Thần nông
Tự chương Tác giả: Thanh chiêm
Có những đứa trẻ sinh ra mới 1, 2 tuổi hoặc là đã biết nói vanh vách, hoặc là đã biết đọc chữ hoặc đã là một nhà thông thái mà người trưởng thành cũng không thể bằng được, chẳng lẽ hắn học từ trong bụng mẹ, nhưng nó ở trong bụng mẹ mấy mươi năm để biết được những tri thức kia đây? người phàm không giải thích được nên gắn đại cho nó một cái mác đó là thần đồng! nó đã là thần đồng rồi thì khỏi phải tìm hiểu. Người phàm không lý giải được nhưng trong mắt những người tu đạo, thần đồng chỉ là một tên ăn mày may mắn mà thôi, bởi vì ngay khi đứa trẻ được thành hình một tia của thần thức mang theo tri thức trước của chính nó do cơ duyên xảo hợp không bị vô minh che lấp mà thoát ra nên đứa bé sinh ra đã mang những tri thức đó rồi. Nhưng một tia thì chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là biết nhiều hơn thường nhân một chút mà thôi.
Mỗi một người đều có một Thức Hải (một biển tri thức) của riêng mình do chính mình luân hồi nhiều đời nhiều kiếp góp nhặt từng chút hiểu viết về nhân sinh, vũ trụ mà thành Thức Hải được giữ lại một nơi gọi là Tâm Thức.
Cảm nhận, suy tưởng, và kiểm nghiệm Tâm Thức của mình thì sẽ có được Thần Thức. Thần Thức khi cảm nhận được điểm sáng cuối cùng trong Thức Hải thì Thần Thức lúc này chính là Tâm Thức sẽ thoát ra khỏi luân hồi, thoát ra khỏi sinh tử, vĩnh sinh bất diệt. Tu đạo không nhằm ngoài mục đích này sao?
Tìm kiếm Tâm Thức, khai mở Tâm Thức, cảm ngộ Tâm thức điều này có được dễ dàng như vậy sao? Cứ nhìn mảnh đất hình rồng đã trải qua hơn bốn ngàn năm lịch sử này đi. Đã có biết bao nền văn minh cực thịch rồi suy vong mà người đến được cảnh giới kia cũng không quá ba người. Điều này đủ thấy mức khó khăn của nó đến thế nào.
Thất sơn Thần Quyền phái, Năm Ông phái, Thái Ất Thần môn là những môn phái tu đạo lớn có bề dày hàng mấy ngàn năm. Họ là những môn phái tu đạo thoát tục, không quan tâm đến thế sự của phàm nhân nhưng những hình ảnh về họ vẫn thấp thoáng xuất hiện trong các truyền thuyết trong nhân gian như: cuộc đấu phép kinh thiên động địa giữa tà sư ngoại nhân Cao Biền Và thần Long Đỗ.Cuộc thư hùng giữa Sơn Tinh và Thuỷ Tinh hay Đức Thánh Gióng phá tan giặc Ân...đuợc phàm nhân tôn thờ.
và câu chuyện được bắt đầu từ một cậu bé mang tên Nguyễn Quang thế .
Chương 1: Địa Linh Gò nổi xứ, Thanh Chiêm trấn, Điện Bàn phủ, Quảng Nam Dinh.
- Tí à về ăn đi cơm đi con !
Giọng một người phụ nữ ấm áp, nhu tình, mang theo tình yêu thương trìu mến vang lên giữa miền quê mộc mạc.
- vâng ạ! chờ con tí xíu nữa ...
một thằng bé khoảng 11,12 tuổi đáp lại.
- Lại chui rúc chỗ nào rồi, mau về !cả nhà đang chờ cơm kìa.
Người phụ nữ nghiêm khắc gọi.
- hì, hì.
Một chú bé nhỏ nhắn, đôi mắt tinh nghịch từ trong bụi rậm chạy ra ôm lấy mẫu thân của nó nịnh nọt.
- Mẫu thân người xem này thật là nhiều quả Sim.
Từ trong bàn tay nhỏ nhắn và xinh xắn của Quang Thế một đống quả Sim tím thẫm, chín mọng đang nằm gọn gàng trông thật đáng yêu.
Nhìn một tràng cảnh như vậy người phụ nữ chỉ biết mỉm cười, nựng lên má của nó rồi bảo
- Về ăn cơm, ông tướng!
-----------------------------------
Dòng sông Thu, một dòng rộng lớn chấp chứa trong mình bao điều kì bí. Khi dòng sông này chảy đến Vân Ly thì bỗng tách ra làm hai nhánh: Một nhánh bên phía nam chảy qua ngã Chiêm Sơn, một nhánh phía bắc chảy qua Kỳ Lam, Dinh Trận, rồi nhập lại ở An Trường thành sông chợ củi tạo nên một cù lao lớn dài khoảng hai mươi dặm (10 km), mang tên Gò Nổi. Trải qua ngàn năm dâu bể Gò nổi vẫn vậy, vẫn là cái Gò nổi lên giữa dòng sông kỳ bí
---------------------------------
.- Giang sơn của ta, ta đã trở lại ha ha ha.
Nằm dang tay, dang chân giữa một gò đất nhỏ chung quanh là các lùm cây, bốn góc của gò đất là bốn gốc Sim già cỗi Quang Thế thoả mãn nằm hương thụ. Một cảm giác thật thư thái, bất tri bất giác Quang Thế thiếp đi !
Từng luồn, từng luồn hơi đất thấm vào người cậu bé nếu nhìn kỹ những luồn hơi đất này không phải là hơi nước mà là từng luồng khí màu vàng óng ánh thật diệu kỳ! Nếu có người tu đạo đi qua thì chắc chắn rằng họ sẽ nhận ra ngay đây là thiên địa linh khí cực tinh thuần. Hiện tại Quang thế đang nằm ngủ trong một pháp trận, một pháp trận tự nhiên cực kỳ tinh xảo. Một mô đất nằm giữa bốn gốc Sim, mà bốn gốc Sim này cách nhau một khoảng hoàn chỉnh, chính xác không sai một ly nào, nếu lệch một chút thì linh khí không thể tụ lại được, đây là điều căn bản nhất để linh khí hội tụ, mà xa xa lại có bốn gốc cây lớn hơn ở bốn góc, lại cách nhau một khoảng không sai biệt, rồi lại đi về phía xa, lại theo bốn góc của mô đất nhỏ này, lại bốn gốc cây lớn hơn, cứ như thế, nếu tính luôn gốc Sim ban đầu sẽ tìm được 8 lần 4 ba mươi hai gốc cây, phân theo trật tự ban đầu của 4 bốc Sim mà thành 8 tầng. Nhưng liệu đây chỉ có 8 tầng thôi sao!vùng đất này là cái gò lớn nổi lên giữa sông.Nếu nhìn bốn góc của cái gò này, Núi ! đúng là bốn ngọn núi sừng sững cách nhau một khoảng cách kỳ diệu. Thiên nhiên, tạo vật không có gì là không thể! tầng này chồng lên tầng khác, chín lần chín tám mươi mốt lần linh khí hội tụ được nhân lên cấp số nhân, nên tại mô đất này linh khí dồn lại với mật độ cực hạn. Nếu hơn một tầng nữa thì không còn là linh khí nữa mà thành linh mạch chảy dưới lòng đất rồi. Quang Thế sau này đã tự hỏi : một pháp trận như vậy tự nhiên mà có, liệu có quá vô lý không! chỉ cần đốn ngã 1 cây trong 32 cái cây đó, hoặc tầng trong cao, tầng ngoài thấp thì hiệu quả cũng không sai biệt lắm: tức là chẳng có 1 tia linh khí chứ đừng nói đến là từng dòng . Đó là chuyện sau này Quan Thế có tri thức về pháp trận mà tự hỏi nhưng hiện tại, cậu bé cứ như thế mà nằm ngủ. Phải biết rằng linh khí là tinh hoa của trời đất người thường chỉ cần hấp thu một tia thôi cũng trở thành nhân vật kiệt xuất vì thế mà Gò Nổi được mệnh danh là đất học vì dẫu không ai có được kỳ ngộ như Quang Thế nhưng thế đất của gò nổi được bốn ngọn núi vây quanh vẫn là một cái pháp trận tụ khí nên linh khí ở đây rất dồi dào, nhiều nhân vật khoa bảng, trí thức nổi tiếng cả nước cũng là xuất thân từ vùng đất địa linh nhân kiệt này.
Last edited by thannong; 10-04-2013 at 09:58 AM.
|