17-03-2013, 11:27 PM
|
|
Việt tác gia
|
|
Tham gia: Nov 2012
Đến từ: Cầu Giấy-Hà Nội
Bài gởi: 1,186
Thời gian online: 5672450
Thanks: 38
Thanked 6,156 Times in 1,119 Posts
|
|
Chương 63: Nạp Lan gia tộc
Tại Gia Mã đế đô, Nạp Lan Phủ.
Trong một phòng khách khá trang trọng, một bàn tiệc bày ra. Một lão nhân tóc bạc làm chủ bàn tiệc bên cạnh đó là một trung niên nhân và một nữ tử xinh đẹp cùng với một vài người khác. Đối mặt lão nhân là một nam tử tuấn tú tóc đen con mắt màu xanh. Có vẻ như tập trung nhân vật chính tạo đây là thiếu niên này.
Lão nhân đưa rượu lên mỉm cười: “Cảm ơn hiền điệt đã cứu mạng Nạp Lan Kiệt ta đây một mạng a”
Thiếu niên đưa chén rượu lên mỉm cười: “A, a, a...Nạp Lan lão gia tử đã quá khách khí rồi. Hơn nữa lần này ta được người nhờ đến cũng như được trả công đầy đủ rồi! Người mà các vị phải cảm ơn không phải là ta mà là Vân Lam tông tông chủ Vân Vận”
“Hahaha” Trung niên nhân ngồi cạnh mỉm cười: “Dù thế nào phụ thân ta cũng là do chính hiền điệt đây cứu giúp dù gì Nạp Lan gia ta cũng phải nói lời cảm ơn với hiền điệt a!”
“Nạp Lan bá bá đã quá khách khí rồi!” Thiếu niên đưa chén rượu lên uống cạn sạch.
Thiếu nữ lên tiếng: “Dù sao ta vẫn phải cảm ơn Kiếm đệ vì đã giúp gia gia ta giải được lạc độc”
Thiếu nữ vừa lên tiếng, lão nhân lại nhìn về nàng với ánh mắt bất thiện: “Hừ, hừ nếu như không phải ngươi đến Tiêu gia từ hôn làm sao ta ra lông lỗi này?”
“Gia gia!”
Nghe thấy thiếu nữ vừa định lên tiếng thì lão nhân có vẻ trở lên tức giận hơn: “Nếu như ngươi không đến Tiêu gia từ hôn ta sao có thể không thiết tu luyện bị lạc độc công tâm nếu như không phải có Kiếm Tiêu tiểu huynh đệ đây ta sớm đã nguy hiểm đến tính mạng rồi. Lại nói đến ngươi tự ý đi từ hôn đã làm Nạp Lan gia ta mất hết mặt mũi rồi không những thế còn để thua... Ài”
Thếu nữ nghe thấy vậy thì hơi cúi đầu khuôn mặt đỏ bừng. Trên khóe mắt nàng còn ươn ướt một màn sương mỏng. Kiếm Tiêu thở dài ra một hơi: “Nạp Lan lão gia gia không lên quá tức giận. Dù sao Yên Nhiên tỷ cũng do nhất thời nông nổi nên mới làm lên truyện như vậy?”
Nạp Lan Yên Nhiên lúc này mới phản bác: “Hôn nhân là do ta định đoạt không cần người khác định đoạt. Sau đợt ước hẹn ba năm sau Nạp Lan yên Nhiên ta nhất định sẽ đánh bại được hắn”
“Ngươi im miệng cho ta! Haizzzz” Một lão nhân cùng với trung niên nhân đều thở dài: “Đến lần quyết chiến ba năm nữa phải làm sao đây?” Hai người biết thực lực của Tiêu Viêm không hề yếu lại không biết là cao đến mức nào đây là điều mà hai người cực kỳ lo lắng.
“Phụ thân gia gia hai người như vậy là sao?” Nạp Lan Yên Nhiên nghi hoặc: “Ta lần này có su phụ cùng Kiếm Tiêu hắn giúp sao có thể thua một tên phế vật như Tiêu Viêm được?”
“Hừ ngươi gọi hắn là phế vật thì ngươi là gì” Cáng nói lão nhân càng tức giận: “Vậy ngươi đánh thua hắn ngươi đến phế vật cũng không bằng... a, a... ngươi làm ta tức chết mà!”
“Ta, ta...” Nạp Lan Yên Nhiên ấp úng không lên lời.
Sau đó lão nhân quay sang mỉm cười với thiếu niên: “Ài, lần này lại để tiểu hữu thấy chuyện trê cười trong gia tộc rồi!” Thiếu niên thấy vậy chỉ đáp lại bằng một nụ cười. Hắn vẫn không quá để ý dù sao Vân Vận cũng đồng ý với hắn một điều kiện hắn cũng hứa giúp Vân Vận một số việc.
Trong lúc ăn cơm lão nhân lên tiếng mỉm cười về phía thiếu niên đột nhiên hắn hỏi:
“Không biết Kiếm Tiêu tiểu hữu là người ở đâu, hiện nay gia đình phụ mẫu ra sao...”
“Ngạch” Hàng loạt câu hỏi điều tra mà Nạp Lan lão gia tử đưa ra làm hắn bắt đầu choáng vàng. Hắn chưa kịp trả lời thì một trung niên hán tử bên cạnh lão nhân khụ khụ vài tiếng cảnh báo.
Thiếu niên mới mỉm cười: “Hiện nay ta là người vô gia cư, song thân đã mất may mà được ơn Vân Lam tông cứu giúp nên mới được như ngày hôm này”
“A” Lão nhân thở dài một hơi. Sau đó lão quay sang nhìn Nạo Lan Yên Nhiên sau đó quay sang nhìn về phía thiếu niên: “Không biết tiểu hữu thấy Nạp Lan Yên Nhiên nhà ta thế nào?” Nói đến đây Nạo Lan Yên Nhiên như cúi đầu hơi nhìn về hướng Kiếm Tiêu như chờ mong một điều gì đó.
Thiếu niên thấy vậy thì thở dài một hơi: “Ta hiểu ý của Nạp Lan lão gia rồi. Nạp Lan yên Nhiên tỷ người xinh đẹp, tính tính lại tốt, gia thế cũng tốt chỉ đáng tiếc...”
Nghe thấy vậy thì Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt hơi ngấn nước: “Đủ rồi, Nạo Lan Yên Nhiên ta tự biết thân phận của mình. Sao ta có thể xứng với một thiên tài số một của Gia Mã đế quốc chứ? Đặc biệt là một lục phẩm luyện dược sư lại là đồ nhi của Cổ Hà đại sư!” Nói xong Nạp Lan Yên Nhiên rời khỏi bàn ăn, khi chạy đi nàng đã cúi gầm mặt xuống giọng phát ra tiếng khóc nhỏ nhỏ: “ô, ô...”
Trung niên cùng lão nhân thấy vậy thì thở dài. Lão nhân lên tiếng: “Nếu tiểu hữu đã quyết ý như thế ta không hề bắt ép tiểu hữu chỉ trách Yên Nhiên nhà ta vô phúc”
Trung niên nhân lúc này nhìn về phía thiếu niên thở dài: “Thứ cho Nạp Lan Túc mỗ noi thẳng” Nói đến đây hắn hướng thiếu niên một cái. Thấy thiếu niên gật đầu đồng ý trung niên nhân mới tiếp tục: “Ta cũng biết chút ít chuyện giữa tiểu hữu và Vân Vận tông chủ. Ta biết tiềm lực cũng như khả năng của tiểu hữu. Nhưng công tử nghĩ xem nếu như tiểu hữu theo đuổi Vân Vận tông chủ ta chắc chắn Vân Sơn lão tông chủ cũng không phản bối. Nhưng tiểu hữu có nghĩ đến cảm giác của ân sư Cổ Hà không?”
Nói đến đây thiếu niên hơi ngập ngừng một chút: “Một ngày ân sư cả đời là thầy. Bất quá xin lỗi hai vị ta không thể bỏ qua người mình yêu thương. Tình yêu vốn là phải dành dật. Hiếu kính với sư phụ có nhiều cách nhưng dùng người con gái mình yêu tặng cho sư phụ các vị nghĩ thế nào về hành động này?”
“Ài” hai người nhìn nhau thở ra một hơi: “Tiểu hữu nói đúng. Trách chúng ta quá nhiều chuyện rồi...” Nói đến đây mọi người bắt đầu tiếp tục dùng bữa.
...
Lúc này trong một đình viện thiếu niên đang ngắm ánh trăng một thiếu nữ đang bên cạnh hắn đang ngập ngừng như muốn nói gì đó. Thiếu niên có vẻ khó chịu: “Được rồi Nạp Lan tỷ, tỷ có gì muốn nói thì cứ nói đi?”
“Ta, ta...” Thiếu nữ lên tiếng: “Ta muốn biết chuyện giữa ngươi và sư phụ ta là chuyện gì không?”
Thiếu niên nhàn nhạt cười: “Thì ra là chuyện này. Chẳng quá ta chỉ hứa giúp Nạp Lan lão gia tử trừ độc, tăng tu vị của tỷ lên cùng với một vài chính sách cải thiện nầng cao hiệu quả quán lý cũng như thực lực của đệ tử Vân Lam tông. Chậc, bù lại Vận nhi sẽ phải mỗi ngày cùng ta đi ra ngoài hai canh giờ”
Thiếu nữ cắn cắn đôi môi đỏ mọng nàng thầm tự hỏi: “từ khi nào ngươi đã gọi sư phụ ta là Vận Nhi rồi? Từ khí nào? Ta hận người, sư phụ tại sao người lại cướp hắn khỏi tay ta? Ta hận người!” Nói đến đây nàng quay sang nhìn thiếu niên: “Chỉ vậy thôi sao?”
“Chỉ vậy thôi!”
|