Chiều bình yên, từng làn khói bếp, từng làn khói mỏng manh bay lên từ các mái nhà tranh, bịn rịn, lưu luyến, rồi mạnh mẽ lao vút lên tan biến vào hư không.
Quan Thế tỉnh dậy khi mặt trời đã ngả về chiều. Không hay không biết bản thân đã trải qua được kỳ ngộ ngàn năm mới gặp, một kỳ ngộ biết bao người mơ ước. Bản thân vẫn không có biến hoá gì nên Quan Thế cũng như mọi khi, lại mở cuộc săn lùng quả Sim trong lãnh địa của cậu.
- Hì ! một túi đầy quả Sim chín nhé, về thôi. Quan thế thầm nghĩ.
Vừa chui ra khỏi bụi rậm thì một giọng trẻ con lại vang lên.
- A! Quang Thế huynh, huynh lại trốn muội đi chơi một mình hả ? lần này thì hết trốn nhé!
- Ngọc Nhi muội, ta, ta... đâu có.
- Đâu có gì mà đâu có. Thế cả ngày nay huynh đi đâu chứ!
- Ta đến giang sơn của ta. Quang Thế kêu ngạo đáp .
- Hừ, Hừ cái gì là giang sơn, giang sơn gì... gì đó của huynh hay ho lắm sao? Lại đi chơi với giang sơn mà không thèm chơi với muội nữa chứ! hừ, hừ muội nhất định phải xem mới được, tưởng muội dễ dàng bỏ qua dễ dàng như vậy sao? hừ, hừ.
- Đại muội muội của ta à! ta không phải là không muốn cho muội đi. Nhưng muốn đến được giang sơn của ta thật khó khăn lắm đó, phải chui qua ba bụi gai không nói, rồi còn rắn, rít ẩn nấp trong đó không biết là bao nhiêu, chỉ xui xẻo một con thôi, nó cắn một phát là thôi rồi luôn đó đại muội à.
- Ta không sợ, ta nhất định phải đi!
- Thôi, thôi không nhắc chuyện này nữa. Ta có cái này cho muội nè
- Oái quả Sim. hi hi trông thật là ngon đó nha, cho muội tất à! hi cảm ơn huynh nha. Miệng nói tay giật Ngọc Nhi như chớp cướp ngay cái túi quả Sim của Quang Thế. Chạy đi!
- Ây! Sim của ta mà, trả lại đây cho ta.Quang Thế giật mình đuổi theo Ngọc Nhi
- Không trả. hi hi.
- Trả đây..
Chiều yên ả lại bị khấy động bởi tiếng reo hò của bọn trẻ.
--------------------------------------
Xưa kia có một vị vua trị vì, muốn vẽ lại một nơi thanh bình nhất trên đất nước của ông ta và một bức tranh "Một đàn chim non đang được chim mẹ che chở bên cạnh một dòng thác dữ" được chọn là bức tranh bình yên nhất. Nhưng ở đây có một bức tranh đời thường được tự nhiên khắc hoạ " Một đám trẻ nô đùa mà xa xa là một cái chợ quê ồn ào tấp nập" không chiến tranh khói lửa, người người yên ổn làm ăn buôn bán, trẻ con được thả mình trong sự hồn nhiên ngây thơ trong sáng. Đời thường mà chân thật, không màu mè, không xa xôi, phù phiếm. Đây có phải là điều mà biết bao vị quân vương chân chính mơ ước "nơi bình yên nhất thế gian".
--------------------------------------
Trước sự vòi vĩnh không buông tha của Ngọc Nhi hôm nay Quang thế bất đắt dĩ phải dẫn Ngọc Nhi tới giang sơn của nó.
- Chuyến này mấy quả Sim già, trẻ, lớn, bé gặp phải số phận đen đủi rồi. Sim ơi Sim à! ngươi đừng có trách ta nha, nữ nhân thật là khó đối phó mà. Vừa đi Quang Thế vừa lẩm bẩm, nó nghĩ ngay ra cái viễn cảnh không sáng sủa mấy của mấy gốc Sim già.
Chui qua mấy bụi rậm, mô đất nhỏ kia lại hiện ra.
- A! Sim, lại có bốn gốc thật là lớn nha.
- Há. Quang Thế thuận miệng nói theo nhưng mắt nhìn theo chân Ngọc Nhi mà thầm lo lắng mấy quả sim non.
- Ủa sao không có quả Sim nào chín hết vậy.
- Ư, hôm qua huynh đã hái hết rồi còn đâu.
- Không có Sim chín vậy hái Sim non vậy. khà khà!
- Ấy ấy đừng mà Ngọc Nhi muội, hái Sim non thì vài bữa nữa còn đâu Sim chín mà ăn chứ!
- A! quả Thù Lù nè! me đất nữa ôi ôi thật là nhiều nha! ta hái, ta hái . ha . ha. ha! không cần biết Quang Thế có đồng ý hay không, Ngọc Nhi tay phải hái, tay trái bứt, tàn sát một vùng. Quang thế chỉ biết há mồm ! chẳng kịp nói tiếng nào.
Thế là số phận mấy quả Sim non thoáng chốc được đánh đổi bằng mấy quả Thù Lù cùng vố số quả me đất. Ngọc Nhi chạy tới chạy lui luôn tay, luôn miệng tàn sát mấy cây Thù Lù, Me Đất! A ! a! thật nhiều, thật nhiều . hi. hi
- Quang thế ca ! giang sơn của huynh thật là thích đó nha! huynh cưới ta nha, ta làm hoàng hậu, huynh làm quân vương chia nhau cái giang sơn này nha! hi.. hi Nói rồi nó ngâm nga bài đồng dao.
"Trời mưa lâm thâm
Ướt nhằm bông bí
Thằng cu tuổi tý
Con út tuổi dần
Hai đứa bằng cân
Dắt nhau đi cưới..."
ha. ha. ha.
- Cướp của rồi lại hại người, còn hơn cường đạo nữa mà! Quang Thế thầm nhủ.