04-01-2013, 05:56 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 135: Ẩn họa
Trong một hang động chói đen một thân áo ào hắc y quần áo rách nát, hắn đang ngồi khoanh chân trên mặt đất, cánh tay cháy xém đang bị một con thú ba đầu cắn chặt lại. Sau lưng hắn lại một bạch y thiếu niên hai tay để sát trên lưng hắn. Bên cạnh đó hắc y thiếu niên trong hai tay cầm hai quang cầu liên tục đưa vào miệng thiếu niến đang ngồi dưới đất vẻ mặt cau có và một tay hắn lại đưa vào thứ ấy vào miệng con chó ba đầu.
“Linh hồn hiện nay còn rất ít chúng ta phải làm sao đây Tiêu Chân” Hắc bào thiếu niên cau mày nhìn thiếu niên mặt đang nhăn nhó.
“Giờ chúng ta chỉ có thể cố gắng thôi” Bạch y thiếu niến lên tiếng: “Tiên khí ta đưa vào cơ thể bản tôn liên tục bị ma khí cắn nuốt bất quá ma khí lớn mạnh lên chút nhưng tốc độ cắt nuốt độc quá chậm. Hơn nưa Hỏa Long nó đã ổn định hơn có thể bản tôn sẽ qua khỏi” Tiêu Chân thở dài.
“Tiêu Chân ngươi đã mệt rồi để ta” Hắc bào thanh niên lên bạch y thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu hắn lau đống mồ hôi trên trán. Lúc này hắc bào thiếu niên nhẹ nhàng đặt hai tay lên lưng thiếu niên đang ngồi. Tiêu Chân đi đến một chỗ khác lại ngồi xuống bắt đầu điều tức.
“Phụt” Thanh niên nam tử khẽ phun ra một chút máu đen, hắn từ tử mở mắt ra. Lúc này hắn cố gắng thúc động ma khí. Ma khí quanh hắn tỏa ra nhàn nhạt. Ấn ký trên đầu Tiểu Tuất trở lên rõ rang hơn hẳn. Lửa trên cánh tay hắn cũng trở lên dịu dàng hơn, hắn thở ra một hơi nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Tiểu Tuất thấy hắn đã an ổn nó bắt đầu nhả cánh tay Tiêu Kiếm ra mắt cũng nhắm lại chìm vào giấc ngủ.
…
Trong một đại sảnh, một âm thanh lớn hét lên: “Cái gì ngươi nói lại xem” một đạo kình khí đánh về phía một thanh niên đang quỳ dưới đất làm hắn ngã ra đau đơn. Hắn ôm chặt lấy chiếc đầu bị kình khí đánh vào. Trên đầu hắn chảy dòng dòng ra một dòng máu tươi.
Nam tử run rẩy cúi đầu thấp đầu mở miệng nói: “Lão gia, quả thật Mục Lực thiếu gia đã chết” nói đến đây cả người hắn run bắn.
“Nói, nói ta nghe ai là kẻ giết chết nhi tử ta” Thanh âm mang theo tiếng nghiến răng ken két vang lên. Nam tử khẽ cúi đầu run rẩy từ từ kể lại mọi chuyện hắn được chứng kiến.
Nghe xong câu chuyện trung niên nam tử nghiến răng nghiến lợi: “Được được dám giết con trai ta” Lúc này giọng hắn hơi run run bất quá hắn lại nhớ đến hai thiếu niên phi hành có thể là đấu vương.
“Thủ lĩnh” một trung niên nam tử cũng lên tiếng. Người này đạt gần đấu sư là đấu giả đỉnh phong.
“Lang Tam ngươi muốn nói gì” Trung niên lúc này có chút buồn rầu lo lắng lên tiếng.
“Ta thấy có vẻ thủ lĩnh lo lắng về hai thiếu niên kia có phải đấu vương không?” Trung niên nam tử tên Lang Tam lên tiếng.
“Đúng vậy” Trung niên nam tử thở dài ra một hơi.
“Thủ lĩnh yên tam ta khẳng định hai thanh niên đó không phải đấu vương” Hắn nhàn nhạt nhẹ giọng trả lời: “Bọn hắn thực lực chỉ ngang bằng ta bất quá ta không biết vì sao bon hắn phi hành được thôi”
“Ngươi chắc chắn chứ Lang Tam” Trung niên lại một lần nữa hỏi.
“Vâng” Lang Tam lên tiếng: “Lúc đấy do mọi người hoảng sợ nên không chú ý thôi. Ta dám khẳng định bọn hắn chỉ là đấu giả đỉnh phong”
“Ân” Trung niên nam tử khẽ gật đầu ngẫm nghĩ. Lúc này hắn đi đi lại lại nhưng đang suy nghĩ điều gì đó. Hắn nắm hai tay cắn chặt răng: “Đi, tất cả mọi người đi triệu tập ta muốn bầm thây kẻ đã giết nhi tử ta”
…
Ánh sang rực rỡ chiếu dọi vào trong động, Một thanh niên quần áo đen tay đang ôm một con chó ba đầu từ trong hang động bước ra theo sau hắn là hai thanh niện mặc hắc y và bạch y theo sau. Ánh nắng chiếu lên mắt hắn, hắn khẽ lấy tay che lấy đôi mắt của mình. Con chó nhỏ vẫn nằm ngủ trong lòng hắn không vì ánh sang chiếu vào mà thức giấc.
“Có lẽ nó sắp tiến cấp” Tiêu Kiếm vuốt ve con chó nhỏ. Hắn mở miệng giọng lên tiếng: “Tiêu Ma, Tiêu Chân”
“Vâng thưa bản tôn ngài có gì phân phó” Hai người đồng thanh lên tiếng.
“Một người đi bảo vệ Tiểu Y Tiên, một người đi bảo vệ tam ca cho ta không để họ có bất kỳ tổn thương nào” Thiêu niến thở dài: “Chú ý nếu họ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng báo cho ta”
“Bản tôn với thương thế của ngài hiện nay” một thanh niên lên tiếng.
Tiêu Kiếm vẩy vẩy tay: “Không sao vết thương đã hồi phục khá hơn rồi. Hơn nữa với thực lực Hạ đẳng ác ma của ta hiện nay và trúc cơ đỉnh của hai ngươi. Hai ngươi liệu giúp gì được ta đây”. Tiêu Kiếm nói ra điều này làm hai người đành cúi đầu theo phân phó rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người đạp phi kiếm phi đao rời đi, Tiêu Kiếm thở dài, hắn vuốt ve Tiểu Tuất: “Có lẽ đã đến lúc lấy thứ đó. Thực lực của ta tăng quá chậm”
…
Dưới lòng đất ở một nơi xa xôi trên đấu khí đại lục, dung nham đang cuồn cuộn chảy trong đó một thân thể trần truồng tay nắm một thanh kiếm, sau lưng hắn một đôi hắc dực nhẹ nhàng đong đưa. Hắn nhắm chặt mắt như đang ngủ rất say. Nếu như Tiêu Kiếm ở đây hắn chắc chắn sẽ nhận ra người này.
|