Tiêu Nhiên bay đến thành thị, trên đường đã có rất nhiều người đi lại, xem thời gian ghi trên tường thương điếm, trong lòng dâng lên một niềm cảm xúc
"Chỉ chớp mắt đã chín năm qua, không biết lão ba cùng lão mụ quá có khỏe không? " Tiêu Nhiên trong lòng nghĩ
Nhìn cái đồng hồ trên tường, đã hơn 8 giờ, Tiêu Nhiên nghĩ thầm "Lão ba cùng lão mụ bây giờ chắc là rời khỏi giường rồi"
Vốn Tiêu Nhiên lúc 5 giờ mới rời địa phương tu luyện để quay về nhà, bởi vì hắn không biết đường, Vì vậy cả đêm bay hơn phân nửa Trung Quốc, rốt cục cũng có một người tốt chỉ cho hắn tới được đây.
Tiêu Nhiên chậm rãi đi cửa nhà mình, nhìn của nhà không thay đổi, vẫn giống như trước, tay đặt lên chuông cửa một lúc sau mới từ từ ấn xuống.
"Đinh đông" Tiếng chuông vang lên.
"Lão công mở cửa"
"Lão bà ngươi sao mở đi nghen! "
"Lão công, bên ngoài lạnh lắm a! Ta đi mở cửa sau đó cảm lạnh thì sao, ngươi thân thể tốt hơn, ngươi đi mở đi nghen! "
"Lão bà, ta hôm qua tiếp khách uống hơi nhiều, bây giờ đầu đau quá, tay chân không nhấc nổi nữa."
"Lão công, nếu không chúng ta đừng để ý nữa, người bên ngoài tưởng rằng trong nhà không ai, hắn tự nhiên sẽ rời đi. "
"Ân, được nghen, lão bà chúng ta tiếp tục ngủ."
Nói xong, hai người lại tiếp tục hưởng giấc xuân thu đại mộng.
Năm phút đồng hồ......
Mười tiếng chuông......
"Có lẽ lão ba lão mụ không ở nhà rồi! " Tiêu Nhiên nghĩ thầm
Hắn quay hai bên nhìn một chút thấy bốn phía không ai, thuấn di vào trong nhà.
Căn phòng vẫn như xưa, không có thay đổi cách bày biện, Tiêu Nhiên trong lòng thật ấm áp, "Đây đúng là cảm giác gia đình."
Tiêu nhiên mở TV, từ trong ngăn tủ lấy ra đồ ăn vặt của mụ mụ hay ăn rồi nửa nằm nửa ngồi vừa nhâm nhi vừa xem TV.
"Lão công, ta cảm giác dưới phòng khách có người a! Có thể là trộm a! " Lý Thiến nói
"Ta cũng thấy có người, chúng ta đi xuống xem sao đi! " Tiêu Dịch nhỏ giọng nói.
Bọn họ thay quần áo, mỗi người cầm một cái gậy chọc bồn cầu, chậm rãi đi xuống lầu.
"Lão công, mau nhìn, trên ghế sa lon có người, còn dám trộm đồ ăn vặt của ta nữa. Đi, lão công đi bắt hắn. " Lý Thiến giận dữ nói
Đúng lúc hai vợ chồng vọt tới ghế sa lon, phát hiện thấy tên tiểu trộm giương mắt nhìn thẳng bọn họ.
"Lão công, ngươi ...lên trước đi, ta ở phía sau áp trận. " Lý Thiến lặng lẽ nói
"Lão bà, tiểu tử này xem bộ dáng khó đối phó, chúng ta cùng lên đi, ta đi đầu, ngươi đánh sau, đếm 1, 2, 3 chúng ta cùng xông lên đi." Tiêu Dịch nói
"Một"
"Hai"
"Lão ba, lão mụ, ta đã trở lại" Tiêu Nhiên nói xong, xúc động xông lên đi ôm chầm lấy bọn họ.
"Con mình, con mình đã trở lại" Lý Nhiến xúc động nhìn Tiêu Nhiên nói, "Ngươi quay lại lúc nào, cũng không có điện thoại cho ta biết a, về nhà khi nào vậy? "
"Lúc trước ta ấn chuông không ai mở cửa, đứng bên ngoài đợi một hồi, tưởng rằng trong nhà không có ai, tự mình vào." Tiêu Nhiên nói
"Gọi ngươi xuống mở cửa ngươi còn lấy cớ, ngươi không muốn thấy con mình sao? Xem ta thu thập ngươi. " Lý Thiến nói xong, hướng Tiêu Dịch tung ra chiêu thức đã thất truyền Cửu Âm Bạch Cốt Nhéo, nhất thời thiên địa biến sắc, Tiêu Dịch kêu thống thiết, cuống quít chạy quanh.
"Con, ăn nhiều một chút, ngươi ở bên kia chịu khổ lắm rồi." Lý Thiến ôn nhu nhìn Tiêu Nhiên nói
"Ngươi thèm ăn chứ gì, kêu ngươi mở cửa cũng không được, còn muốn ăn cơm, hôm nay cho ngươi nhịn đói." Lý Thiến quay về Tiêu Nhiên hống lên
"Ngươi cũng nói ngươi không đi mở cửa, thế sao lại còn đổ vào đầu ta." Tiêu Dịch nhỏ giọng
"Ngươi còn có lý luận nữa à, chính mình đã làm sai rồi mà không có dũng khí gánh chịu, con, mau nếm thử nước sườn mụ làm, món ăn ngươi trước kia thích nhất đây. "
Cuối cùng thì Tiêu Dịch chủ động nhận tất cả sai lầm, nghe một thôi một hồi những hạn định về sau này rồi mới được ngồi xuống ăn cơm.
(Tiêu Dịch: Ngươi mắng mỏ ta thật dễ dàng à. Tất cả những chuyện xấu đều đổ cho là ta làm, ở với nhau kiểu này, ta không muốn nữa)
Tiêu Nhiên về nhà đã được một tuần, mỗi ngày đều cùng Lý Thiến đi dạo hết chỗ này đến chỗ kia, mua sắm rất nhiều đồ vật. Nhưng trong đó của Tiêu Nhiên thì ít, chủ yếu là đồ dùng sinh hoạt, còn đâu tất cả đều là của Lý Thiến.
Nghe Lý Thiến trình bày là "Con mình rời đi lâu như vậy, hôm nay đã trở lại, ta muốn đưa hắn đi bồi dưỡng tình mẫu tử, tiếp đến đi dạo phố, giới thiệu một chút về sự thay đổi của thành thị. "
Kỳ thật thâm tâm Lý Thiến nghĩ là: "Con mình bây giờ đã trở lại, rốt cục có người theo ta dạo phố, giúp ta cầm những thứ mình mua. Sai phái được người khác cảm giác thật tốt a. " (hiếm có người mẹ nào như vậy)
Tiêu Nhiên về nhà đã được hơn tháng, mỗi ngày phải theo Lý Thiến đi dạo phố, cầm đồ trên tay, thật khổ lắm rồi, rốt cục nghĩ tới một biện pháp giải thoát.
"Lão mụ, ta đã trở lại cũng hơn một tháng rồi, khắp nơi cũng đều quen thuộc rồi, ở nhà mãi cũng không phải biện pháp. Ta nghĩ ta sẽ đi học, học thêm để biết kiến thức. " Tiêu Nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói, nhưng tâm lý lại nghĩ, "Bây giờ trường học dạy cái gì, ta đều đã sớm học xong rồi, chắc bây giờ cũng đạt tới cấp độ tiến sĩ. Nếu không phải vì khó khăn vừa qua, ta còn không muốn đi học. "
"Được, vậy ngươi muốn chuẩn bị bắt đầu học vài năm cấp 1 à? " Lý thiến hỏi
"Ta nghĩ trực tiếp đọc cấp 3, sau đó tham gia thi lên đại học. " Tiêu Nhiên nói đến.
"Vậy đi học lớp bổ túc trung học đi nghen, nói thế nào thì đó cũng là biện pháp tốt nhất hiện nay, ta sẽ tính xem nơi nào có thầy tốt rồi đưa con đi. " Lý Thiến trả lời.
"Để buổi tối lão ba trở lại, ta bảo là hắn đi giúp ngươi hỏi một chút? Bây giờ còn sớm làm gì bây giờ chứ? Đi, mụ sẽ đưa ngươi ra ngoài đi dạo."
"Chẳng lẻ đi dạo phố thật sự nặng nề như vậy sao? " Tiêu Nhiên đầu óc mờ mịt.