Thiên Tứ lo lắng vì Ngọc Nhã nên giục đi rất gấp, may là họ không thiếu ngân lượng nên có thể đổi ngựa liên tục, người không phải chạy tất nhiên còn chịu được, chỉ khổ cho mấy con ngựa phải phi nước đại đến muốn tắt thở.
“Công tử, chúng ta hãy nghỉ ngơi một chút!” Sảnh nhi đề nghị khi đến một thôn nhỏ. Tiêu Thiên Tứ thấy An Linh đã quá mệt mỏi, chạnh lòng nên đồng ý. Trong năm người thì nội công của An Linh kém nhất, hiển nhiên người xuống sức đầu tiên cũng là nàng. Tuy nhiên An Linh rất cứng cỏi không hề than vãn một tiếng, xem ra ái tình có lúc cũng làm cho người ta thay đổi.
“Công tử, theo muội biết thì từ đây không có nơi dừng chân nữa, bây giờ không còn sớm, chỗ này cách Bạch Mã sơn trang cũng không xa, Chúng ta hãy nghỉ qua đêm ở đây đi!” Vẫn là Sảnh nhi đề nghị. “Đúng đấy Tiêu lão đệ, không cần phải vội vàng như vậy. Tiêu tam tiểu thư còn có nhị ca của cô ấy bảo hộ, chắc không sao đâu. Chúng ta chậm một ngày cũng không có chuyện gì.” Lam Thiên Phong cũng lên tiếng.
“Phải đấy phải đấy, ngày nào cũng đi gấp như vậy, ta đến uống rượu cũng không có thời gian, nghỉ một chút đi để ta còn uống bù!” Con sâu rượu trong bụng Cốc Phong bắt đầu nổi loạn.
“Vậy thì chúng ta nghỉ đêm ở đây!” Thiên Tứ đành chịu thua.
Đêm hôm đó, Thiên Tứ không theo thói quen tìm đến Sảnh nhi, cảm giác có chuyện gì đó xẩy ra với Ngọc Nhã làm hắn cứ bồn chồn lo lắng. Theo lý mà xét, trong số tất cả những nữ nhân có quan hệ sâu sắc với hắn thì Tiêu Ngọc Nhã không phải là đẹp nhất, nhưng vị trí của nàng trong lòng hắn lại không ai có thể thay thế. Ngọc Nhã là mối tình đầu, là kỷ niệm về một quãng thời gian cay đắng nhưng cũng đẹp đẽ nhất.
Tiếng y phục khẽ phất gió bỗng lọt vào tai Thiên Tứ. Chỉ cần trước đây mấy ngày chắc chắn hắn không phát hiện ra, nhưng sau đêm hoan lạc với Đông Phương Huyền Cơ và Dạ Băng Doanh, Tiêu dao tâm pháp của hắn đã đạt đến tầng cao nhất. Chỉ trong hai năm đạt đến tuyệt đỉnh của Tiêu dao tâm pháp quả thực là một kỳ tích, nhưng chỉ vài người trong cuộc mới biết những ngoắt ngoéo bên trong kinh hoàng đến thế nào.
Để gấp rút nâng cao công lực cho Thiên Tứ, Nam Cung Tiểu Vũ đã áp dụng một phương pháp mà người trong chính đạo chỉ nghe đến chắc sẽ nổi lôi đình, chính là lấy âm bổ dương. Nữ nhân có tên Giang hồ Nữ Gia Cát ấy đã tổng hợp một số phương pháp song tu trong Hắc đạo, dùng sáu mươi trinh nữ bồi đắp cho công lực Thiên Tứ đạt đến bậc cao nhất. Công cuộc này diễn ra trong vòng tròn ba tháng khiến Tiêu dao tâm pháp của Thiên Tứ nhanh chóng đạt đến mức cao siêu, nhưng cũng chính vì thế mà giữa Thiên Tứ và Nam Cung Tiểu Vũ nảy sinh một khoảng cách hết sức khó chịu.
Thiên Tứ một mực khăng khăng, nếu Nam Cung Tiểu Vũ yêu hắn thì sao lại có thể điềm nhiên nhìn hắn song tu cùng bao nhiêu nữ nhân như vậy. Thực ra Nam Cung Tiểu Vũ vì lo chuyện bất thường xảy ra nên trong giai đoạn đầu tiên Thiên Tứ luyện công, nàng luôn luôn có mặt. Thiên Tứ cho rằng Tiểu Vũ chỉ xem hắn như một công cụ thí nghiệm mà thôi.
Đến một ngày cơn điên cuồng nổi lên, Thiên Tứ đã chiếm hữu Tiểu Vũ. Thạt lạ lùng là nàng không chút phản kháng, sau đó chỉ nói một câu: “Nếu mà coi chàng như một vật thí nghiệm thì ta sẽ không bao giờ cho phép chàng làm chuyện này với ta!” Từ đó quan hệ giữa hai người mới dần dần thay đổi, nhưng sự ngăn cách vô hình thì mãi vẫn không thể tan đi.
Thiên Tứ phát hiện có võ lâm cao thủ vừa từ trong quán trọ rời đi, trong lòng chợt bồn chồn, liền lẳng lặng bám theo sau.
* * *
Trên một bãi trống nhỏ trong rừng, bốn người tách thành hai tốp đang đứng đối diện nhau. Một bên chỉ là một nữ nhân y phục trắng tinh khôi, mái tóc dài khẽ bay theo gió, dung mạo tuyệt mỹ chẳng khác một tiên tử không vương bụi trần. Bên kia là cả ba người còn lại, hai nam một nữ ngầm lập thành thế bao vây, một người trong đó chính là Tiếu Thương Thiên.
“Thủy Tiên Tử trên đường bỏ rơi không ít thám sát của chúng ta, nhưng cuối cùng cũng không tránh được!” Giọng đắc ý của Tiếu Thương Thiên vang lên.
“Tiếu Thương Thiên, dựa vào ba người các ngươi mà vọng tưởng ngăn được ta hay sao?” Xem ra cô nương này chính là Thu Thủy Dao của Thiên Tâm Các. Tiếu Thương Thiên đã phái rất nhiều đệ tử Quỷ môn ngăn không cho nàng đến Bạch Mã Sơn Trang, nhưng Thu Thủy Dao đâu dễ dàng bị làm khó như vậy! Tuy nhiên lần này Tiếu Thương Thiên, Tất Thanh Vân cùng Chúc Hạnh Tiên ba đại cao thủ Quỷ Môn cùng ra tay, tình thế của Thu Thủy Dao trở thành không mấy khả quan rồi.
“Thu muội, nêu muội chịu thua thì tỉ tỉ ta sẽ rất nhẹ nhàng với ngươi!” Chúc Hạnh Tiên nhìn bề ngoài chưa đến ba mươi, nhưng giang hồ đồn cô ta ít nhất phải bốn mươi tuổi rồi. “Đúng, chỉ cần ngươi thành khẩn đầu hàng, bản Tôn chủ nhất định tốt với ngươi!” Tất Thanh Vân cười đầy ác tâm, những tên háo sắc đều có kiểu cười như vậy!
“Khỏi phải nói nhiều, các ngươi cứ việc lên cùng một lúc.” Biểu tình trên khuôn mặt Thu Thủy Dao không hề thay đổi. Thiên Tâm Các chú trọng tu tâm, xem ra Thu Thủy Dao đã đạt đến thâm sâu tuyệt đỉnh.
“Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Tiếu Thương Thiên dùng mắt ra hiệu, lập tức ba người cùng ra tay.
Thu Thủy Dao sử Thần quyết tâm kiếm, bạch y tung bay, kiếm ảnh sáng chói ngang dọc trong không trung. Nàng dốc toàn lực đối phó với Tất Thanh Vân vì đã phát hiện ra y công lực yếu nhất.
Tất Thanh Vân trúng kiếm bật ra, kêu một tiếng đau đớn. Quả nhiên Thu Thủy Dao không phải tầm thường, chỉ một chiêu đã khiến Tất Thanh Vân thọ thương, song chỉ nháy mắt nàng nhận ra tình thế lại không được khả quan như tính toán ban đầu.
Vốn Thu Thủy Dao dự định công kích Tất Thanh Vân, từ đó phá vòng vây đào tẩu. Tuy nhiên Tất Thanh Vân dù bị thương vẫn không hề sút kém, nhanh chóng chuyển công thành thủ, chiêu xuất kín kẽ làm Thu Thủy Dao không thể thừa cơ thoát ra.
Vừa rồi nàng vận toàn bộ nội lực công kích Tất Thanh Vân, không thể khôi phục nhanh để phản kích Tiếu Thương Thiên và Chúc Hạnh Tiên nên chẳng mấy chốc đã rơi vào thế hạ phong. “Lẽ nào mạng ta đã tận? Sư phụ, con không hoàn thành nhiệm vụ Người giao rồi!” Thu Thủy Dao nhất thời tâm thần thất thủ, chưa kịp phản ứng đã cảm giác thấy một chưởng của Tiếu Thương Thiên đến rất gần, không sao tránh né được nữa...
“Tiếu Thương Thiên, sao lần nào ngươi làm bậy cũng đều bị ta phát hiện thế nhỉ?” Đột nhiên Thu Thủy Dao cảm thấy toàn thân nhẹ bỗng như có ai vừa ôm mình vào lòng, giọng một nam nhân lạ vang lên.
“Tiêu Thiên Tứ, tiểu tử thúi này sao cứ cản trở việc của ta?” Tiếu Thương Thiên hằn học. Chỉ chớt mắt nữa là Thu Thủy Dao đã gục ngã dưới một chưởng của hắn, không ngờ lại được một người khác xông vào cứu thoát.
Đáng hận hơn, kẻ phá đám đó chính là Tiêu Thiên Tứ, tiểu tử đã năm lần bảy lượt giật mất miếng ăn trên miệng hắn. Lần nào gặp Thiên Tứ, Tiếu Thương Thiên cũng không thể chiếm lợi thế, thử hỏi sao hắn không hận Thiên Tứ đến chết đây?
“Ta cũng đâu muốn đối đầu với ngươi. Thế nào mà ngươi làm việc gì cũng đều không chọn chỗ, cứ nhè lúc ta có mặt mà ra tay? Ta nhìn không thuận mắt đương nhiên phải can thiệp thôi. Này, chuyện đó không thể nào trách ta, chỉ có thể trách ngươi thôi đấy nhé!” Thiên Tứ miệng liến thoắng, tay vẫn ôm chặt Thu Thủy Dao.
“Thiếu hiệp, buông ta ra được không?” Thu Thủy Dao cuối cùng cũng hết kiên nhẫn phải lên tiếng. Tuy cảm giác bị thương được ôm ấp rất thoải mái, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, để giang hồ truyền ra tin này chắc chắn không phải là tốt đẹp gì.
“Ấy ta quên mất, cô nương thứ lỗi!” Thiên Tứ mặc dù không hề muốn, vẫn phải để Thu Thủy Dao xuống.
“Các ngươi tán tỉnh nhau đủ chưa? Nếu đủ rồi thì ta để cho hai người được chết cùng nhau!”
“Tiếu Thương Thiên, ngươi đã nhìn thấy xác mấy thuộc hạ của ngươi chưa?”Một giọng nữ trong trẻo chợt vang lên, không ngờ lại là Sảnh nhi.
Sảnh nhi đương nhiên rất quan tâm đến Thiên Tứ, vừa thấy ra ngoài đã âm thầm theo sau, lại âm thầm ra tay theo tính toán của mình.
“Thủ hạ của ta? Ngươi giết?” Tiếu Thương Thiên không thể ngờ thiếu nữ mảnh mai trước mặt mình lại là một sát thủ băng lãnh như vậy. “Vốn dĩ ta cũng không muốn ra tay, ta chỉ cảnh cáo chúng nhưng chúng nhất định muốn bám theo Công tử nhà ta, ngươi bảo ta nên làm thế nào đây?” Sảnh nhi thản nhiên trả lời Tiếu Thương Thiên.
“Thật không ngờ, tiểu tử thúi này lại có một thuộc hạ như ngươi!” Vốn Tiếu Thương Thiên phái đi mười thủ hạ theo dõi Tiêu Thiên Tứ, kết quả là không tên nào trở về, không ngờ đều là bỏ mạng dưới tay thiếu nữ tuyệt sắc này...
“Ta đã là gì? Công tử còn rất nhiều người võ công giỏi hơn ta, chẳng qua ta được công tử sủng ái nên cho đi theo thôi!” Sảnh nhi thực ra không khiêm tốn như vậy, nàng chỉ muốn Tiếu Thương Thiên thấy khó mà lui.
“Tiếu đại thiếu hiệp này, có phải ngươi muốn đánh nhau không? Ta có một người cũng rất thích đánh nhau, để hắn ra tiếp ngươi vài chiêu đi!” Lam Thiên Phong rốt cuộc cũng đến góp vui, cả Cốc Phong và An Linh đều có mặt.
Tiếu Thương Thiên thấy tình thế chợt trở nên bất diệu, chỉ còn cách nghiến răng: “Chúng ta đi!” Trong nháy mắt, ba người đã mất hút.
“Đa tạ các vị đại hiệp đã giúp đỡ!” Thu Thủy Dao tiến lại hành lễ. Lam Thiên Phong không trả lời, đứng trân trân như một thằng ngốc mà nhìn nàng.
“Hây, nhìn cái gì vậy?” Thiên Tứ thấy bộ dạng Lam Thiên Phong mà phát bực, liền nhắc nhở. Quan hệ hiện tại của bọn họ đã rất thoải mái, không còn chút khách khí nữa.
“Đúng thật là... không phải thê tử của ngươi, nhìn một chút thì có sao?” Lam Thiên Phong giật mình lẩm bẩm. Thiên Tứ giả bộ không nghe thấy: “Thu Tiên Tử, có vẻ cô cương đã bị thương, nếu không ngại hãy đi cùng chúng ta cho an toàn!” Thiên Tứ cố gắng mời Thu Thủy Dao cùng đi.
“Vậy thì làm phiền các vị!” Thu Thủy Dao hơi đỏ mặt.
* * *
“Có phải chàng đã thích Thu Thủy Dao?” Trên đường về khách điếm, An Linh lập tức lên giọng thẩm tra.
“Làm gì có...?”
“Công tử không phải chối, nhìn Công tủ đối với cô ta ân tình như vậy, không thích mới là lạ!” Sảnh nhi bên cạnh cũng chêm vào.
“Ta vừa mới gặp, sao mà đã thích nhanh thế được?”
“Mới gặp thì làm sao? Người ta là võ lâm đệ nhất mỹ nhân, nam giới nào chẳng vừa nhìn là thích ngay?” An Linh không tin.
“Đệ nhất mỹ nhân? Không phải chứ! Vô Ảnh tỉ đẹp hơn cô ta, cả Huyền tỉ và Doanh tỉ nữa.” Chuyện này thì Thiên Tứ không tin. “Chàng thì biết gì? Vô Ảnh tỉ của chàng người khác không biết đến, Huyền tỉ thì cả ngày chỉ luyện võ, ai biết họ xinh đẹp? Nói cho chàng biết, danh hiệu này là võ lâm đánh giá, đâu phải ta tự nghĩ ra?” An Linh nói rất có lý.
“Thế à? Thế thì nàng đứng thứ mấy?” Thiên Tứ chun mũi giễu cợt.
“Chàng nói ngay, ta đứng thứ bao nhiêu?” An Linh trợn mắt hung dữ. “Cứ coi như cô ta là đệ nhất mỹ nhân đi, chẳng nhẽ ta nhìn thấy là phải thích? Lẽ nào các người cho rằng ta nhìn thấy cô nương nào đẹp cũng thích?” Thiên Tứ hùng hồn, đoạn nhìn chằm chằm An Linh và Sảnh nhi.
Không ngờ cả hai người cùng gật đầu, khẳng định Thiên Tứ vốn là người như vậy. “Thôi không tranh cãi nữa, khuya rồi hai người đi nghỉ đi!” Thiên Tứ chỉ còn cách đổi đề tài.
***********
Thiên Tứ lẩn thẩn ngồi một mình trong hoa viên khách điếm, may ra hắn lừa được người khác chứ không thể dối được bản thân mình. Hắn biết mình đã thích Thu Thủy Dao ngay khi nhìn thấy nàng.
Thu Thủy Dao không dịu dàng được như Hoa Vô Ảnh, không quyến rũ như Dạ Băng Doanh và Hàm Hương, cũng không xinh đẹp được như Đông Phương Huyền Cơ, nhưng tất cả bọn họ đều không có được cái khí chất mà Thiên Tứ mới gặp đã bị hút hồn, có thể khí chất đó là đặc hữu của truyền nhân Thiên Tâm Các.
Hắn biết mình không nên nghĩ đến những chuyện đó lúc này, nhiệm vụ chính bây giờ là Tiêu Ngọc Nhã. Tiêu Ngọc Nhã tính cách mềm yếu, khi có việc thì thường không thể tự quyết mà hay nghe theo người khác, đặc biệt là những người trong gia đình.
“Tiêu công tử!” Thiên Tứ giật mình, hóa ra Thu Thủy Dao. “Thu tiên tử, vết thương của cô nương đỡ hơn chưa?” Thiên Tứ ân cần hỏi.
“Đa tạ công tử quan tâm, ta nghĩ vài ngày nữa là có thể bình phục!”
“Vậy thì tốt, đợi cô nương đi lại được chúng ta sẽ khởi hành đến Bạch Mã Sơn trang, ở đó an toàn hơn.”
***
Mùng ba tháng năm, cuối cùng họ cũng đến Bạch Mã Sơn Trang.
Vốn dĩ thời gian có thể sớm hơn, nhưng vì Thu Thủy Dao nên họ phải đi rất chậm. Thương thế của nàng hóa ra nặng hơn nhiều so với bề ngoài, đến bây giờ vẫn chưa thể bình phục.
Sau khi tìm được chỗ ở, Thiên Tứ vội đi tìm Tiêu Ngọc Nhã. Hắn nhận được tin sét đánh là nàng mất tích đã hai ngày. Bạch Ngọc Lâu phái rất nhiều người ra tìm kiếm, nhưng không hề thu được kết quả gì.
Tiêu Thiên Tứ như chết đứng tại chỗ.
Ngọc Nhã tỉ, lỗi tại ta, ta đã đến muộn rồi…