể tạo ra kết giới này chỉ có một:
"MA Giới!!!"
Khi đọc hai từ này, ánh mắt Quang Nghi hiện lên sự tức giận pha lẫn bi thương, thân ảnh hắn mơ hồ dần rồi biến mất.