Ở Đào Ma Lâm này có lưu truyền một câu truyền thuyết, câu chuyện về con vượn đá hay đúng hơn là tảng đá hình con vượn. Đào Ma Lâm trước đây là một khu đồi trọc hoang vắng, nghĩa là cây cũng chưa nhiều, hoa quả cũng không xum xuê như bây giờ. Rồi cái mảnh đất không sinh khí ấy bắt đầu nhen nhóm sự sống. Đó là khi một ông già còn minh mẩn đến và cất một căn chòi nhỏ ngay dưới khu đồi. Tiếp đến từng ngày sau, ông lão lại cặm cụi leo lên những ngọn đồi và bỏ vào những cái hốc ông đào sẵn những hạt đào hay cây trồng.
Ông già có mang theo một con vượn lông vàng rất tinh khôn. Khi ông đào xong lỗ nào thì nó lại nhanh nhẹn chạy tới và lấy hạt giống cây từ cái gùi trên lưng bỏ vào những lỗ đó. Đoạn nó dùng tay cào lấp đất lại. Mỗi khi xong một hàng dài, ông lão lại chóc gọi con vượn và xoa đầu nó ra chiều khen ngợi.
Ngày dài tháng rộng, xuân đi đông tới, năm nọ nối tiếp năm kia. Những hạt đào và các loại cây trái từng là những mầm chồi nho nhỏ đã vươn vai và trở thành những thân cây cao lớn xum xuê trái ngọt. Khu đồi trọc hoang sơ giờ đây đã trở thành một nơi chốn tuyệt đẹp với rừng đào rộng lớn mênh mông. Và thời gian cũng rất công bằng. Nó có thể biến một mầm cây yếu ớt thành thân to cứng cáp thì cũng có thể làm cho một ông già trở nên suy kiệt. Ông lão khỏe mạnh ngày nào giờ đây mái tóc đã bạc phơ. Run rẩy yếu ớt là vậy, nhưng hàng ngày ông vẫn đủ sức bắc ghế ngồi và ngắm nhìn công trình một thời của mình.
Ông trời chẳng chiều lòng người bao giờ, tai họa ập đến vào lúc bất ngờ nhất. Lũ trộm gỗ bắt bầu nhóm ngó đến khu rừng đào xanh tươi tốt. Mỗi tối, rừng đào lại ngã nghiêng run rẩy để rồi mỗi sáng ra ông lão lại bàng hoàng trước cảnh tượng những đứa con tinh thần ngày nào giờ chỉ còn là gốc phẳng phiêu, nhựa ứa ra vương vãi đầy mặt đất như máu.
Phần nỗ khi những đứa con tinh thần của mình đang gục chết, ông lão liền thức đêm rình mò quân bất lương. Vào một đêm tối trăng, ông sững sờ khi thấy chuyện xảy ra. Điên tiết ông lão đã ra tay ngăn cản. Nhưng hỡi ơi, sức già sao có thể đương cự nổi lũ thanh niên hung tợn. Trận đòn bầm dập làm ông lão kiệt quị. Chút hơi tàn cũng chỉ đủ để ông lão lê tấm thân thương tích tàn tạ của mình về góc nhà, nơi ông cột xích con vượn yêu dấu của mình. Run rẩy mở xích cho nó, ông lão thều thào trao lại di nguyện cuối cùng cho con vật cưng: Hãy bảo vệ rừng. Vừa dứt câu thì ông đã ngã lăn ra nền đất, chầm chậm hít thở bầu không khí trong lành cuối cùng trên mảnh đất đã thấm đẫm mồ hôi và máu thịt của ông. Câu chuyện về ông lão vô danh, người tạo ra Đào Ma Lâm này đã kết thúc như thế đó.
Nhưng nếu câu chuyện đã chấm dứt như vậy thì đã chẳng tồn tại nỗi kinh hoàng ở Đào Ma Lâm. Truyền thuyết được viết tiếp bởi một câu chuyện bi thương kinh hãi khác, Cự Ma Thạch Hầu cũng từ đó mà sinh ra.
Lại nói về con vượn lông vàng của ông lão, nhận được sự ủy thác của người chủ, nó quyết tâm làm tròn di nguyện của người đã khuất. Nhưng một con thú như nó thì làm được gì lũ trộm cướp. Máu lại đổ trên mảnh đất màu mỡ này.
Nằm lê trên đất, con vượn tinh khôn rên lên. Bộ lông vàng giờ đây thấm đẫm màu máu tươi. Nhưng nỗi đau thể xác nào bằng nối đao tinh thần. Nó đã thất bại. Nó đã chẳng làm tròn di nguyện của chủ nhân nó. Nó cảm thấy nó chỉ là một sinh linh nhỏ nhoi yếu ớt, chẳng thẻ nào đương cự lũ cùng hung cực ác. Nhưng nó không cam tâm, nó cần bảo vệ nơi này, chủ nó đã dặn nó như thế mà. Rồi con vượn nhớ đến những lời dặn dò xa xưa của ông lão, về một sức mạnh khủng khiếp ở khu đồi hoang vu này.
Ngày ấy trong quá trình khai khẩn, chủ nhân và nó đã phát hiện ra một tạo vật ma quái trong lòng thung lũng này. Giữa những bụi cây um tùm, tảng đá lớn màu đen dựng đứng toát ra một khí tức dị thường. Vùng đất nhỏ xung quanh tảng đá đất nhuộm đen thui và cỏ cây héo úa. Chủ nhân đã căn dặn nó tránh xa nơi ấy. Nó cũng biết dị vật đó nguy hiểm ra sao. Bởi vì nó đã cùng chủ nhân chứng kiến sức mạnh ma quỉ này.
Một con thỏ trong quá trình chạy trốn con trăn lớn đã rơi vào đó. Trước cặp mắt sửng sốt của nó và chủ nhân, luồng khí tức đen thoát ra từ tảng đá quấn lấy con thỏ biến bộ lông trắng muốt thành sọc vằn đen đỏ, răng trước con thỏ dài ra nhọn hoắt, đầu nó mọc thêm cặp tai khác, mắt trở thành đỏ lòm và hung dữ. Con quái vật đó đã lao thẳng vào con trăn lớn, kẻ vừa truy đuổi nó mà cắn xé điên cuồng. Thế trận đảo chiều. Kẻ đi săn thành kẻ bị ăn thịt. Con vượn kinh hãi khi nhìn con trăn bị xé xác từng mảnh vụn bởi con thỏ đó. Đứng trên đống thịt hỗn mang đã từng là thân xác một con trăn lớn, con thỏ quái vật với cái miệng đỏ lòm máu nhìn nó và chủ nhân bằng con mắt rực lửa quỉ dị, con mắt của quỉ dữ.
Đó là khoảng khắc sợ hãi nhất của con vượn, chủ nhân và nó đã cùng nhau chống chọi vất vả với sinh vật quái quỉ đó. Sau cùng không biết vì may mắn hay sự tinh nhạy, ông lão đã đập chết con thỏ bằng cái xẻng trên tay. Xác hai sinh vật xấu số được ông chôn cất ở một nơi thanh tịnh. Sau đó ông lão vội vàng niêm phong khu vực đó lại bằng hàng rào cây và đá đồng thời căn dặn nó tuyệt đối tránh xa khu vực này.
Câu chuyện ngày nào vẫn còn in đậm trong tâm trí con vượn. Nó vẫn nhớ lời căn dặn của chủ nhân và cả sự mạnh mẽ của con thỏ trắng. Nó chỉ là một con vượn nhỏ yếu ớt. Nó muốn sức mạnh, sức mạnh hủy diệt để có thể trừng trị lũ mà nó cho rằng còn hơn cả loài yêu ma quái thú. Và rồi với nỗ lực phi thường của tấm thân đầy thương tích, con vượn đã đến được nơi cấm địa của Đào Ma Lâm.
Con vượn rướn người, cố lết đến gần tảng đá. Sức cùng lực kiệt, con vượn dùng hai cánh tay moi từng hòn đá, nhánh cây ngăn đường tới sức mạnh nó hằng khao khát. Máu lại đổ, nhuộm đỏ hai bàn tay lông trần mỏng manh của con vượn. Mỗi một viên đá lăn đi, mỗi một nhánh cây bị gạt đi, là mỗi một chút máu, là sức lực con vượn trung thành lại héo đi một phần. Nhưng nó vẫn kiên trì làm việc. Vì nó biết, nếu nó dừng lại chỉ trong khoảnh khắc, bao nỗ lực của nó sẽ tiêu tan. Sức nó đã tận, cái nó đang chi trì nãy giờ chỉ là tinh thần ý chí của nó mà thôi.
Rồi khi hòn đã cuối cùng rời đi, con vượn khẹc khẹc những tiếng vui mừng. Kia rồi. Hòn đá đen ma quái huyễn hoặc, khoảng đất xung quanh hòn đã vẫn đen đúa quỉ dị. Con vượn nhấc tay trườn tới. Nhưng tay nó chẳng thế nghe đầu nó ra lệnh nữa. Cánh tay con vượn xụi lơ và nằm dài trên đất. Con vượn nhận ra nó đã chết. Một cái chết trọn vẹn khi mục đích đã hoàn thành. Xác con vượn nằm trên đất lạnh với nụ cười mãn nguyện. Vệt máu kéo dài từ khoảng đồi xa đến tận nơi đây, đến cái đích là xác con vượn trung thành. Con vượn đã chết, một cái chết không có gì để luyến tiếc. Linh hồn con khỉ bay về trời. Nó khẹc khẹc vui mừng khi thấy ông lão hiền hậu giang rộng vòng tay chào đón nó. Ông chẳng trách nó. Ông biết nó đã cố gắng hết sức, nó đã làm tròn trách nhiệm mà ông giao phó. Và giờ đây, nó có thể sống yên bình cùng ông không âu lo ở thiên đường mộng tưởng này.
Con khỉ ra đi thanh thản nhưng thứ nó để lại nơi nhân gian lại là một thứ hãi hùng. Đó là sự oán hận con người. Ý niệm đó vẫn còn tồn tại và được hỗ trợ bởi một thứ không ngờ. Khi linh hồn con vượn rời đi, luồng khí đen quỉ dị từ tảng đá ùa ra ào ạt. Nó quấn lấy xác con vượn, chui vào hốc tai mắt mũi trống rỗng đó. Càng lúc càng ồ ạt, lông con vượn không còn vàng mà bắt đầu xám xịt lại. Mỗi một lúc lông con vượn đổi màu cũng là lúc tảng đá phai nhạt đi cái màu đen bóng loáng mà trở nên trắng bệch. Tảng đá bắt đầu rạn nứt. Cho đến khi phần đen cuối cùng thoát ly khỏi tảng đá thì một tiếng “rắc” vang lên, tảng đá đen tuyền giờ đây đá trắng xác và vỡ tung thành hàng nghìn mảnh vụn.
Trước đống hỗn độn đất đá và cây khô, con vượn nhỏ đứng thẳng dậy. Không còn là một màu vàng tươi, bộ lông nó giờ đây xám xịt. Vết máu trên thân thể nó đã khô cứng nhưng dáng điệu nó không còn mệt mỏi và đau đớn nữa. Tròng mắt nó bây giờ đỏ quạnh còn con ngươi thì một màu u tối. Không còn là con vượn hiền lành dễ mến nữa, giờ đây chỉ còn chất chứa một linh hồn tà ác đầy oán niệm. Con vượn ngửa cổ, gào lên một tiếng rợn gai ốc, những hòn đá vương vãi máu bay vọt tới dính chặt vào thân hình nó.
Những kẻ trộm gỗ không hề biết cái gì đón chờ chúng. Hung thần, ác quỉ, cơn ác mộng Đào Ma Lâm … hằng hà sa số những cái tên, danh xưng được đặt cho sinh vật ma quỉ giờ ẩn hiện ở nơi đây. Máu đã đổ, chảy lai láng, thấm vào từng lớp đất nâu xám xịt, bồi bổ cho những gốc đào. Lá chúng thắm hơn, hoa chúng rực rỡ sắc hồng hơn tất thảy những khu rừng đào khác bởi vì máu đã đổ nơi đây nhiều hơn bất cứ khu rừng nào.
Những cuộc tàn sát, giết chóc của con quái vật không còn gói gọn trong khu rừng đào nữa, mà nó trải dài hàng chục dặm dưới chân núi. Thôn xóm làng mạc ngập tràn trong biển máu, nỗi hãi hùng kinh hoàng bao trùm rộng khắp. Tất cả đều thêu dệt nên câu chuyện truyền thuyết kinh hãi tồn tại ở Đào Ma Lâm: Câu chuyện về một sinh vật hiền lành hóa thành quỉ dữ.
[Nhóm] Độc Long: Du Du!
Độc Long hét lên kéo Du Du thoát khỏi sự hồi tưởng. Mũi kim châm trắng bạc anh ta phát ra ngăn chặn nắm tay Cự Ma Thạch Hầu bổ tới Du Du.
Boss Cự Ma Thạch Hầu xuất hiện với lượng sinh lực gấp hai và lượng phòng thủ gấp ba. Du Du thầm kêu khổ trong lòng. Hệ thống boss ngẫu nhiên Ảo Mộng cho phép sản sinh những con boss tùy hứng với thuộc tính tăng cường ngẫu hứng, từ một đến ba thuộc tính và lượng nhân từ hai đến năm lần. Khi kết hợp với nhau, hệ thống sẽ sinh ra những con boss trời đánh không chết. Khi gặp loại boss này, game thủ chỉ biết hồi thành là chắc ăn nhất. Dây dưa cù cưa chẳng có lợi chút nào. Du Du nghĩ vậy ngay khi nhìn thấy dòng bổ trợ dưới tên con boss Cự Ma Thạch Hầu. Không như nhiệm vụ tình tiết hay nhiệm vụ phụ bản, boss ngẫu nhiên có thể từ bỏ mà game thủ không phải chịu tổn thất gì. Tất nhiên nếu game thủ tránh được cuộc chạm mặt đó. Du Du quyết ý thoái lui. Cô nhìn sang Độc Long định bày tỏ ý kiến nhưng có vẻ ông chủ cô không có ý như vậy. Ống tay áo phất phới phần phật trong cơn gió. Đôi mắt tinh anh nhìn thẳng vào con yêu vượn. Không có gì rõ ràng hơn là Độc Long đang muốn nghênh chiến cùng Cự Ma Thạch Hầu.