03-03-2013, 09:42 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 22: Sinh nhật Huân Nhi.
Xuất hiện trong căn phòng là hai thiếu niên cao tầm mười sau tuổi. Thật ra đây là Tiêu Kiếm cùng Tiêu Viêm. Tiêu Viêm hắn mới đạt chín tuổi đang mặc một lam y, Tiêu Kiếm hắn nếu tính ba năm trong bụng mẹ mới đạt chín tuổi, lúc này hắn đang mặc một bộ áo da dai đến gót chân màu đỏ. Xuất hiện trước mặt hai thanh niên là một chiếc bánh sinh nhật khá là to lớn.
Tiêu Viêm nói: “Đệ làm cái này cho Huân Nhi sao?”
“Ân” Tiêu Kiếm gật đầu. Sau đó hắn đưa cho Tiêu Viêm một chiếc hộp mỉm cười: “Trong này là cổ nhẫn của mẫu thân đệ vừa bên đó lấy về xong...”
“Đệ nhất định phải thử mấy người bọn họ a? Dù sao họ vẫn còn nhỏ tuổi mà!”
“Ca nói gì vậy?” Tiêu Kiếm thản nhiên lắc đầu: “Ta cả đời này thề rằng nếu như có một ngày ta phải ra ngoài đường ăn xin mà có một người con gái dám vì ta, đi cùng ta đi ăn xin thì bát cơm đầu tiên mà ta xin được sẽ dành cho cô ấy!”
“Ài” Tiêu Viêm thở dài một hơi: “Tùy đệ vậy?”
“Tam ca hiện tại cấp độ ra sao?” Tiêu Kiếm không kiểm tra mà lên tiếng hỏi.
Nghe thấy thế thì Tiêu Viêm mỉm cười: “Tốc độ không tệ có lẽ một hai năm nữa có thể kết đan, chỉ tiếc cường độ thân thể này không tệ”
Thân hình của hai thiếu niên lúc này đã cao gần mét tám do sự cải tạo của thiên địa linh khí lên điều này cũng không có gì lạ. Tuy là thân thể đã đạt đủ chiều cao nhưng không có nghĩa là cường độ thân thể sẽ mạnh. Tiêu Kiếm mỉm cười nhìn về phía Tiêu Viêm hắn lấy trong trữ vật giới chỉ bốn chiếc vòng đạm màu trên đó có khắc những hoa văn cổ đại ném về phía Tiêu Viêm: “Tam ca cầm lấy”
“A” Tiêu Viêm đột nhiên bắt lầy thì thân thể trở nên nặng trịch, hắn há hộc miệng nói: “Đây là...”
“Để cho tam ca luyện thân thể thôi” Lúc này hắn đưa tay lên trên tay hắn cũng xuất hiện một chiếc vòng sắt so với Tiêu Viêm to hơn khá khá. Tiêu Kiếm cười cười: “Ta rất lười lên dùng cách này tăng cường cương độ thân thể mà không cần luyện tập a!”
Nghe thế Tiêu Viêm chỉ lắc đầu mỉm cười một cái. Dù sao hai người chiều cao đã đạt được mỹ mãn, ngày ngày được thiên địa linh khí cọ rửa thân thể nên hai tên này lớn lên càng ngày càng đẹp trai không biết hấp dẫn bao nhiêu nữ tử nhưng là Tiêu Kiếm thì có ba người rồi còn Tiêu Viêm thì một mảnh trung tình với người kiếp trước mặc dù Tiêu Kiếm đã khuyên nhủ nhưng nhất quyết giữ khư khư ý định của mình. Tiêu Kiếm chỉ biết thở dài không biết tam ca chung tình hay ngu ngốc nữa.
Hiện nay thì Huân Nhi mới tám tuổi, Tiêu Ngọc mười tuổi sắp bước vào mười một tuổi, Tiêu Mị thì mới bảy tuổi sắp bước vào tám tuổi.
Hai thiếu niên đứng sau núi, một người thi đang tết hóa cùng nhiều đồ hoa quả kỳ là. Ở giữa khu đất trống là một chiếc bàn nhỏ xinh xắn. Trung quanh là một rừng cây gần đó lại là một đồi cỏ. Thiếu niên còn lại thì đang sờ mó một thứ giống như ống pháo, hay đại bác. Mấy cái khối này có mấy chục khẩu hướng thẳng lên trời, thiếu niên vỗ vỗ lên khẩu pháo nói: “Ngũ đệ đệ chắc chắn cái này bắn pháo hóa thành công đấy chứ?”
“Yên tâm đệ thử nhiều lần rồi! Đệ làm hơn ba mươi lần thì hai chín lần hút chết đến lần cuối cùng thành công!”
“Vậy đệ kiểm tra kỹ số lượng pháo hoa này chưa?”
“không chắc”
“Nga” Tiêu Viêm há hốc miệng mở mồm quát mắng: “Đệ không dám chắc vậy mà bắt ta đi châm pháo sao?”
“Yên tâm, không chết đâu mà lo” Tiêu Kiếm gãi gãi cằm tiếp tục nói: “Nếu có ca có chết ta vẫn đảm bảo cứu sống ca lại là được...”
“Khốn kiếp” Tiêu Viêm chửi rủa: “Ta phi, ngươi nghĩ ta là chuột bạch trắc...”
“...”
Trăng lên ba thân ảnh từ xa tiến đến. Một người lên tiếng: “Không biết Kiếm ca ca gọi chúng ta đến đây làm gì nữa!”
“Ân” một người khác đồng ý gật đầu phụ họa: “Không biết tên tiểu sắc lang ấy gọi chúng ta đến đây làm gì nữa!”
“Không cho Tiêu Ngọc biểu tỷ gọi hắn là sắc lang!”
“Huân Nhi từ lúc nào mà ngươi bắt đầu thân thiết với hắn như vậy a!” hanh âm mang theo chút vị chua.
“Huân Nhi tỷ, Tiêu Ngọc biểu tỷ hai người nhìn xem” một thiếu nữ đột nhiên hô lên.
Trong bóng đêm đột nhiện từng đoàn lửa bắn hàng loạt lên khắp nới. Mọi thứ trở lên sáng rõ hơn. Lúc này đã nhìn rõ thân ảnh là ba thiếu nữ tầm bảy, tám, chín, mười tuổi.
“Wow” ba thiếu nữ đồng thanh kêu lên. Xuất hiện trước mắt ba người là một con đường ngập tràn ánh nến thông thẳng đến một khu vực rộng dãi. Ánh nến bao trung quanh khu vực rộng rãi. Đứng giữa đó là hai thanh niên, hai người mặc một bộ bồi bàn màu đen trắng cực kỳ trang nhã trên ngực còn treo một bông hoa màu đỏ loại giống như hoa hồng ở địa cầu. Hai người này trong đeo một găn tay trắng hướng hai như đưa ra lời mời.
Hai bóng ảnh lấp ở trên cây, một người cười nhẹ: “hai tên tiểu tử này thật thú vị”. Thanh âm còn lại phát ra tiếng hừ rất nhẹ.
Trước mặt hai người là một cái biển: “Chức mừng sinh nhật Huân Nhi” viết khá đơn giản. Bởi vì cả hai người Tiêu Viêm và Tiêu Kiếm cũng không phải là đạo ra thư pháp gì. Trên cây treo khá nhiều kim tuyến. Ở khu vực giữa thì khá nhiều hoa.
“Tiêu Kiếm ca ca(biểu đệ), Tiêu Viêm ca ca(biểu đệ)”
Tiêu Viêm lên tiếng mỉm cười: “Đây là do ngũ đệ chuẩn bị làm quà tặng sinh nhật cho Huân Nhi”
Tiêu Kiếm thấy vậy thì lên tiếng mỉm cười gật đầu: “Huân Nhi ngươi có thích không?”
Huân Nhi lúc này đỏ mặt gật đầu: “Cảm ơn Tiêu Kiếm biểu đệ”
Tiêu Ngọc lúc này mặt mày tức giận hiện lên có chút vị chua: “Tiêu Kiếm sao ngươi không tổ chức sinh nhật cho ta”
“Đúng vậy cả muội nữa” tiểu nữ hài một thần hồng y cũng lên tiếng phản bác.
Tiêu Viêm dơ ngón cái lên nhìn Tiêu Kiếm. Tiêu Kiếm lắc đầu: “Ta fuck” Hắn thờ dài một hơi: “Nhất định, nhất định sau sẽ tổ chức sinh nhật cho hai người!”
“Thật không” hai tiểu nữ hài không cùng hẹn mà hô.
“Thật!”
Năm người cùng bước về phía bàn. Một cái bàn đặt bày bẹn khá là đẹp trên đó chứa khá nhiều hoa quả và bánh trái hơn nữa còn một cái bánh lớn nằm ở giữa cắm tám chiếc nến. Trên mặt bánh viết: “Chúc mừng Huân Nhi sinh nhật lần thứ tám”
“Đây là cái gì Tiêu Kiếm ca ca, Tiêu Viêm ca ca” thiếu nữ hồng y nhỏ tuổi lên tiếng.
“A, chắc cái này các ngươi không biết nhưng là ta cùng tam ca cùng nhau làm vì Huân Nhi” Nói đến đây Tiêu Kiếm nhìn Huân Nhi tiếp tục nói: “Nó gọi là bánh sinh nhật làm từ kem và bánh mỳ. Trong mỗi dịp sinh nhật người ta sẽ làm ra một chiếc bánh thế này cắm thêm những cây nến để thể hiện số tuổi của người chủ. Khi người chủ ước một ước nguyện một hơi thổi tắt những cây nên này ước nguyện sẽ trở thành hiện thực”
“Thật không” ba tiểu hài đồn thời hô lên.
“Thật” Tiêu Kiếm ánh mắt kiên định hạ xuống. Tiêu Viêm mỉm cười đột nhiên hắn ngừng lại thở dài một hơi. Tiêu Kiếm thấy vậy vỗ vỗ bả vai hắn một cái. Tiêu Viêm hiểu ý quay sang nhìn Tiêu Kiếm gật đầu.
Hôm nay là hắn chủ sự cắt bánh kem còn Tiêu Viêm đốt pháo. Hắn lấy ra một con dao nhỏ nhắn xinh xắn bất quá hắn dùng một chút khống lực chiếc bánh bị cắt thành rất nhiều mảnh nhỏ. Một thiếu nữ cầm bành nên đưa vào miệng, trên miệng còn một chút bơ nói: “Thật ngon nha!”
Tiêu Huân Nhi nhìn về Tiêu Kiếm mỉm cười: “Cảm ơn Tiêu Kiếm biểu đệ”
Tiêu Kiếm gật đầu mỉm cười đưa tay lên đầu Huân Nhi xoa xoa. Huân Nhi có chút phản ứng bất quá bộ dạng là cực kỳ hưởng thụ: “Không có gì”.
Tiêu Viêm lúc này bước đến chỗ để mấy đại pháo hai tay huy động hàng loạt ánh lửa bắn vào chỗ ngòi châm khẩu pháo.
“Bùm, bùm...”
Trên không trung hàng loạt màu sắc rạng rỡ do pháo hoa phát sáng lên. Mấy thiếu nữ không nhịn được phát lên một tiếng kêu: “Thật đẹp nha!”
Tiêu Kiếm lúc này bước đến nhìn ánh mắt Huân Nhi với ánh mắt chíu mến, trong tay hắn là một dây truyền khá đẹp ở giữa gắn một mảnh ngọc. Huân Nhỉ khuôn mặt có chút đỏ lên, nhưng không có phản kháng. Tiêu Kiếm nhẹ nhàng đeo lên cổ nàng chiếc vòng ngọc.
“Tiêu Kiếm biểu đệ ngươi tặng Huân Nhi sao?”
“Ân” Tiêu Kiếm mỉm cười: “Ngươi có thích không?”
“Bất cứ vật gì do ngươi tặng ta đều thích”
Hai người năm tay đi về phía trước ngắm nhìn pháo hoa. Tiêu Ngọc thấy thế cùng không chịu thua kém nàng tiến đến cũng lắm lấy tay Tiêu Kiếm không buông. Huân Nhi thấy vậy có chút khó chịu nhăn mày nhưng Tiêu Kiếm chỉ mỉm cười gật đầu một cái.
Sau lần đó sự kiện này đã gây ra một lời đồn khắp Ô Thản thành tốt có xấu cũng có. Bất quá hai người gây ra vụ việc này thì không có chút nào nhận thức về tình huống này.
|