
28-03-2013, 12:55 PM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Mar 2013
Đến từ: nghệ an
Bài gởi: 9
Thời gian online: 19484
Thanks: 2
Thanked 14 Times in 6 Posts
|
|
Chương 2: Khởi đầu mới (chương cuối)
Lúc này ở đại sảnh, các thành viên trong gia tộc Hoàng Thiên đang rất kinh hách khi nghe được thông tin Hoàng Thiên Khương đã bị ám sát từ miệng của chính “cánh tay phải đắc lực” của Tộc Trưởng.
- Con trai ta – Hoàng Thiên Khương thật sự đã bị ám sát. – Hoàng Thiên Vân lặp lại một lần nữa và lấn này ông chăm chú quét qua từng biểu cảm trên gương mặt của những vị quý tộc thường ngày vẫn dựa vào địa vị của mình để “làm mưa làm gió”. Hoàng Thiên Vân nhếch mép cười lạnh. Những kẻ chỉ chăm chăm dựa vào danh tiếng mà chưa một lần đóng góp cho gia tộc như thế này tại sao lại có thể bước chân được vào tầng lớp quý tộc? – Tuy nhiên... bị ám sát là một chuyện, còn sống chết...
Hoàng Thiên Vân đưa ánh mắt sắc lạnh về phía đám người đang hồi hộp chờ đợi.
- Hoàng Thiên Khương – con trai ta không phải là đồ bỏ đi, dù bị tập kích nhưng mạng sống của nó vẫn còn giữ được, duy chỉ có điều vết thương khá nặng, trong khoảng thời gian tới nó sẽ không thể xuất hiện trước các vị được.
Đám đông lại bắt đầu ồn ào, có người thở phào nhẹ nhõm, có người bộc lộ rõ sự khinh ghét rõ ràng khi biết được “niềm hi vọng” của gia tộc vẫn còn sống, ngoại trừ mấy “lỗ hổng” trên thân thể.
- Hoàng Thiên Vân, ngươi nói con trai ngươi Hoàng Thiên Khương vẫn còn sống, chứng cứ đâu? Không biết chừng nó đã chết rồi, các ngươi chỉ đang cố gắng dấu diếm để che mắt người đời thôi.
Một người đàn ông với thân hình béo mập khoảng 50 tuổi, mặc comple màu đỏ sẫm, đầu hói, khuôn mặt không quá xấu nhưng đôi mày xếch và đôi mắt một mí khiến người đối diện có cảm giác như đang đối mặt với một “con hồ ly” lắm mưu mô, xảo quyệt, ông ta đứng ra chất vấn Hoàng Thiên Vân, trong giọng nói không hề che dấu ý đối địch. Người đàn ông này là Hoàng Thiên Vĩnh, địa vị của ông ta trong gia tộc không đáng để nhắc đến nhưng lúc nào cũng mang ý đối địch với Hoàng Thiên Vân, trong mắt ông ta Hoàng Thiên Vân chỉ là một cái gai trong mắt và đáng bị loại bỏ.
Hoàng Thiên Vân vẫn bình tĩnh, không tức giận cũng không nhanh chóng phản bác câu nói vừa rồi của Hoàng Thiên Vĩnh, hành động này của ông ta quả thật không ngoài dự kiến của ông.
- Hoàng Thiên Vĩnh. – Hoàng Thiên Vân lên tiếng. – Dường như ngài không hề tin ta? Không tin ta cũng được thôi nhưng ngay đến cả Tộc Trưởng ngài cũng không hề tin tưởng sao? Nói như vậy thì hóa ra Tộc Trưởng cũng là một kẻ dối trá như ta sao?
Một câu “ Tộc Trưởng cũng là một kẻ dối trá như ta sao?” của Hoàng Thiên Vân khiến cho Hoàng Thiên Vĩnh như hít phải một luồng hơi lạnh, bàn tay ông ta nắm chặt lại, khuôn mặt vì giận dữ mà biến dạng.
- Nếu như ngài không tin ta, Hoàng Thiên Vĩnh, vậy thì ta sẽ để đích thân Tộc Trưởng đứng ra đính chính với mọi người. Ta thật sự không gánh nổi cái danh “kẻ dối trá” mà ngài đã đặt ra cho ta đâu.
Đám đông lại bắt đầu náo loạn, họ biết rõ nghi ngờ Tộc Trưởng sẽ có hậu quả gì, nhất là sỉ nhục danh tiếng lẫn phẩm chất của ngài ấy, Hoàng Thiên Vĩnh đúng là ắn gan hùm, dám cả gan nghi ngờ lời nói của Tộc Trưởng.
Biết rõ bây giờ có nói gì cũng chỉ gây bất lợi cho chính mình, Hoàng Thiên Vĩnh dù đang ôm một cục tức trong bụng cũng cắn chặt răng nuốt những lời muốn nói vào.
- Hừ! Nếu như ngài đã nói như vậy thì ta sẽ tin tưởng, còn sự thật như thế nào thì cứ để thời gian trả lời vậy.
Hoàng Thiên Vĩnh nghiến răng kèn kẹt nói.
- Đúng vậy. Sự thật hãy cứ đế thời gian trả lời vậy.
Hoàng Thiên Vân mặt không đổi sắc đáp lại lời của Hoàng Thiên Vĩnh.
...
|