Sa mạc mênh mông, màu vàng của cát, là màu duy nhất tại nơi đây, cuồng phong thổi bay những hạt cát, cuốn chúng vào trong trời đất, từng trận tiếng gió, vang lên không dứt bên tai.
Tại một chỗ trên cồn cát, hai thiếu niên mặc hắc bạch y thì đi đi lại lại còn hai thanh niên khác cùng với một lão già đang chỉ chỏ gì đó vào bản đồ.
“Như thế nào không có? Hải Lão không phải ngài lừa chúng ta đấy chứ ?” Tiêu Viêm giơ tấm bản đồ da dê trong tay lên, quay sang nhìn Hải Lão, cau mày cười khổ nói.
“Hài” Hải Lão thở dài có chút khó chịu: “Ngươi tưởng tìm được dị hỏa dễ dàng như vậy sao ngay từ đầu ta cũng nói chỗ này chưa chắc đã có rồi mà!”
Dược Lão trong nhẫn truyền cho Tiêu Viêm một chút thần thức: “Hải Lão nói đúng đấy, ta thực sự cũng không cảm giác được nơi đây có dị động bất thường.”
“Nếu như bản đồ này không có vấn đề...Như vậy hơn phân nữa nơi này hẳn là sẽ không có dấu vết của hỏa diễm...”Lắc đầu, Tiêu Viêm thở dài nói.
“Có lẽ là như vậy.” Tiêu Kiếm lắc lắc đầu.
“Ai...mẹ nó, uổng phí hơn mười ngày đường đi bộ.”Hung hăng quơ quơ bản dồ da dê, Tiêu Viêm buồn bực mắng.
“Hahaha” Tiêu Kiếm cười: “Sao tam ca nói là uống phía được dù gì Tam ca chẳng phải cũng tiến vào đại đấu sư sao”
Nghe vậy, Tiêu Viêm vẫn như cũ có chút không cam lòng bĩu môi, ngón tay chỉ vào dấu hiệu hỏa diễm trên bản dồ trầm ngâm nói:”Sẽ tiếp tục tìm, dù sao cái dấu hiệu này lớn như vậy, phạm vi bao quát cũng không nhỏ, chúng ta lại không quen thuộc hoàn cảnh địa hình nơi này, tự nhiên cần dùng nhiều thời gian hơn để tìm kiếm, nếu không vạn nhất bỏ lỡ...Như vậy không phải hối hận đến chết?”
“Hải Lão ông thật lười a...Ai.Như vậy tìm thêm hai ngày thời gian nữa đi, sau hai ngày đó, chuyển đường lên phương bắc...này hai bên đi đi về về một lượt, nếu không có một tháng thời gian, là là khó có khả năng tới.”Tiêu Viêm lên tiếng còn Tiêu Kiếm thì thở dài gật đầu.
“Các ngươi…” Hải Lão cáu giận: “Ài, hai tiểu tử này…”
Cười khổ một tiếng, Tiêu Viêm lần nữa thở dài một hơi, bàn tay theo thói quen vuốt vuốt huyền trọng xích thật lớn sau lưng, sau đó nhấc chân quay về phía biển cát mà đi tới. Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Tiêu Kiếm lại không có chút cảm giác nóng chút nào hắn đột nhiên chỉ về phương hướng phía trước: “Phía trước có người”
Hải Ba Đông lên tiếng: “Ngươi có thể thấy xa như vậy sao?”
Tiêu Viêm không nghi ngờ lên tiếng:“Đi chúng ta đi xem!”
Bốn người phóng về phía trước đi được khoảng vài phút thì nhìn thấy một người trật vật đang chạy về phía họ. Hình dáng người này hình như có vẻ bị thương khá nhiều chỗ trên người có nhiều vết thương có vẻ như vừa chiến đấu xong thì phải.
Khẽ cau mày nhìn người kia lăn xuống dưới.Cuối cùng lăn tới trước mình một khoảng không xa. Tiêu Kiếm bất đắc dĩ lắc đầu. Đi ra phía trước. Từ trong giới chỉ lấy ra một túi nước sạch. Sau đó vẫy vẫy lên khuôn mặt nam tử.
Được nguồn nước kích thích.Nam tử từ trong hôn mê mở mắt ra.Nhìn Tiêu Kiếm xuất hiện trước mặt. Đầu tiên là cả kinh. Nhưng phát hiện hắn không hề có ý xấu.Lúc này mới thở phào một hơi.
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn nam tử một cái. Tiêu Kiếm tùy ý lấy từ trong giới chỉ ra hai ba bình nước sạch. Sau đó đưa cho nam tử bên cạnh. Xoay ngừơi bước đi.
Nhìn thấy đám người Tiêu Kiếm muốn dời đi, người này lên tiếng: “Các… vị” Giọng nam tử vẫn còn khàn khan: “Các vị ân nhân. Xin dừng bước. Chúng ta chính là đội ngũ lính đánh thuê bị xà nhân tập kích. Hiện tại đang lâm vào sống chết trước mắt. Vẫn thỉnh tiểu huynh đệ có thể đi thạch mạc thành hỗ trợ cầu một chút cứu binh!”
“Xin lỗi bọn ta không có thời gian” Tiêu Kiếm nhếch miệng nói.
“Ây” Hải Ba Đông thở dài hắn cũng biết cách sự xử của Tiêu Kiếm quả là vô tình nhưng trên sa mạc này muốn sống chỉ có thể vô tình mà thôi. Hơn nữa hắn còn cần đi tìm dị hỏa giúp Tam ca hắn, lão biết hắn không muốn phí thời gian cho việc vô ích.
“Tứ đệ…” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Tam ca…” Tiêu Kiếm thở dài.
Nam tử thấy sức ảnh hưởng của Tiêu Viêm rất lớn ở đầy hắn mới cẳn răng sê dịch chút thân hình mở miệng nói: “xin hỗ trợ, nếu có thể cứu vớt được tiểu đội chúng ta, chúng ta Mạc Thiết dong binh đoàn nhất định sẽ hậu tạ một món tiền lớn tạ ơn.!”
Hai thiếu niên nhìn nhau nghi hoặc nói lớn: “ngươi, ngươi nhắc lại tên dong binh đoàn một lần nữa cho ta?”
“Chúng ta là Mạc Thiết dong binh đoàn” Nam tử này có chút nghi hoặc không hiểu hai vị huynh đệ này sao lại phản ứng như vậy: “...Các vị đã nghe qua dong binh đoàn chúng ta ?” Thấy thế, nam tử có chút không biết được mấy người này đối với Mạc Thiết dong binh đoàn là có ý xấu hay ý tốt, bất quá dưới loại tình huống này, hắn cũng đành kiên trì nói đến cùng.
Tiêu Kiếm nhìn Tiêu Viêm hắn quay ra vuốt toc lên: “Đâu chỉ là quen biết” Tiêu Kiếm thở dài.
“Đoàn trưởng của các ngươi tên...?” Tiêu Viêm lên tiếng.
“Tiêu Đỉnh...Tiêu Lệ...”Nam tử liếm liếm đôi môi khô héo, cẩn thận nói.
“Thôi đúng rồi!” Tiêu Kiếm quay sang nhìn Tiêu Viêm. Trên khuôn mặt Tiêu Viêm có ý cười nhu hòa đi rất nhiều, dĩ nhiên là ngồi xổm người xuống dứơi, ngón tay lật qua xem thương thế trên đùi nam tử một chút, sau đâu đó cho hắn một viên dược hoàn :”Ăn đi, trước tiên đem xà độc giải đi”.
“Đa tạ tiểu huynh đệ.”Vội vã tiếp nhận dược hoàn, nam tử cảm kích nói, đem dược hoàn nuốt vào trong bụng.
“Đây là chữa thương dược, với vết thương đó, hẳn là không có đại sự gì, sau khi đắp, mang ta đi đến nơi tiểu đội lính đánh thuê của ngươi đi.”Tiêu Viêm từ trong giới chỉ lấy ra một bình rất nhỏ chữa thương dược, lần nữa cấp cho nam tử, sau đó đứng dậy, vỗ vỗ tay, cười nói.
“Ách? Đi vào trong đó?” Nghe vậy, nam tử cả kinh, vội vàng nói: “Các vị tự mình đến đó sao, các vị có chắc không ”
“Lèm bem cái gì” Tiêu Kiếm khó chịu: “Bào ngươi chỉ đường thì cứ chỉ đi”
“Các vị ah, hay là các vị nhanh đến Thạnh Mạc thành giúp ta thông báo một tiếng với dong binh đoàn đi, đoàn trưởng họ sẽ lập tức chạy tới, nơi này khoảng cách không xa lắm !” Nam tử đau khổ khuyên bảo nói.
“Nhờ Hải Lão chút” Tiêu Kiếm đánh ánh mắt về phía Hải Lão. Hải Lão gật đầu chuyển uy áp về phía nam tử đang ngồi. Nam tử lúc này cảm giác như đang bị núi đè vậy. Hải Lão thu lại uy áp của mình. Tiêu Kiếm lên tiếng: “Giờ được chưa?”
“Được, được rồi” Nam tử mừng thầm. Dẫu hắn không biết lão già này đứng trước mặt mình không biết là thực lực đến tột cùng bào nhiêu nhưng hắn giám khẳng định người trước mặt không đơn giản. Hắn có cảm giác sau không lường được.
“A thôi không cần ngươi nữa đâu” Tiêu Kiếm thở dài hắn chỉ tay về phía xa: “Đằng kia”. Hải Lão nghe vậy cũng gật đầu. Hắn vừa này cũng cảm giác được ở đó đang có một trận đánh nhau rồi
Nam tử kinh ngạc há hốc miệng: “Sao, sao ngài lại biết!”
Tiêu Kiếm lạnh nhạt cười không trả lời: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta hay là về thành”
Nam tư lúc này cực kỳ mừng rỡ hắn không quản mệt mỏi: “Ta muốn theo các vị”
“Được” Tiêu Kiếm mỉm cười. Hắn quay sang đánh mắt cho hai người Tiêu Ma Tiêu Chân. Tiêu Viêm hiểu ý: “Làm phiền hai vị rồi” Hai người gật đầu.
Hai thiếu niên một người túm lấy bả vai của nam tử đó. Hai người đánh ra khẩu quyết thanh kiếm và đao bay ra khỏi vỏ lơ lửng trong không trung. Hai người một người ôm Tiêu Viêm, một người ôm nam tử kia nhảy lên phi đao và phi kiếm. Hải Ba Đông kinh ngạc mở miệng: “Đây, đây là…”
Nam tử mắt tròn mắt dẹp: “Các vị là cường giả đấu vương sao nhưng sao ta không thấy các vị có cánh sau lưng”
Tiêu Ma đang ôm nam tử này thì cáu giận: “Câm miệng nói nữa ta ném ngươi xuống đất giờ”
Tiêu Kiếm cùng hai hắc bạch y thiếu niên phi thân lên không trung. Tiêu Kiếm gọi với lại: “Hải Lão còn chần chừ gì nữa”. Hải Lão lúc này mới ngẩn người sau lưng xuất hiện một đôi cánh theo hướng Tiêu Kiếm phi mà đuổi theo.
“Ngươi là cường giả đấu tông sao chỉ có đấu tông mời không cần hóa cánh” Hải Ba Đông kinh ngạc: “Còn nữa hai vị huynh đệ này tại sao mới đạt tới tứ tinh đấu sư cùng ngũ tinh đấu sư mà đã có thể phi hành rồi”
Tiêu Kiếm cảm thấy có chút bực dọc. Dọc đường đi lão nhân này sao hỏi nhiều quá hắn bực mình chỉ trả lời một câu: “:Nếu mà lão có cháu gái sinh đẹp có thể ta sẽ cho lão biết!”
“Ngươi” Hải Ba Đông cáu kỉnh nhìn Tiêu Kiếm.
Từ trên không nhìn xuống họ thấy một đám người đang đanh nhau. Tại sa mạc phía dưới, hơn mười người dong binh tay đang cầm vũ khí đang quay lưng lại với nhau, chung quanh bọn họ, là tám gã sinh vật có hình dáng kì dị đang vậy họ vào giữa, sinh vật này có đầu người thân người, bất quá tại chỗ hai chân, dĩ nhiên lại là một cái đuôi rắn thật lớn, đuôi rắn trong lúc vung vẫy. Phát ra tiếng vang xích xích, làm cho trong lòng người thoáng có chút lạnh.
“Đây chính là xà nhân Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc sao?”Ánh mắt đảo qua tám gã nam tính xà nhân, có chút mở rộng ra nhãn giới, Tiêu Kiếm tiếp tục nói: “Quả giống như Tam ca miêu tả”
Tiêu Viêm lắc lắc đâu: “Ta chỉ nghe qua thôi chứ chưa bao giờ thấy họ cả”
“Ưhm” Tiêu Kiếm lẩm bẩm: “Không biết mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ. Mấy xà nhân này nhìn quen quen.” Tiêu Kiếm nhắc đến cái này thì hắn đột nhiên nhớ là đã từng gặp phải xà nhân tại Gia Liệt gia tộc thì phải hắn cũng không nhớ rõ lắm. Đột nhiên hắn lên tiếng: “Hắc, hắc nhìn nam nhân xà kìa thật là buồn nôn bất quá nữ nhân xà nhân tộc dâm đãng phải biết” Nhắc đến đây Tiêu Kiếm lại lên tiếng: “không biết Mỹ Đỗ Toa nữ vương thì thế nào nhỉ?”
“Tiểu tử này Băng Hoàng ta cũng phải phục ngươi dám đánh cả chủ ý với Mỹ Đỗ Toa nữ vương” Hải Ba Đông ngắt lời.
“Các vị... Các vị đại nhân, bọn họ chính là một chi tiểu đội của mạc thiết dong binh đoàn chúng ta, vốn chúng ta là chuẩn bị liệp sát ma thú, cũng không nghĩ đến bị bọn người kia đánh lén...” Hắn biết bất cứ ai ở đây đều là cường giả cả.
Trong đám dong binh có mười tên dong binh, tám nam hai nữ, tầm mắt nhìn trong đó, cuối cùng dừng lại trên người một bóng hình yểu điệu xinh đẹp. Nữ tử này thoạt nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, mặt cười có chút xinh đẹp. Bất quá lông mày hơi nhếch lên. Lại là mơ hồ ẩn hiện một nét thóang qua như một con báo kiệt ngạo giữa sa mạc, nhìn khí chất như vậy. có thể tưởng tượng ra, mặc dù đóa sa mạc chi hoa này rất đẹp, bất quá cả người đều là gai nhọn. Nàng này ăn mặc có chút lớn gan nóng bỏng, quần áo ngắn ngủi vẻn vẹn chỉ che được bộ ngực cùng với bao lấy dưới bộ vị, kèm với màu đồng thiếc gợi cảm nơi eo thon nhỏ, lại lồ lộ trước tầm mắt mọi người, đồng dạng phía dưới cái váy da ngắn ngủi, lộ ra một đoạn bắp đùi thon dài gợi cảm, Tiêu Kiếm đứng ở phái trên có thể phát hiện ra, trong xà nhân, có vài ánh mắt dâm tà, không ngừng đảo qua vòng eo mảnh khảnh thon nhỏ và bắp đùi của vị nữ tử nọ.
“Huýt hiu” Tiêu Kiếm đang quan sát một nữ tử thì thổi sáo một cái. Đột nhiên hắn lại lên tiếng: “A, mà thôi Tiêu Kiếm ta là một người trung tình sao có thể như vậy được đúng không tam ca” Tiêu Kiếm cười hắc hắc.
“Ta kháo, ngươi mà trung tình thì bây giờ đã không có ba vợ” Tiêu Viêm lẩm bẩm trong lòng. Lúc này Tiêu Kiếm bước đến cười cười hắn túm cổ Tiêu Viêm ném thẳng đến bọn xà nhân.
Bất quá tiếng huýt sáo của Tiêu Kiếm làm bọn xà nhân dật mình nhìn lên trời há hốc miệng. Toàn bộ họ đều là cao thủ a. Bất quá khi nhìn lên trời thì có một vật đang rơi xuống về phía họ. Lúc này Tiêu Viêm nhanh chóng mở ra hai cánh nhẹ nhàng đáp đến gần đám xà nhân.
“Hahahaha” Tiêu Kiếm cười lờn: “Chúc mừng Tam ca đã an toàn hạ cánh”
“Ta kháo” Tiêu Viêm cáu kỉnh quát lớn: “ngươi muốn chơi chết ta ah!”
Tiêu Viêm lúc này thở dài ra lên tiếng: “Các ngươi chuẩn bị chết được rồi!” Tiêu Viêm rút ra huyền trọng xích.