"Huynh đúng là đồ ăn hại mà, có một ả đầu ranh mà không đối phó nổi sao ?" Nghe giọng nữ nhân, người bận áo đen che mặt đang không chế Nguyệt Linh cất tiếng quát, nam nhân áo đen nói : "Sư muội, ta… ta nhất định sẽ hạ được ả… ya…"
Liền sau đó người áo đen rút đại đao tấn công Nguyệt Minh, được hai chiêu bỗng nghe tiếng nói :"Đẹp mặt chưa kìa… đánh một cô gái tay không, mà còn dùng hung khí, về nhà với mẹ đi, đừng có học người ta xông pha giang hồ nữa." Người nói là Trần Lãm, gã khua tay múa chân, miệng nhí nhố :"Thời buổi này thật là, toàn bọn cẩu hùng."
"Ta giết tiểu tử ngươi trước." Dứt lời đại đao trong tay tên áo đen đổi hướng cùng thân người hắn quay sang tấn công Trần Lãm, gã vội bịt miệng mình lại, mắt lộ vẻ kinh dị, nghĩ thầm :"Không xong rồi!"
"Lấy kiếm của gã rồi đi thôi… sư huynh." Nữ nhân áo đen cất tiếng quát.
Thấy đại đao trong tay người áo đen uy lực thâm hậu, mỗi chiêu như muốn chẽ gã ra làm đôi, Trần Lãm né tránh, miệng nhí nhố nói: "Ấy! Ta chỉ đùa thôi mà, đại huynh đẹp trai sao lại nhắm vào tiểu đệ chứ ?"
"Ai là huynh đệ với người, chết tiệt nhà ngươi đi.", người áo đen ra chiêu điên cuồng .
Trần Lãm bỗng nói: "Khoan", người kia dừng lại hỏi :"Có chuyện gì." Trần Lãm đưa tay ra sau lưng gãi gãi đáp: "Ta … ta ngứa lưng quá."
"Con bà ngươi!" Tức khí tay áo đen càng hăng lên, quyết đoạt mạng gã kia.
"Tôi nói thật mà! Ra tay lúc đối phương đang bận, đâu phải anh hùng, tôi mới nhìn cứ tưởng huynh là bậc gan dạ, khí khái lẫm lẫm, thật không ngờ… là tên nhát chết, có gan chờ tôi gãi xong rồi đánh." Liên tiếp né tránh hơn mười chiêu miệng Trần Lãm không ngừng bô lô ba la.
Người áo đen kia bỗng ngưng lại, dáng vẻ chần chừ, nữ nhân áo đen quát: "Còn làm gì đó, mau lấy mạng gã… ối." Trong lúc cô này nói thì Nguyệt Minh đã rút kiếm giấu trong đàn tranh, xông đến tấn công cô, giải vây cho Nguyệt Linh.
Song Nguyệt hợp sức đánh với nữ nhân áo đen, kiếm thuật hai người phối hợp nhịp nhàn ăn ý, người công, người yểm trợ, trơn tru điệu nghệ vô ngần, nữ nhân áo đen hết né đông, tránh tây, rồi đến nhảy lên, nhảy xuống, tình thế bất lợi vô cùng.
Nam nhân áo đen thấy đồng bọn gặp khốn, chân tay gã luống cuống chẳng biết tính sao. Trần Lãm miệng mỉm cười thầm nghĩ: "Gã sẽ giúp đồng bọn, nhân cơ hội này ta phải chạy lẹ."
"Cứ mặc muội, mau giết gã kia, rồi lấy bảo kiếm…"
Trần Lãm giật mình thầm nghĩ :"Hóa ra mục đích của chúng là ta… biết thế chạy lẹ từ trước có phải hay không."
Sát cơ cuồng cuộn nổi lên, cánh tay áo người áo đen phập phồng lộng gió, miệng quát lớn : "Tam đao lục đoạn", liền sao đó chém ba chiêu liên tiếp, chiêu đầu y chém từ vai phải xuống đến hông trái địch thủ, chiêu thứ hai thì ngược lại và chiêu thứ ba chém ngang, nếu trúng ba nhát đao này thân người Trần Lãm sẽ bị ra ra thành sáu mảnh.
Họ Trần bị kình phong của đối phương uy hiếp, gã nhắm mắt nhắm mũi, lôi cả kiếm lẫn bao vải chém loạn ra phía trước mong tìm đường sống. Nghe ba tiếng "keng", Trần Lãm mở mắt thì thấy thanh đao tên áo đen gãy làm ba đoạn, vì huy động hết nội lực toàn thân, kình lực phản hồi công phá khiến người này bị nội thương trầm trọng, y phun ra bụng máu tươi rồi bật người ra phía sau.
Trần Lãm kinh ngạc nghĩ thầm: "Mình đã hạ được hắn ta sao ?"
"Sư huynh… huynh có sao không." Nữ nhân vội phóng người về phía sư huynh cô, miệng không ngớt gọi, chỉ thấy gã áo đen mắt đờ đẫn, cái miệng nhuộm máu, mấp máy không nên lời.
Nữ nhân trừng mắt nhìn Trần Lãm, cô quát : "Ngươi hãy chờ đó, sẽ không được yên thân đâu…" Dứt lời cô ta đỡ sư huynh của mình dậy rồi vội đi ra khỏi quán.
"Dừng lại, muốn đi hãy mau giao thuốc giải." Nguyệt Minh quát lên, sau đó hai chị em cô sấn tới vung kiếm cản đường hai người áo đen.
"Chỉ là thuốc mê, tạc nước lạnh hai gã kia sẽ tỉnh lại, ta đi được chứ."
Trần Lãm giờ đã hoàng hồn, gã đi đến và nói : "Cái cô này, dùng thủ đoạn xông vào định đánh chết người ta, nói một tiếng đi là đi sao, trên đời này làm gì có việc dễ dãi như vậy."
"Thế ngươi muốn gì ?" Cô gái lạnh lùng nói.
Trần Lãm cười ha hả :"Ít nhất cũng phải xin lỗi một tiếng, bồi thường vài đồng mua bánh ăn chơi, nếu không ta sẽ trói bọn ngươi lại nộp cho quan phủ."
Hừ một tiếng nữ áo đen ném ra một bọc tiền, nói "Ta đi được chưa ?"
"Thái độ đó là sao? Cô coi ta là ăn mày hả ..." Cầm bao tiền lên, ước chừng có hơn mười đồng Thuận bảo, mắt gã họ Trần sáng rỡ : "Ừm... lần này đã biết sự lợi hại của ta chưa... tha cho cô đấy."
Nguyệt Linh tạc nước lạnh vào mặt gã Long Đàm, vừa hồi tỉnh nhìn thấy hai cô gái gã liền thủ thế.
"Huynh hiểu lầm rồi, thuốc mê là do hai người áo đen kia bỏ... không tin có thể hỏi gã...ủa." Song Nguyệt quay đầu lại thì không thấy gã họ Trần đâu.
Long Đàm vội vả gọi tên đầy tớ dậy, rồi hai người hấp tấp chạy ra khỏi quán.
Nguyệt Minh nhìn theo bóng dáng dần khuất của hai người kia, rồi nhẹ thở dài nói: "Tên họ Lê đi mất rồi, không biết có còn trở lại không, làm sao có thể điều tra tin tức của Nguyễn thúc thúc đây ? "
"Cũng tại cái gã tiểu tử kia, tự nhiên đến còn kéo theo bọn Giao Long bang vào làm loạn, thật là... lần sau gặp lại phải cho gã biết tay." Nguyệt Linh giẫm chân, nhìn thấy tỷ của mình mặt mày thiểu não, cô nói : "Minh tỷ đừng buồn... nhất định chúng ta sẽ tìm ra Thiên Nam thúc thúc mà...hay là tối này mình trà trộn vào phủ Phó Vương, bắt lão già Lê Long Tương kia phải khai ra..."
"Muội không nghe lời cha dặn sao... đừng hành động nông nổi... hãy cố chờ tên Lê Long Đàm kia trở lại vậy." Nguyệt Minh vội can.
Nguyệt Linh cúi đầu đá chân nói: "Ở đây buồn đến phát ngấy rồi, những ngày đầu năm thế này đáng lẽ phải được lên kinh thành xem náo nhiệt, đi chơi ngắm cảnh... Ôi, chán quá đi thôi... "
"Muội đã mười tám tuổi rồi mà còn ham chơi à, giờ kiếm tấm chồng được rồi đấy... ta thấy Lâm sư đệ thích muội lắm, còn vẽ tranh làm thơ tặng muội nữa..." Nguyệt Minh cười nói.
"Tỷ tỷ này... cái gã khờ ấy... ai mà thèm..." Nguyệt Linh giận dỗi.
"Dọn dẹp thôi, chỗ này bữa bãi quá rồi... cái bọn Giao Long bang này thân thủ cũng mau lẹ thật, bỏ mê dược vào bánh lúc nào không ai hay..."
"Hi hi... tức cười nhất là cái gã tiểu tử kia, nói như đúng rồi, đã dốt mà còn tỏ vẻ, không biết nghĩ làm sao lại cho rằng chúng ta bỏ mê dược vào hoa, vào trà...hi hi... thật là ngốc hết chỗ biết."
...
Nấp sau rừng đào hoa cạnh đó, vị đạo sĩ già khẽ nói: "Cái tên Trần Lãm này không biết sẽ ra sao đây, không ai rãnh đi theo bảo vệ gã được !"
Cô gái đi theo ông nhỏ nhẹ : "Giờ mình đi đâu hở ông, ông lo cho huynh ấy sao ?"
"Cái tên này chỉ được cái miệng lẻo mép, không biết nó có giúp gã khỏi uổng mạng, may mà chúng ta phát giác bọn người Giao Long bang muốn cướp bảo kiếm của gã, mới đi theo, nếu không tên họ Trần này bị một chiêu Tam đao lục đoạn, chém thành sau mảnh rồi còn đâu." Ông già mắt nhìn xa xăm .
"Nhưng tại sao... không phải bảo kiếm thật ông lại lo cho huynh ấy như vậy ?" Cô gái thắc mắc hỏi.
"Nếu không phải đi thanh lý môn hộ gấp, ông nhất định đi theo gã họ Trần để tìm cha gã... nhất định ông ta là người thợ rèn kiếm năm xưa... chỉ có ông ta mới có thể đạt đến cảnh giới tinh nghệ như vậy... thanh kiếm trên tay gã giống hệt như thanh kiếm của tên họ Phan năm xưa, miếng thép cũng thuộc hàng cực phẩm chém sắc như bùn, nhưng không phải là thanh kiếm đó.
Cô gái ngạc nhiên: "Ủa ! Cha huynh ấy qua đời rồi mà ?"
Ông đạo sĩ chỉ tay lên trán cô gái nói: "Con nhỏ này, ngây ngô vừa phải thôi, miệng của cái tên lẻo mép ấy ngươi cũng tin à ?"
"Chúng ta đi thôi!"
"Dạ!"
oOo
Dãy Thiên Thai (1) có chín ngọn núi nằm kề nhau, tượng trưng cho hình thù một con rồng với chín khúc uốn lượn . Trong đó, ngọn Thiên Phúc cao hai mươi trượng nổi tiếng với cảnh đẹp thần tiên, kỳ ảo, mà bất cứ ai được thưởng ngoạn một lần, đều mê đắm lưu luyến chẳng muốn về. Dưới núi là dòng sông Lục Đầu nước trong xanh biếc, hiền hòa chảy đêm chảy ngày, bồi đắp phù sa cho ruộng đồng thêm xanh tốt. Người dân quanh đây hòa nhã sống với nhau trong cảnh thanh bình chung của đất nước. Từ khi nhà Lý lên nắm quyền trị vì giang sơn, người người no đủ, nhà nhà ấm êm, dân chúng cả ngợi nhà vua cùng quần thần.
Trên ngọn Thiên Phúc tọa lạc ngôi chùa có tên Trùng Minh, chính là nơi người dân quanh đây thường đến cúng dường Tam Bảo. Chùa Trùng Minh thuộc thiền phái Vô Ngôn Tông (2), do thiền sư Thiền Nguyệt trụ trì, đã nổi tiếng khắp vùng, ngày ngày đều có người đến tham bái học thiền. Khuôn viên chùa thuộc bậc trung, bao gồm ba đường, hai viện và năm dãy nhà, trong đó có hai dãy dành cho thiền sinh cư ngụ. Tu tập tại chùa có khoảng ba mươi nhà sư già trẻ và một vài chủ tiểu, nhưng chỉ có một nhà sư nhận được chân truyền của hệ phái Vô Ngôn tông.
Một buổi sáng đầu xuân, trong nhà bếp của Thiền viện.
"Chát.", "Ối... sư phụ !"
"Nhất Niệm ! Đầu óc con lại để đâu đó, đã bảo phải giữ chánh niệm rồi mà." Nhà sư nghiêm giọng.
Chú tiểu pháp danh Nhất Niệm suýt xoa nói: "Con không hề nghĩ đến chuyện trả thù nữa mà ?". Nhà sư mặt lạnh nói :"Ai biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, sư phụ đã nói là phải chú ý đến xung quanh..."
Nhất Niệm ấm ức: "Con có để ý mà, nhưng người ra tay nhanh quá, làm sao con tránh kịp ?"
Nhà sư tuổi sấp xỉ năm mươi, thân người cao gầy, ánh mắt sáng như sao, chiều rọi hùng quang, tuy có vài nếp nhăn nhưng vẫn giữ được nét tuấn nhã thời trẻ, cốt cách ông đạo mạo, tao nhã như một nho sĩ . Ông lại cất tiếng nói thâm trầm :"Khi nào ngươi né được sư phụ sẽ không đánh đòn nữa."
Nhất Niệm tuổi chừng mười hai, mười ba, mặt hơi rám nắng, mày thanh mắt sáng, khá là thanh tú, chú nói: "Con mà tránh được đâu cần sợ sư phụ đánh nữa, hãy cho con học võ với các sư huynh đi..."
"Không được, ngươi lúc nào cũng nghĩ đến việc trả thù, sư phụ sẽ đánh đến lúc ngươi tỉnh ra thì thôi." Nhà sư đanh thép.
Chú tiểu hai tai chụm lại, vẻ mặt van nài :"Con không hề nghĩ đến việc báo thù nữa đâu, xin ngươi hãy dạy võ cho con, con hứa sẽ dùng để giúp người, chứ thế này ngày nào cũng no đòn, sư phụ sao ngươi lại đầy đọa đệ tử vậy ?"
Nhà sư đi lại bếp lò thổi lửa, giây lát sau ông nói: "Ngươi đến đây bao lâu rồi ?"
Chú tiểu mặt buồn thiu, ngẫm nghĩ : "Dã gần hai năm rồi ạ !"
"Với tư chất của ngươi mười năm nữa sẽ né tránh được mọi đòn thế của ta." Vừa nói vị sư trung niêm ném cái bánh bao về phía chú tiểu.
Chú tiểu Nhất Niệm vừa nhìn thấy cái bánh bao bay về phía mình, tay vừa định chụp thì cái bánh đã đập vào mặt rơi vào tay chú. Vị sư nói :"Sư phụ đi gặp trụ trì, ngươi ở đó canh lửa đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung đó !"
Chú tiểu đáp "dạ", trong bụng nghĩ thầm : "Né tránh, trốn chạy thì ích gì, ở đây chán quá, suốt ngày ăn toàn những thứ nhạt nhẽo..."
Nghe "chát" một tiếng, chú tiểu thấy vai mình nhói lên và nghe tiếng nói của sư phụ :"Lại suy nghĩ lung tung." Quay đầu lại, Nhất Niệm không thấy bóng dáng sư phụ gã đâu.
...
Sau giờ cơm, Nhất Niệm cũng một vài ba chú tiểu khác lên đỉnh núi hái thuốc và trà, đây là công việc hằng tháng của chú, chưa đến một canh giờ mọi người đã thu thập đủ một giỏ đầy trên lưng, họ nghĩ tay uống nước, chuẩn bị ra về.
Lúc sau mọi người đứng lên đi xuống núi, Nhất niệm lôi tay một chú tiểu nói:
"Này Nhất Tri sư huynh, đệ rất muốn học võ, hãy bày cho đệ với có được không ?" Nhất Niệm nói giọng van nài : "Đệ sẽ đặc biệt chuẩn bị cho huynh những bữa cơm ngon lành nhất mỗi ngày, nếu huynh đồng ý."
Chú tiểu Nhất Tri nói :"Mô Phật...Không được đâu, sư bá đã dặn không được dạy võ cho đệ, huynh không dám trái lời đâu, người xuất gia chúng ta lục căn thanh tịnh, đệ không nên dùng thức ăn ra dụ dỗ huynh, Mô Phật... tội lỗi ... tội lỗi."
Nói rồi Nhất Tri đi một mạch xuống núi, Nhất Niệm lẫm bẫm "Thật là chán ngắt, không bày thì thôi, đừng tưởng Long Tiềm này sẽ không học được… hay là mình bỏ trốn khỏi đây thôi ..."
"Nhất Niệm sư đệ, mau về thôi !" Mọi người quay đầu gọi lên.
Nhất Niệm nói :"Các huynh về trước đi, đệ muốn nghĩ một lát."
Nhất Tri nói "Mau lên đó !", Nhất Niệm đáp "dạ" nhưng trong lòng hầm hực không vui.
Nhìn về phía dãy núi nghìn trùng xa xăm, tầng tầng lớp lớp mây trắng bao phủ khắp nơi, suy nghĩ gì đó, bất giác Nhất Niệm rơi vài giọt lệ, rồi chú khóc rống lên.
Khóc một lúc, Nhất Niệm thấy lòng nhẹ lại, vừa định xuống núi, bỗng nghe tiếng "phành phạch", thanh âm rõ từ trên vọng xuống, Nhất Niệm động tính hiểu kỳ, ngước nhìn lên đỉnh núi chỉ cách gã chừng ba trượng.
"Con chim gì vậy ta... chắc là lớn lắm... trèo lên xem thứ, mình cũng chưa bao giờ lên tới đỉnh mà."
Nghĩ vậy Nhất Niệm tìm cách leo lên, nhưng chú sớm phải nản lòng khi thấy vách núi này dựng đứng, trơn tru, không có nhiều điểm để bám vào.
Lại nghe tiếng "phành phạch" và có cả tiếng kêu "quan quác", Nhật Niệm càng động tính hiếu kỳ, gã đi qua bụi rậm mé đông thì thấy bên khe núi cách khoảng hai bộ, có một phiến đá khá bằng phẳng, rộng khoảng hơn trượng vuông, phía bên này của vách núi có nhiều dây leo và chỗ bám vào.
"Hay là thôi đi..." Rồi Nhất Niệm lại ngẫm nghĩ :"Không được... đã là nam nhi há cớ phải ngại khó chứ... không leo lên được quả núi cỏn con này, thì làm được tích sự gì..."
Sau dòng suy nghĩ, Nhất Niệm giồng mình nhảy qua phiến đá, chú tự trấn tĩnh mình, rồi đánh bạo leo lên. Được khoảng một trượng, chú giật mình khi nghe tiếng kêu của con chim lạ ngày càng to, nghĩ thầm :"Chim gì mà kêu to quá, hay là chim ưng, đại bàng..." Nghĩ vậy nhưng chú vẫn cứ leo tiếp. Càng lên thấy dốc núi hơi nghiên, càng có nhiều chỗ bám, càng leo càng nhanh hơn, không lâu sau, Nhất Niệm đã đặt chân đến định núi.
Nghe tiếng "Chíp chíp..." Nhất Niệm nhìn lên thì thấy một tổ chim to lớn, trong đó có ba chú chim non, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tổ của chim ưng, loài chim ăn thịt to lớn và hung bạo.
"Chim Ưng mẹ chắc to lắm, về thôi, nó tưởng mình làm hại con nó, rồi tấn công mình thì khỏi có chỗ chạy..."
Vừa định quay về, Nhất Niệm kinh ngạc há hốc khi nhìn thấy ở mé tây có một thanh kiếm được cắm sâu vào phiến đá, thanh kiếm này cán bằng đồng, to hơn rất nhiều những cây kiếm bình thường, chú là con của danh gia, nên về các loại binh khí cũng có am tường đôi chút. Động tánh hiếu kỳ, Nhất Niệm tiến lại, dùng tay áo lau sách bụi thời gian bám trên thanh kiếm. Không bao lâu đã lau sạch, Nhất Niệm kinh ngạc với vẻ đẹp tuyệt luân của thanh kiếm báu, đường nét chạm trổ phần cán và thân kiếm sắc xảo vô cùng, nắng chiều chiếu vào lưỡi kiếm, ánh sáng huyền ảo tỏa ra khiến Nhất Niệm như bị mê hoặc, sững sờ, quên luôn nguy hiểm đang chực chờ.
*************
Chú Thích:
(1) : Dãy Thiên Thai, thuộc huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh bây giờ.
(2) Vô Ngôn Tông : Một thiền phái nổi tiếng thời Lý.