“Tiểu tử kia, nghe nói ngươi muốn đánh nhau? Lại đây, đánh nhanh lên ta còn đi uống rượu!” Lăng Tiểu Phương nghe mà tức đến sôi máu, rõ ràng thằng cha kia không coi hắn ra gì.
“Ngươi chính là Thanh bảng đệ nhất cao thủ Cốc Phong?” Một thủ hạ bên cạnh Lăng Tiểu Phương hạ giọng nói gì đó, dường như đang thuyết minh cho hắn biết Cốc Phong lợi hại thế nào. “Việc gì mà ngươi phải phí lời như vậy? Đánh thì đánh đi nhanh lên, ta còn phải đi uống thượng hạng chi tửu nữa!” Đối với Cốc Phong mà nói thì rượu vẫn là quan trọng nhất.
“Ai cũng không được đánh nhau!” Bỗng nhiên giọng một nữ nhân vọng đến, lại có hai cô nương nữa bước lên lầu.
Người vừa nói cũng là người đi đầu tiên, không ai khác chính là lãnh mỹ nhân Đông Phương Cầm, người còn lại nhìn rất quen nhưng nhất thời Thiên Tứ không nhớ ra là ai. “Đông Phương Cầm tham kiến các vị bằng hữu, hy vọng các vị giữ chút thể diện cho Đông Phương thế gia, đừng nên đánh nhau ở đây!” Đông Phương Cầm rất khách khí.
“Đã nghe rõ chưa, Cầm tỉ đã nói các ngươi không được phép đánh nhau ở đây.” Vị cô nương đi theo lên giọng dọa nạt, vừa mở miệng đã tỏ ra không vừa.
“Tiểu muội, ta cũng không thích thú gì chuyện đánh nhau, nhưng không đánh thì làm sao có rượu uống?” Cốc Phong nhìn tiểu cô nương đó, phân bua. “Ngươi là Cốc Phong? Nói cho ngươi biết, thứ nhất không được gọi ta là tiểu muội, thứ hai ta không phải là tiểu muội của ngươi.”
Câu nói vừa thốt ra, Thiên Tứ không nhịn nổi bật cười thành tiếng. Hắn đã nhớ ra tiểu nha đầu này, mới hai năm không gặp mà cô bé đã thay đổi quá nhiều. “Ngươi cười cái gì?” Tiểu cô nương rất thính tai, quay phắt đầu lại nhìn Thiên Tứ, đột nhiên mặt tái đi, tròng mắt đỏ hoe, không nói được một lời nào nữa.
“Phán Phán, đã lâu không gặp. Cô nương vẫn khỏe chứ?” Thời gian Thiên Tứ sống và chơi với Phán Phán không dài nhưng hắn rất quý cô bé này, tính cách hoạt bát, chua ngoa nhưng thiện lương. “Ta tất nhiên là phải tốt rồi. Thiên hạ đệ nhất dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện, rộng lượng Đông Phương Phán Phán ta, làm sao mà không tốt đây?” Phán Phán vẫn như xưa, nhưng càng nói giọng càng nhỏ dần...
“Mấy năm qua ngươi đi đâu? Ta hỏi Tiểu thư nhưng Tiểu thư không nói, không có một ai chơi với ta cả, buồn chết đi được! Lần này ngươi về phải chơi bù với ta!” Hóa ra tiểu nha đầu này thân hình có lớn lên nhưng tính tình vẫn y như vậy!
Tiêu Kinh Hồng ngồi lặng ngắt tại chỗ, hôm nay coi như đã biết thêm được những mối quan hệ trên giang hồ của Thiên Tứ. Xem ra đằng sau lưng hắn không chỉ có Đông Phương Huyền Cơ mà còn nhiều nhân vật đáng sợ khác nữa.
Mới sáng nay lão còn nghĩ Thiên Tứ tuy có quan hệ tốt với Đông Phương Huyền Cơ nhưng nàng ta sắp rút khỏi giang hồ, vậy thì ảnh hưởng không thể bằng Bạch Ngọc Lâu được. Nhưng tính toán này xem chừng như sai bét, Tiêu Kinh Hồng vội nghĩ cách bổ khuyết, trong lòng thầm mừng rằng Thiên Tứ vẫn chưa biết Ngọc Nhã đã đi Bạch Mã Sơn trang.
“Cốc Phong, nể mặt Đông Phương cô nương, hôm nay ta không tính toán với ngươi.” Lăng Tiểu Phương trừng mắt nhìn Lam Thiên Phong và Tiêu Thiên Tứ vẻ tức giận, định dẫn Thủy Tinh rút lui.
“Khoan, đợi chút! Ngươi mà không đánh, ta lấy đâu ra rượu uống chứ?”
“Cốc đại ca, không sao. Ta vẫn mời huynh uống rượu!” Thiên Tứ vội xen vào, thực ra hắn cũng không muốn nhìn thấy hai người này đánh nhau chút nào.
“Công tử, Công tử đã đến thì sao không vào gặp tiểu thư? Tiểu thư cứ đợi Công tử mãi.” Đông Phương Cầm chợt hạ giọng dịu dàng.
“Cầm tỉ, ta…” Thiên Tứ không biết nói thế nào... “Đừng có ta ta ta nữa, ngươi cùng với ta đi gặp Tiểu thư!” Phán Phán quyết định ngay.
“Tiêu lão đệ, đừng quên rượu của ta đó!” Cốc Phong chỉ nhớ có rượu.
“Các vị nếu đồng ý, có thể cùng chúng ta về Đông Phương thế gia” Đông Phương Cầm nhìn xung quanh, gật đầu.
“Ta có chút việc nên không thể đi cùng. Thiên Tứ, con thay ta lo việc ở Đông Phương thế gia.” “Dạ, sư phụ!” Không biết Tiêu Kinh Hồng muốn làm gì.
*************
Tiêu Thiên Tứ cùng Đông Phương Cầm đến Đông Phương thế gia. Đến nơi, đương nhiên Thiên Tứ lập tức đến gặp Đông Phương Huyền Cơ, những người khác đều được xếp vào hàng thượng khách, tất thảy đều hết sức hài lòng.
Chỉ riêng An Linh là có vẻ không vui.
Tiêu Thiên Tứ lại trở về chốn cũ. Phán Phán không cùng đi, hàm ý hắn nên vào một mình gặp Đông Phương Huyền Cơ.
Quang cảnh vẫn không có gì thay đổi, Thiên Tứ đến phòng Đông Phương Huyền Cơ, thấy cửa mở hắn liền bước vào, Đông Phương Huyền Cơ đang ngồi bên bàn chăm chú xem một văn thư gì đó.
“Huyền tỉ, tỉ đang xem gì vậy?” Nhìn Đông Phương Huyền Cơ như đang cầm một tờ danh sách, Thiên Tứ tiến lại toan xem cùng.
“Ngươi đến khi nào?” Đông Phương Huyền Cơ chưa từng đứng sát với nam nhân, theo bản năng lùi lại ngay tức khắc.
“Đệ vừa đến, Huyền tỉ, tỉ cầm gì vậy cho đệ xem một chút!” Thiên Tứ rất hiếu kỳ.
“Không có gì, chỉ là danh sách những người có thể đến tham dự lễ nhượng vị của ta, ngươi không cần quan tâm!” Vẻ dịu dàng của Đông Phương Huyền Cơ làm Thiên Tứ nhìn không biết chán.
“Huyền tỉ, có phải tỉ có hai vò Bách hoa tửu?” Thiên Tứ chợt nghĩ ra việc quan trọng. “Ngươi học uống rượu khi nào?” Đông Phương Huyền Cơ ngạc nhiên.
“Không phải đệ uống, mà đệ đã hứa với người ta. Huyền tỉ, tỉ có rượu đó không?” Giọng Thiên Tứ vẫn mang chút ngông cuồng.
“À có hai vò, ta đi lấy cho ngươi!” nói đoạn chuyển người bước ra ngoài, Thiên Tứ cũng vội theo sau.
* * *
“Ngươi nói xem, Tiêu lão đệ liệu có mang rượu về cho ta không?” Cốc Phong không ngừng hỏi Lam Thiên Phong.
“Yên tâm đi, ngươi không nghĩ hắn với Đông Phương Huyền Cơ có quan hệ thế nào sao? Một vò rượu đó khẳng định không thành vấn đề!” Lam Thiên Phong an ủi, cũng không biết là lần thứ mấy rồi.
“Thế sao đến giờ hắn vẫn không mang rượu đến cho ta?” Cốc Phong than vãn. “Cuối cùng thì ta cũng biết tại sao đàn bà không thích ngươi, không hiểu chút gì về tâm tư nữ nhân hết! Ngươi nghĩ xem, Đông Phương Huyền Cơ và Thiên Tứ cách biệt trùng phùng, đương nhiên là rất nhiều chuyền để nói, làm gì đã có thời gian đi lấy rượu cho ngươi?” Lam Thiên Phong nhìn Cốc Phong vẻ coi thường.
Gã chưa dứt lời, Thiên Tứ đã vác một vò rượu xuất hiện: “Cốc đại ca, rượu huynh muốn đệ đã mang về đây!”
Cốc Phong nhìn Lam Thiên Phong một lúc mới lắc đầu: “Thực ra ngươi cũng hơn gì ta, chẳng trách mà vẫn chưa có thê tử!” Lam Thiên Phong chỉ còn biết cười khổ.
“Hai vị đang nói gì vậy?” Thiên Tứ lại không kìm được hiếu kỳ. “Không có gì, đa tạ Tiêu huynh đệ! Sau này có việc động chân động tay Tiêu huynh đệ cứ tìm ta, chỉ cần sau khi xong việc lại cho ta thứ rượu này là được.” Con sâu rượu Cốc Phong bản tính thật khó đổi.
“Cốc đại ca, huynh cứ từ từ thưởng thức, đệ có việc phải đi trước.”
* * * *
“Muội muội, muội đã quyết định đi theo cái gã Tiêu công tử ấy rồi ư?” Trong một gian khách phòng, An Linh đang bị tỉ tỉ là An Tĩnh tra vấn.
“Đúng, tỉ tỉ, muội đã bao giờ nói đùa đâu?” Không biết An Linh đang nghĩ gì. “Nhưng muội đã biết gì về hắn? Muội nên nghĩ lại đi!” An Tĩnh cố gắng khuyên giải An Linh, mong nàng hồi tâm chuyển ý.
“Tỉ tỉ, việc muội đã quyết thì không thể thay đổi được.” An Linh không hề có ý muốn thương lượng.
* * * *
“Mẫn nhi, hôm nay nàng sao thế? Sắc mặt thật là khó coi, cả buổi cũng không lên tiếng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Triển Khinh Trần cũng đang tra vấn Nguyệt Tiểu Mẫn.
“Khinh Trần, muội thật sự không sao. Chỉ là hơi nhiễm phong hàn nên thấy khó chịu chút thôi, nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại mà...” Nguyệt Tiểu Mẫn cười dịu dàng.
“Thật là không có chuyện gì chứ?” Triển Khinh Trần vẫn không yên tâm. “Thật mà, muội không có chuyện gì cả!”
“Vậy thì nàng nghỉ ngơi đi, ta sẽ bảo Yên muội đến chăm sóc nàng.”
“Không cần đâu, muội muốn một mình ngủ một lát.” “Thế cũng được.” Triển Khinh Trần xoay người định ra khỏi phòng.
“Khinh Trần!” Nghe Tiểu Mẫn gọi, Khinh Trần liền dừng bước.
“Chàng có thể đồng ý với ta một việc không?” “Là việc gì vậy?”
“Nhất định không được có xung đột gì với Tiêu Thiên Tứ!” Nguyệt Tiểu Mẫn như lấy hết can đảm mới nói được câu này.
“Tiêu Thiên Tứ? Lẽ nào hôm nay nàng như vậy là vì hắn?” Triển Khinh Trần dường như đã hiểu ra.
“Chàng đừng hỏi nữa được không? Coi như muội cầu xin chàng, chàng chỉ cần đồng ý là được rồi!” Nguyệt Tiểu Mẫn nói như sắp khóc.
“Được, ta đồng ý!” Triển Khinh Trần giọng buồn bã. Thực ra hắn không hề đồng ý, nhưng còn biết làm sao đây?
* * * *
“Đệ mang rượu đến làm gì?” Đông Phương Huyền Cơ nhìn Thiên Tứ vác vò rượu vào, chau này hỏi. “Không làm gì cả, đệ để nó ở đây. Đệ chỉ đồng ý mang cho Cốc đại ca một vò mà. Vại rượu này lát nữa chúng ta sẽ thưởng thức, Cốc đại ca thích như vậy, đệ nghĩ rượu này cũng không tồi.” Thiên Tứ chưa từng uống rượu, hôm nay bỗng nhiên lại nổi hứng.
“Muốn uống thì ngươi uống một mình, ta không uống! Ta cảnh cáo ngươi, nếu biến thành một con sâu rượu thì đừng có mong sau này ta sẽ quan tâm đến ngươi!” Đông Phương Huyền Cơ rất kiên quyết.
“Được rồi, không uống thì không uống, chúng ta hãy ăn một chút gì đó vậy!” Trong phòng đã chuẩn bị sẵn một bàn ăn.
“Hai người thật kín tiếng? Ở trong này hưởng thụ mà không thèm gọi ta!” Một giọng nói quen thuộc làm Thiên Tứ giật mình: “Doanh tỉ, sao tỉ xuất quỷ nhập thần vậy?”
Bóng áo tím nhẹ lướt vào phòng, quả nhiên là Dạ Băng Doanh. “Sao vậy, không hoan nghênh ta hay sao? Có phải trách ta đã làm phiền hai người?” Miệng lưỡi Dạ Băng Doanh thật sắc bén.
“Ngươi lại đến có chuyện gì? Ta không muốn tỷ thí với ngươi nữa!” Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh như một cặp khắc tinh trời sinh, cứ gặp mặt là như nước với lửa. “Nghe nói ngươi sắp lui khỏi giang hồ, ta đến thăm ngươi một lần cho đủ lễ.” Giọng Dạ Băng Doanh có vẻ tiếc rẻ. “Ngươi lui khỏi giang hồ, sau này còn ai đủ tư cách là đối thủ của ta đây?”
“Huyền tỉ, Doanh tỉ, hai người tỷ thí võ công bao giờ cũng không phân thắng bại. Đệ có cách này vừa hay lại không hề nguy hiểm, nhị vị tỉ tỉ có muốn thử không?” Thiên Tứ nói chen vào, không biết có chủ ý gì.
“Thiên Tứ ngươi lại có trò gì vậy?” Đông Phương Huyền Cơ trừng mắt.
“Doanh tỉ, tỉ biết uống rượu không?” Thiên Tứ giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Huyền Cơ, quay sang Dạ Băng Doanh.
“Uống rượu à? Ta không biết, nhưng việc hai chúng ta tỷ thí thì liên quan gì đến rượu?” Dạ Băng Doanh không hiểu. “Đương nhiên là có liên quan rồi. Tỉ nhìn ở đây có một vò hảo tửu. Các vị hãy tỷ thí tửu lượng, ai say trước coi như người đó thua. Cả hai người đều chưa từng uống rượu nên cách này là rất công bằng!”
Tỷ thí võ công trở thành tỷ thí tửu lượng. “Sáng kiến này không tồi. Đệ đệ tốt, đệ thật thông minh!” Dạ Băng Doanh hưng phấn, có vẻ rất thích thú ý kiến này, chỉ có Đông Phương Huyền Cơ lại trầm ngâm nghĩ ngợi.
“Huyền tỉ, có phải tỉ sợ thua Doanh tỉ.” Thiên Tứ nhẹ nhàng dùng kế khích tướng.
“Tỉ thí thì tỉ thí, sao ta lại phải sợ!” Kế khích tướng đã thành công.
* * * *
Chuyện mỹ nhân tỉ thí rượu với nhau từ xưa rất ít người gặp, nhưng hôm nay Thiên Tứ đã được chứng kiến. Một vò rượu lớn nhanh chóng bị hai người họ uống cạn, mặt cả hai đều đỏ gay. Thiên Tứ làm trọng tài phán quyết nên không uống một giọt rượu nào.
“Thiên Tứ, đệ lại đây!” Dạ Băng Doanh cất tiếng gọi.
Thiên Tứ tiến đến bên Dạ Băng Doanh. “Đệ nói xem, hai người chúng ta, ai thắng!” Dạ Băng Doanh để tay lên vai Thiên Tứ, mắt lim dim.
“Đương nhiên là ta thắng rồi.” Đông Phương Huyền Cơ vẫn tỉnh táo: “Ngươi ngay đến đứng còn không vững, phải nhờ Thiên Tứ làm chỗ bám, ngươi nhìn ta vẫn tỉnh táo thế này...!” Đông Phương Huyền Cơ muốn chứng minh mình không có vấn đề gì, khoát tay đi đi lại lại mấy bước, bỗng cả người nghiêng hẳn về một bên, Thiên Tứ vội nhoài người đỡ nàng.
“Ha ha, ngươi cũng như ta thôi!” Dạ Băng Doanh cười khanh khách.
Mỹ nhân nhan sắc vốn khuynh thành, thêm rượu má càng hây hây đỏ. Thiên Tứ không kìm được quay sang hôn lên má Dạ Băng Doanh.
“Tên háo sắc này, hóa ra là ngươi muốn dở trò...” Dạ Băng Doanh ngơ ngác khi bị hôn.
“Không phải đâu Doanh tỉ. Đệ chỉ nhất thời không kiềm chế được...” Thiên Tứ vội vàng biện hộ: “Doanh tỉ, bây giờ tỉ thật là xinh đẹp...”
“Ý, ngươi muốn nói ngày trước ta xấu xí phải không?” Toàn thân Dạ Băng Doanh đã dựa hẳn vào Thiên Tứ. “Không phải vậy, tỉ lúc nào cũng xinh đẹp!” Thiên Tứ cảm nhận cả thân thể mềm mại của nàng, đến lúc này thì hắn đã quên hết trời đất, lại cúi xuống tham lam hôn lên môi Dạ Băng Doanh
“Ôi...!”
“Tên háo sắc này, sao ngươi lại xấu xa như vậy?” Dạ Băng Doanh lại ngơ ngẩn nhìn Thiên Tứ. “Lát nữa thì còn xấu xa hơn nữa...” Thiên Tứ lẩm bẩm. Thấy Đông Phương Huyền Cơ đã ngủ say như chết, hắn mỗi tay một người dìu họ lên giường, vừa hôn Dạ Băng Doanh vừa cởi xiêm y của nàng…
* * * *
Đông Phương Huyền Cơ thẫn thờ nhìn vào gương, sắc đỏ vì rượu trên mặt vẫn chưa hết. Thiên Tứ lười nhác nằm trên giường, Dạ Băng Doanh thì không biết đã đi đâu.
Thực ra Thiên Tứ đã tỉnh từ lâu, nhưng vì sợ nên vẫn giả vờ ngủ. Đêm qua hắn đã chiếm hữu cả Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh. Mặc dù khi hắn làm chuyện đó với Đông Phương Huyền Cơ, nàng tỉnh lại và không có phản ứng gì, nhưng cả Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh đều đang trong tình trạng say rượu. Hắn không biết sau khi tỉnh táo thì nàng sẽ thế nào.
“Muộn rồi, chàng vẫn còn không dậy?” Giọng Đông Phương Huyền Cơ hóa ra lại ngày càng dịu dàng. Thực sự lòng nàng đang rối như tơ vò, trinh tiết giữ gìn bao năm nay, lại trao cho một người kém mình đến tám tuổi, hơn nữa lại còn rất đào hoa phóng túng.
Nhưng Đông Phương Huyền Cơ không hề trách Thiên Tứ, tự trong lòng nàng biết là mình tự nguyện, có điều hôm qua nếu không say rượu thì nàng tuyệt đối không thể đủ dũng khí trao thân.
“Huyền tỉ, tỉ có trách ta không?” Thiên Tứ hỏi mà lòng vẫn phập phồng lo sợ. “Thực sự, ta đã sớm coi chàng như lang quân của ta!” Đông Phương Huyền Cơ giọng dịu dàng lẫn e thẹn.
“Mấy bằng hữu của chàng đang tìm chàng, hãy đi gặp họ đi!” “Được rồi, Huyền tỉ.” Thiên Tứ vui đến nhảy cẫng lên, bỗng nhiên thấy có gì không ổn: “Huyền tỉ, thế Doanh tỉ...?” Hắn muốn hỏi nhưng không dám nói hết câu.
“Đúng là trăng hoa, vừa mới đấy đã nhớ đến người khác.” Đông Phương Huyền Cơ vẻ như sắp tức giận.
“Huyền tỉ, ta... ta...” Xem ra người Thiên Tứ sợ nhất chính là Đông Phương Huyền Cơ. “Được rồi, xem bộ dạng sợ hãi của chàng kìa! Cô ta đi rồi. Băng Doanh là người trong Quỷ môn, ở lại đây lâu không tiện. Cô ta nhắn sẽ quay lại tìm chàng.” Đông Phương Huyền Cơ nhìn bộ dạng lóng ngóng của Thiên Tứ, chỉ muốn bật cười.
“Người ta có yêu nàng thì mới sợ nàng.” Thiên Tứ lẩm bẩm. “Chàng nói gì?” Đông Phương Huyền Cơ nghe không rõ.
“Không có gì! Ta nói là ta đi gặp Cốc đại ca, tối nay sẽ lại đến với nàng. Ha ha!” Vừa dứt lời liền ba chân bốn cẳng chạy đi.
“Ai muốn chàng tối nay đến gặp ta?” Đông Phương Huyền Cơ nói với theo, hai má tự nhiên lại ửng đỏ.