Bá Nhan cho ba quân nghỉ ngơi một tháng rồi tiếp tục tiến đánh Tương Dương. Theo đúng trận thế tấn công Phàn Thành, y sai Lưu Chỉnh ngược dòng đi lên, áp sát cửa thủy đạo Tương Dương, lại lênh cho A Truật vây mặt nam, A Lý Hải Nha đón mặt Tây, còn tự mình dẫn quân chặn mặt bắc, bao kính tòa thành đơn độc, kín đến nỗi nước cũng không lọt.
Bá Nhan biết rõ tường lũy bên này rất kiên cố, lính giỏi lương nhiều, dù có Hồi Hồi pháo cũng không dễ mà hạ được ngay. Sau khi thương nghị với các tướng, y muốn thử thuyết phục đối phương, bèn bao vây chứ chưa tấn công vội, xong xuôi phái Lưu Chỉnh đi chiêu hàng Lữ Đức.
Lưu Chỉnh vốn là hàng tướng nhà Tống, với Lũ Đức cũng là chỗ cố giao. Y khoan thai cưỡi ngựa đến chân thành, vừa cất tiếng gọi, tên đã trút xuống như mưa. Lưu CHỉnh trúng tên vào vai, thất thểu tháo chạy. Tướng lĩnh Nguyên triều đều tức giận, riêng Lưu Chỉnh còn thề độc, nhất định sẽ tiêu diệt toàn bộ Tương Dương, chó gà cũng không tha.
Bá Nhan thấy không chiêu hàng được, bèn phái mười vạn quân từ bốn mặt áp sát Tương Dương. Y thân dẫn đại quân dựng pháo Hồi Hồi ở mặt bác thành, lệnh cho Lương Tiêu cùng Khâm Sát quân canh giữ pháo đài, đề phòng quân Tống phái kỵ binh đến tấn công, sau đó đích thân chỉ huy hai vạn binh mã đứng dàn hàng, phía sau đặt sẵn các thang mây cỡ lớn, đợi quân Tống trên thành trúng pháo rối loạn rồi sẽ trèo lên.
Bá Nhan phát hiệu lệnh, Trát Mã Lỗ Đinh khởi đọng pháo Hồi Hồi. Thành Tương Dương lừng lững kiên cố hơn hẳn Phàn Thành, Trát Mã Lỗ Đinh bắn liền ba phát đều chỉ trúng lưng lửng tường, nhưng lực đạo hùng hậu khiến cả thành trì rung chuyển. Trát mã Lỗ Đinh bèn tháo cỗ pháo, ra lệnh di chuyển lên trước chừng một trăm bộ, dùng đá nhỏ hơn để bắn, cuối cùng một phát pháo đã bật được tới đầu thành, bắn chết hai tên lính Tống. Quân giữ thành nhốn nháo kinh hoàng. Hồi Hồi pháo lại nhả mười phát đạn nữa, đều bắn tới đầu thành, tiêu diệt một phần lực kượng phòng thủ, hàng ngũ quân Tống tứ thì rối loạn. Bá Nhan cả mừng, trọng thưởng cho Trát Mã Lỗ Đinh, đoạn chỉ huy bộ binh dùng một ngàn con trâu mộng kéo hai mươi chiếc thang mây khổng lồ, trên trở một ngàn tay nỏ, đi vượt qua Hồi Hồi pháo,tiến lại gần Tương Dương.
Đúng lúc này, hai mé tường thành Tương Dương chợt nhô lên hai vật kỳ quái, cao chừng mười trượng, rộng chừng hai mươi trượng, cứ ngóc lên hụp xuống một hồi như đôi chim ưng sóng bay, cuối cùng chĩa hẳn xuống cahan thành.
Trát Mã Lỗ Đinh đang ra lệnh thít đá, thấy trên thành xuất hiện những giống lạ lùng như vậy thì sững sờ. Ngay lập lức hai vật quái gở ấy nhất tề nổ đùng, phụt hai tảng đá nặng chừng trăm cân xuống Hồi Hồi pháo. Các lực sĩ đang xiết dây pháo thấy vậy đều kinh hoàng rú lên chạy trốn. Lương Tiêu gấp rút ra lệnh cho Khâm Sát quân né tránh, mới phát lệnh đã nghe một tiếng nổ đùng, đất đá văng tứ tung. Khi bụi mù lắng xuống, hai khẩu pháo Hồi Hồi chỉ còn là một đống đá nát vụn. Trát Mã Lỗ Đinh bị đá bắn vào đầu, máu chảy dầm dề, ngất lim đi.
Bá Nhan căng mắt nhìn,nhận ra hai vật quái lạ đó là hai giàn nỏ khổng lồ, y kinh hãi ra lệnh thu binh, nhưng đã muộn rồi. Vân Thù chỉ huy quân Tống lắp đá bắn tiếp, lân này họ dùng tên đá châm lửa, mỗi đợt mười phát, mỗi phát mười cân, luân phiên trút xuống. Hai mươi chiếc thang mây lần lượt gãy sụm và bốc cháy, các tay cung nỏ bị lửa bén vào người, la gào ngã gục xuống, kẻ chết, kẻ bị thương. Đàn trâu mộng gặp lửa thì phát cuồng, vùng thoát khỏi mọi sự kiềm chế, kéo những chiếc thang mây đã gãy nát xông rầm rập vào giữa đám quân Nguyên. Quân Nguyên tuy toàn mãnh tướng tinh binh nhưng cũng khó lòng chống đỡ, đội hình bát nháo hết cả. Vân Thù thừa thế liên tục ra lệnh, hai giàn nỏ xoay chuyển tứ phía, bắn phá giữ dội, khiến quân Nguyên ngã chết ngổn ngang.
Lương Tiêu vội vàng dẫn quân Khâm Sát mở đường lao lên trước, dùng cung cứng nỏ mạnh bắn đàn trâu đang lồng lộn, cốt để ổ định lại hàng ngũ. Vân Thù liền ra lệnh chĩa cao giàn nỏ lên ngắm bắn quân Khâm Sát. Sau những tiếng lẫy bựt bựt, mười mấy tên Khâm Sát liền nhào khỏi ngựa,máu thịt nát nhừ. Quân Tống đã mấy lần bại trước thiết kỵ nên căm hận thấu xương cốt, nay thấy đối thủ yếu thế thì vui sướng vô cùng, nhất tề reo hò:
- Thiên Cương phá trận! Thiên Cương phá trận!
Tiếng hô như sấm dậy, lồng lộn khắp vòm trời.
Giữa những tiếng reo hò, Vân Thù lại ra lệnh nã pháo thêm mấy đợt nữa, đều nhằm vào quân Khâm Sát. Kỵ binh Khâm Sát tuy có ngựa nhanh nhưng bị hãm giữa muôn trùng quân lính vỡ trận đáng trốn chạy nháo nhác, không phát huy được sự linh hoạt nên bị tử thương rất thê thảm. Lương Tiêu thấy khó lòng xoay chuyển tình hình, bèn tức tối hạ lệnh thu binh, nhưng vừa cất lệnh, một mũi tên khổn lồ dã lao xẹt tới nhằm thẳng mặt gã. Lương Tiêu thi triển thân thủ, bỏ ngựa lăn xuống đất đúng khoảnh khắc sinh tử. Chiến mã chỉ kịp hí thảm một tiếng là đã bị mũi tên đã bắn đứt đôi chân, đổ ập xuống người Lương Tiêu. Lúc này mấy con trâu mộng điên cuồng rầm rầm xộc đến, mép ngầu bọt trắng, sắp sửa xéo nát Lương Tiêu dưới những bộ móng guốc gớm ghiếc.