Lạc Tranh thấy như vậy rốt cuộc mặt biến sắc, ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng cùng rõ ràng run sợ— —
“Thương Nghiêu tiên sinh, hi vọng ngài có thể tự trọng một chút!”
Dù nói thế nào đi nữa cô cũng là bạn gái của bạn thân hắn, người đàn ông vừa hoa tâm vừa lăng nhăng này chẳng nhẽ không có quan niệm đạo đức sao? Sao hắn lại nói với cô những lời vừa mơ hồ vừa ám muội không chịu nổi đó?
Thương Nghiêu không giận mà ngược lại còn cười, khẽ ngồi thẳng dậy, trên khóe môi nở nụ cười…
“Thương Nghiêu tiên sinh, tôi hi vọng chúng ta có thể nói đến chuyện kinh doanh!” Lạc Tranh hít sâu vào một hơi, đè nén tâm trạng dao động xuống, lúc lại nhìn về phía hắn, thì đã khôi phục được vẻ bình tĩnh cùng tỉnh táo bình thường.
“Lạc tiểu thư chẳng qua chỉ là muốn bàn chuyện hợp tác sao.” Ánh mắt Thương Nghiêu rời khỏi cô, sống lưng thẳng tắp ngồi trở lại vị trí lái xe, hơi nhếch miệng, “Tôi đã nói rồi, tôi thích hợp tác với người có thành ý.”
“Chẳng lẽ trong mắt Thương Nghiêu tiên sinh, hôm nay tất cả những việc tôi làm còn không đủ thành ý sao?” Lạc Tranh lên tiếng.
“Tôi hi vọng Lạc tiểu thư có thể hiểu một điều ——” Thương Nghiêu quay đầu nhìn cô, mang theo uy quyền đủ để trấn át thiên hạ, “Nếu muốn hợp tác, sẽ phải thể hiện ra thành ý của cô, hôm nay mới chỉ là bắt đầu, tôi cũng không có thừa nhận tất cả mọi việc hôm nay cô làm sẽ đổi lấy cơ hội hợp tác!”
Lạc Tranh nghẹn một cái, móng tay dài dường như muốn đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng vẫn lộ ra nụ cười ung dung vốn có, “Không biết Thương Nghiêu tiên sinh còn muốn thế nào đây?”
Thương Nghiêu nhún vai, hai tay buông thõng, “Việc này nên là do Lạc tiểu thư cân nhắc chứ. Nếu cô muốn hợp tác, hãy làm cho tôi thấy được thành ý của cô! Phải biết rằng, thành ý phải từ hành động, không phải chỉ từ miệng nói ra là được, còn việc cô phải làm thế nào để thể hiện, không liên quan tới tôi.”
“Thương nghiêu tiên sinh —— “
“Nhắc lại một câu!” Thương Nghiêu không cho cô một chút cơ hội giải thích, giọng điệu nhàn nhạt mang theo cường thế kiểm soát nắm trong tay, “Sở luật sư nổi danh trên thế giới nhiều không đếm, vì sao tôi nhất định phải hợp tác với các người? Lạc tiểu thư muốn hợp tác, phải xem cô làm thế nào rồi!”
Dây cung trong lòng Lạc Tranh đột nhiên căng lên, cô biết lần này người đàn ông này nói đều rất thật. Đúng vậy, trên toàn thế giới có nhiều sở luật sư có thể lựa chọn như vậy, bọn họ chỉ có thể được coi là một trong số những đối thủ cạnh tranh đó. Người đàn ông này mặc dù bề ngoài thoạt nhìn bất cần đời, tà mị lười biếng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không vì quan hệ bạn bè mà thiên vị.
Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, xem ra, cô nhất định phải hao tổn tâm trí với người đàn ông này! Vì tương lai của sở luật sư, cô nhất định phải lấy được sự tín nhiệm của hắn!
—————— Vficland.info ——————
Khách sạn Hyatt, phòng Hoàng gia.
Bóng đêm say lòng người, trên cửa kính trong suốt chiếu ra hình ảnh người con gái trở về, dạo từng bước chân trên tấm thảm.
“Peter, cám ơn thông tin của anh!” Sau khi cắt điện thoại, Lạc Tranh thở ra một hơi, ném điện thoại lên sofa, cả người mệt mỏi cũng nhẹ nhàng nằm xuống giường.
Ngón tay ôn nhu của đàn ông vòng qua, rơi trên bờ vai Lạc Tranh, nhẹ nhàng xoa bóp.
Lạc Tranh nhắm mắt lại, hàng mi dài giống như đôi cánh bướm khẽ động, đau nhức trên bả vai nhờ bàn tay người đàn ông kia xoa bóp đã chậm rãi thả lỏng, nhẹ nhàng áp mặt vào bàn tay của người đàn ông, khẽ thở một hơi…
“Tranh Tranh, nếu không chúng ta quên đi, trở về Hồng Kông, chúng ta sẽ nghĩ những biện pháp khác.” Ôn Húc Khiên đau lòng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, lên tiếng nói.
Lạc Tranh trợn mắt, quay đầu nhìn anh ta, tiếng nói nhẹ nhàng mang theo kiên trì rõ rệt, “Không được, em nhất định phải nắm được vụ hợp tác này.”