
06-04-2013, 05:30 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Jan 2012
Đến từ: Huế
Bài gởi: 176
Thời gian online: 3836502
Thanks: 48
Thanked 107 Times in 48 Posts
|
|
MỘNG ẢO KÌ DUYÊN
Tác giả: medassin
Nguồn: TTV
Hồi 13
“Renggggggggg”
Tiếng chuông điện tử réo vang liên hồi. Hải An thở phào nhẹ nhõm đặt bút của mình xuống. Rất nhanh sau đó một trong những vị giám thị gác phòng thi đi ra từ phía sau lưng và đón lấy bài thi của cô. Hải An nhìn quanh, tất cả các thí sinh dự thi đều đã gác bút của mình với đủ mọi sắc thái. Có người vui vẻ, có kẻ ưu sầu, có kẻ hối tiếc lại có người hứng khởi. Một kì thi nữa lại đi qua. Cho dù kết quả thế nào thì đó cũng là kết quả tất yếu chẳng thể nào lấy lại được. Vậy nên bây giờ là lúc để cho bộ não nghỉ ngơi. Hải An hứng chí quàng túi qua vai rồi rời khỏi phòng thi.
Sân trường lẫn các con đường quanh phòng thi giờ đang nhộn nhịp người. Từng tốp sinh viên lũ lượt đi ra hè nhau bàn tán ỏm tỏi rồi cười đùa thỏa thích. Hải An dường như cảm thấy hòa cùng không khí ấy, cô thấy mình thật vui vẻ rạo rực.
-Ê!
Hải An giật bắn mình khi đột nhiên ai đó đập tay vào vai cô.
-Á!
Hải An hét lên thất thanh và quay người lại. Trước mặt cô là Mỹ Mỹ đang đưa tay ôm ngực. Nhỏ cũng vừa bị tiếng hét của cô dọa chết khiếp.
-Con quỉ! Làm gì mà rống lên thế hả ? Mỹ Mỹ long mắt lên sừng sộ.
-Tại mày chứ ai! Khi không xuất hiện như ma làm tao sợ chết đi được. Hải An vặc lại.
-Tao kêu mày quá trời mà mày có thèm nghe đâu.
-Thế hả ? Mày kêu khi nào ? Hải An nhíu mày.
-Trời đất! Tao kêu mày từ tận đằng kia cơ.
Mỹ Mỹ la lên vừa chỉ tay về phía đằng sau nhỏ như chứng minh. Hải An thầm rủa sao miệng nó cứ như loa phát thanh vậy.
-Rồi rồi! Xem như tao không để ý. Lỗi của tao. Kiếm tao có chi không cô nương ?
-Còn gì khác ngoài vụ thi cử đâu ? Bài vừa rồi làm được không ? Tao lỡ mất câu cuối rồi.
Mỹ Mỹ điệu bộ thở dài. Hải An thừa biết dù mất một câu nhưng điểm nhỏ vẫn cao như thường. Cô cười trừ.
-Cũng tàm tạm thôi. Đề này hơi bị khó.
-Thôi xong rồi! Mỹ Mỹ giơ tay ôm đầu cảm thán.
-Có chuyện gì sao ? Hải An ngơ ngác.
-Đề khó. Sinh viên giỏi như mày mà còn tàm tạm thì kẻ chơi bời như tao làm gì có cửa qua. Phen này è cổ học trả nợ rồi.
Hải An tủm tỉm cười. Cô thừa biết Mỹ Mỹ dư sức qua ải mà. Nhỏ đời nào chịu bỏ tiền học lại chứ.
-Con quỉ! Dám cười trên nỗi đau người khác à. Chết nè! Chết nè!
Mỹ Mỹ ánh mắt giả vờ phẫn uất, hai bàn tay nhanh chóng tung ra tuyệt chiêu ngắt nhéo của nữ cao thủ nhất lưu. Hải An la oai oái đảo người tránh né.
-Thua thua. Đừng giỡn mà ?
Hải An giãy nảy lên và kết quả tất yếu trên con đường đông đúc mà bạn lại không nhìn đường thì té ngã là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
-Coi chừng mấy cô này !
Giọng nạn nhân la lên nhưng đã muộn với trò đùa nghịch của hai cô gái. Hải An và người đi đường xui xẻo đụng nhau ngã té nhào.
-Ui da!
Hải An nhăn nhó vì ê mông còn Mỹ Mỹ rối rít miệng.
-Xin lỗi! Xin lỗi! Mày không sao chứ ?
Mỹ Mỹ kéo tay Hải An đứng dậy vừa phủi bụi bám trên váy cô.
-Con quỉ chơi kì vậy ? Đau muốn chết nè.
Hải An cự nự. Số cô không lẽ thảm thương vậy sao, vừa thi xong đã té ngã nhào rồi.
-Hê hê. Không sao hết. Không bị vẹo hay mẻ miếng nào. Vẫn lấy chồng tốt. Mỹ Mỹ sau khi xem xét cô bạn thân liền cà khịa một câu.
-Nè nè, mấy cô không sao nhưng tôi mới là người có sao đây. Nạn nhân trong vụ án vồ ếch của Hải An đứng dậy vừa phủi bụi vừa ca thán.
-Xin lỗi! Thật tình xin lỗi anh.
Hai cô gái nhìn lại chàng trai nạn nhân cúi đầu xin lỗi. Đoạn khi họ nhìn thấy gương mặt anh ta thì cả hai bất thần choáng váng như vừa đập đầu vào đất.
Là Bạch Ngân sư huynh đó. Một trong những thần tượng sống của trường đang đứng trước mặt hai cô gái mơ mộng đó nha.
Chàng thanh niên với mái tóc vàng hoe nắng cắt ngắn bồng bềnh, khuôn mặt điển trai cũng hàm răng lúc nào cũng trắng sáng, là Bạch Ngân truyền thuyết đang đứng trước mặt Hải An đó nghen. Thần tượng lúc nào cũng như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Làm thế nào mà Hải An lại có dịp hội ngộ cùng thần tượng. Đây là may mắn hay xui xẻo, là định mệnh buổi chiều tà hay ảo mộng giữa ban ngày.
Bạch Ngân sư huynh vốn không phải là ngoại hiệu đám sinh viên trường đặt cho người đang đứng trước mặt Hải An. Danh hiệu đích xác của anh ta phải là Bạch Ngân Kiếm Sĩ, vốn là tên ghép từ cái hàm răng trắng đều sáng bóng và tài đánh kiếm của anh. Tên thật của anh là Nguyễn Trường Thanh, sinh viên năm 4 khoa công nghệ thông tin của Hải An, một trong những sinh viên giỏi giang năng nổ và tài đánh kiếm siêu hạng. Trường Thanh cùng với ba người khác được lũ sinh viên nhiễu sự kết hợp thành nhóm Tứ công tử, là niềm ngưỡng mộ cho đám sinh viên trong trường và mục tiêu kén chồng của đám nữ sinh viên mơ mộng.
Có lẽ vì quá bất ngờ cuộc chạm trán hy hữu này mà Hải An cứ đứng nghệch ra. Trường Thanh thấy thế thì thấy làm lạ. Không lẽ cô nương này bị đập đầu vào đâu rồi. Anh tiến lại gần và giơ tay sờ lên trán Hải An.
-Này! Em có bị làm sao không ?
-Không … Dạ, ý em là em không sao ạ. Hải An sau giây hóa đá liền bừng tỉnh thoái lui mấy bước.
-Không sao là tốt rồi. Trường Thanh rút tay xuống cười nói. Hải An trong giây chốc cảm thấy mình bị lóa mắt.
-Hóa ra em học năm hai à ?
Trường Thanh nhận ra cô gái đang đứng trước mặt mình là đàn em của anh qua bộ đồng phục sinh viên năm 2 của khoa Công nghệ thông tin. Cô gái kia cũng vậy. Trường Hải An đang theo học vốn là trường Tổng hợp, dĩ nhiên qui tụ rất nhiều khoa ngành. Do đó để phân biệt đám sinh viên nhí nhố, các khoa chọn huy hiệu và màu áo như một thứ nhận diện đặc thù. Vậy nên Trường Thanh chỉ cần liếc nhìn là xác định được nơi xuất xứ của cô sinh viên đàn em.
-À… ừ…
Hải An đáp qua quít rồi cuối xuống thu lượm lại đống sách vở từ chiếc túi cô mang mà cú va chạm hồi nãy đã làm chúng rơi rớt. Bên cạnh cô Mỹ Mỹ cũng ngồi thụp xuống nhặt phụ. Trường Thanh thấy thế cũng không ngại gì lấy điểm với hai cô gái đàn em, anh cuối xuống vớ ngay cuốn tập gần mình nhất.
Hải An sau khi nhận đống đồ từ tay Mỹ Mỹ rồi kiểm kê. Cô nhận ra thiếu mất một quyển vở. Hải An nhìn xung quanh rồi không khó đế nhận ra nó đang ở đâu. Trường Thanh đang nhìn nó chăm chú.
-Ơ, anh cho em xin lại quyển tập. Hải An bối rối lên tiếng.
-Hả… À… ờ… Xin lỗi em.
Trường Thanh đưa lại quyển tập cho Hải An rồi bỗng nhiên hỏi:
-Em có chơi Ảo Mộng à ?
-Dạ không. Đâu có.
Hải An chối phắt kèm một cái nhìn “nếu nói ra tao thịt mày ngay” cho Mỹ Mỹ. Cô bạn cũng bụm miệng cười hiểu ý.
-Vậy sao em có cuốn tập này thế ? Trường Thanh mỉm cười.
-Cái này hả ? Là thằng em em nó cho đấy.
Hải An lấp liếm trả lời. Cuốn tập này vốn chẳng phải báu vật hay bìa bọc vàng gì. Nó chỉ là cuốn tập bình thường có bìa màu đỏ, và nét vẽ cách điệu hình ảnh một mỹ hồ ly tà mỵ. Góc phải dưới bìa tập có đề dăm câu thơ, chính là lời dẫn của nhân vật hồ ly của trò chơi Ảo Mộng Kì Duyên.
Oa oa mỹ hồ ly
Sắc đẹp hiếm mấy khi
Tạo hóa vẽ làm chi
Để người người cuồng si
Loại tập này tất nhiên không bán ra thị trường rồi. Chính là quà tặng của nhà phát hành game nhân dịp kỉ niệm một năm ra mắt của trò chơi Ảo Mộng. Dạo đó chỉ cần đến dự buổi offline là có quà cho nên Hải An cũng rục rịch đến tham dự và kiếm cho mình một món quà kỉ niệm.
-Của em em à ? Chắc nó mê game lắm hả ?
-Phải phải anh à. Nó mê game này lắm. Cả nhà em la hoài mà nó chẳng chịu nghe. Hải An làm bộ thở dài bó tay vì cậu em tưởng tượng.
-Em của em chơi nhân vật nữ à ? Trường Thanh tiếp tục hỏi.
-Không anh! Em cũng chẳng rành nó chơi gì. Em đang vội. Tạm biệt anh.
Hải An trả lời qua quýt rồi cắm cúi bỏ đi. Nếu nói chuyện nữa e cô sẽ lộ mất. Bên trong quyển tập có một dòng chữ cực kì ám muội, cũng may cô kịp nhớ và kiếm cớ lãng đi bằng không hậu họa khôn lường. Dòng chữ nắn nót đề ghi “Mến tặng Du Du” của nhân vật đại diện trong game Ảo Mộng Châu Tuệ Mẫn kí tặng trong buổi offline. Nếu không vì ham thích trang bìa cuốn tập thì Hải An đã chẳng muốn xin chữ kí đó làm gì.
Trường Thanh nhìn bóng dáng hai cô sinh viên đàn em bỏ đi mà tâm tình nghi hoặc. Bất chợt điện thoại anh réo vang. Trường Thanh mở máy và khi nhìn số gọi đến anh thầm cười. Thật là đúng lúc mà.
-Alo! Em nghe đây.
-Chiều nay 2h chỗ cũ nhé. Chúng ta thanh toán nợ nần với tụi Tứ Cẩu luôn.
-Em biết rồi. Mà anh này…
-Chuyện gì ?
-Em vừa mới phát hiện trường ta có người chơi Ảo Mộng.
-Chú nói chuyện nực cười. Trường nào chẳng có người chơi Ảo Mộng. Người gọi bên kia cười ha hả.
-Nhưng người này chơi nhân vật hồ ly, khả năng cô gái ấy là nữ cực cao. Trường Thanh mỉm cười nhớ dáng vẻ cô đàn em khi nãy.
-Chú thấy cô gái đó chơi game ?
-Không anh ạ! Em mới phỏng đoán thôi.
-Lý thuyết chỉ đúng 1%, 99% thực tế mới quan trọng. Mà có chắc cô gái ấy chơi server Đông Hải không đã ?
-Em không biết. Nhưng em sẽ dò tìm.
-Hà, lẽ nào chú mày muốn thực hiện ý tưởng đó ?
-Anh không thích sao ?
-Nó hơi viễn vông. Nhưng thôi tùy chú, sao cũng được. Dù gì game vẫn là game.
-Em biết rồi.
Trường Thanh tắt máy. Điểm tiếp theo mà anh định đến. Nhất định là văn phòng khoa Công Nghệ Thông Tin.
|