-Họ Phượng kia, buông ra mau! Ta muốn đứng lên! Ta muốn đứng lên!
Hắn cũng muốn đứng lên a! Nhưng đau đầu, đau… đau… đau đến cả người vô lực, đến động đậy một ngón tay cũng không nổi nữa.
Xuân Yến rơi lệ, mắng:
-Buông tay! Buông tay! Ngươi mau buông tay!
Chán ghét! Sao xương cốt của hắn chắc khỏe thế? Đánh một lúc nàng đau cả tay!
Ông trời ơi! Bị nàng đánh đau, ngực cũng bị đánh đay, nửa thân dưới tiếp xúc thân thiết hơi quá mức, nàng còn vặn vẹo không ngừng trên người hắn nữa, cái sự tra tấn ngọt ngào này…. khiến hắn không biết nên thế nào cho phải.
Phượng Dật cố gắng giữ lại hai nắm tay lộn xộn, xoay người nằm đè lên trên.
Quả nhiên, được giải thoát, hắn hít hà một hơi.
Nhưng…. Tư thế này, lại càng ám muội hơn!
Nam Cung Xuân Yến tức khí đến phát điên:
-Phượng Dật, mau thả tay ta ra! Nàng vẫn giãy dụa, âm lượng không giảm.
-Không! Phượng Dật kiên định trả lời, hắn lại bị đánh.
Giãy dụa vô ích, Xuân Yến đánh buông lỏng, đành dùng ánh mắt mạt sát hắn, tức giận ấm ức:
-Kiếp trước ta nợ gì nhà các ngươi sao? Mấy năm trước thì bị mẹ ngươi bắt nạt, bị cha ngơi lợi dụng không đủ, liền ba năm vì xú tiểu tử ngươi lãng phí tuổi xuân, tức gần chết! Giờ lại bị ngươi ép đến không thở được. Sau này, ta nhất định sẽ tránh ngươi thật xa!
Phượng Dật trầm mặt xuống, hai tay lại càng nắm chặt, nghiến răng “Không chuẩn!”
-Ngươi có cái gì không chuẩn?Xuân Yến liếc mắt nhìn hắn, nói theo đạo lý thông thường – Vốn ta cũng không phải người nhà họ Phượng các ngươi! Phượng Huyền đáp ứng ta, chờ hắn chết, hắn sẽ cho ta tự do. Nhưng là vì ngươi, hắn lại gạt ta để giữ ta lại! Nếu không phải tại ngươi, ta đã sớm tự do đi khắp chốn thiên nhai, làm sao phải ở lại đây hứng bao nhiêu oán khí của ngươi và đám hoàng thân quốc thích văn võ bá quan đại thần?
-Ta nói không chuẩn! Là không chuẩn!
Phượng Dật bá đạo, uy nghiêm đế vương vời vợi không ngờ. Nghĩ đến việc nàng sẽ đi, không hiểu sao trong lòng hắn bối rối vô cùng.
-Hừ! Ngươi quản được không! Xuan Yến quay ngoắt đi, không thèm để ý đến hắn.
-Nàng xem ta quản thế nào! Phượng Dật lạnh lẽo nắm chặt cổ tay nàng.
-Đau… Nàng đau đỡn kêu lên, khóe mắt đã ầng ậng nước.
Nhìn thấy hai khóe mắt long lanh, Phượng Dật lại căng thẳng, chậm chậm buông lỏng hai tay nàng, nhẹ nhàng ghé sát khuôn mặt đỏ hồng của nàng, ôn nhu dịu dàng:
-yên tâm. Sau này ta sẽ không như vậy nữa. Các văn võ đại thần cũng không.
Lời thề của nam nhân, đứa ngu mới tin! Thừa có hội này, Xuân Yến thật nhanh thật mạnh đẩy hắn ra, quay về phía cửa kêu lớn:
_Lục Ngọc, Thu Dung!
Bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong mà hai nàng phát run, vội đẩy cửa chạy vào, kêu lớn:
-Thái hậu!
Vừa vao đến cửa đã thấy một đống hỗn độn vây quanh hai người, hai nàng tròn mắt:
-Thái hậu, Hoàng thượng, hai người sao vậy?
Vừa định tới nâng nàng dậy, thất Phượng Dật đứng lên, âu yếm ôm nàng một cái, đưa tới trên giường, lại nhặt tấm áo ngủ bằng gấm phủi sạch tro bụi mặc lại cho nàng. Tất cả động tác đều không che giáu!
Một đám người lại ngây ngốc nhìn!
Có chuyện gì thế này? Hoàng thượng sao lại thân thiết với Thái hậu như thế? Lúc nãy bên trong này không xảy ra chuyện gì chứ?
Mà người được hắn hầu hạ là Xuân Yến cũng cảm thấy không quen, vội vàng đưa tay đẩy hắn ra:
-Hoàng thượng không cần tự làm những việc này, đã có Lục NGọc Thu Dung làm.
Gạt tay nàng xuống, hắn thản nhiên và âu yếm:
-Không có gì, nhi thần vì mẫu hậu mà hiếu đạo, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đột nhiên, hắn thấy hận cái xưng danh “mẫu hậu” này vô cùng!
Hai má nàng đỏ hồng như phát sốt, nam nhân này .. cứ khơi khơi như thế mà cầm tay nàng!
Vô lực kháng cự đột nhiên biến thành một nam nhân dịu dàng âu yếm, nàng đành kệ hắn, chỉ he hé cười, nhắm mắt tự thôi miên là không có hắn ở đây.
Nhìn hai gò má đỏ hồng như hoa đào tháng ba, tim Phượng Dật đập loạn sấm rền. Nếu không phải có người ngoài ở đây, hắn không dám cam đoan mình sẽ làm ra cái gì!
Mặc áo cho nàng xong, nhìn hai hàng lông mi hơi giật giật, hắn mỉm cười ân cần dặn dò:
-Mẫu hậu mệt, xin người nên nghỉ sớm một chút. Nhi thần xin cáo lui.
Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt không thèm nhìn hắn, chỉ hừ nhẹ một tiếng coi như trả lời. Nghe tiếng bước chân xa dần mới mở mắt, nhìn thấy hắn đã đi tới bên ngoài điện:
-Hoàng thượng!
Dạ? phượng Dật quay đầu lại, lòng mừng rỡ như điên, lại thấp thỏm chờ mong.
Xuân Yến hít sâu một hơi, thản nhiên nói từng lời:
-Những lời lúc nãy ai gia nói, ngươi tin cũng được, không tin cũng được, ai gia sẽ làm cho ngươi xem. Nếu ngươi lo lắng, cứ làm gì thì làm, ai gia sẽ không động tay. Còn nữa, một khi rơi xuống nước mà không việc gì, cho thấy thân thể ngươi đã khỏe lại, di mệnh của Tiên hoàng là chờ khi ngươi có khả năng tiếp quản thiên hạ hoặc sinh hạ hoàng tử là ai gia có theer buông tay, xem ra ngươi chọn cách thứ nhất. Một khi đã như vậy, ai gia sẽ không bức ngươi nạp phi nữa. Hôm nay lời nào cũng đã nói rồi, ngươi cũng không cần nửa đêm thức xem tấu chương, hay biệt phái người mở khoa. Được rồi, ngươi đi đi!
Phượng dật ngẩn người, nhìn nàng thật sâu:
-Nhi thần cáo lui!