Tôi trở về úp mặt vào màn đêm
Ngõ tối thui một mình tôi, trống vắng
Giữa trời khuya mong chờ một con nắng
Để ru mình qua giấc mộng còn đau
Tôi trở về úp mặt với sông sâu
Ước rửa trôi những lời yêu ai đó
Sóng chẳng xoa nổi trái tim rực đỏ
Vẫn thét gào khản cổ gọi tên ai
Tôi trở bên vết xước chưa phai
Trái tim đau vẫn ngẹn từng giọt thở
Cố dìu mình để đi qua thương nhớ
Lại đắm chìm trong một hố tên em
Tôi trở về, về đâu đây để quên?
Để nhớ thương chẳng hành bao giấc ngủ
Nước mắt ơi, rơi bao nhiêu cho đủ
Em có về trong cơn gió? Em ơi
-----Nguyễn Linh-----