- A! Mệt mỏi. Sao hôm nào cũng phải làm nhiều bài tập thế này.
Nam cau có ném cây viết xuống, nằm vật ra giường. Sau một hồi vật lộn với đống sách, hắn đã lựa chọn buông tha.
- Thôi! Đến đâu thì đến, cùng lắm thì bị phạt chứ gì!
Nói vậy, trong đầu Nam hình dung đến gương mặt hung dữ của cô giáo chủ nhiệm đang cầm côn điện trừng phạt học trò dã man. Nghĩ đến đó đã thấy sợ rồi. Hắn lắc đầu- "Người gì mà tính cứ nóng như Trương Phi, bảo sao vẫn chưa lấy được chồng."
Chỉ có Như Hoa là xinh đẹp dịu dàng nữ tính, nụ cười đó thật dễ thương. Một lần vô tình chạm tay mà trái tim như bị điện giật, loạn nhịp mất mấy ngày. Ước gì được nắm mềm mại đi suốt con đường dài, thật là sướng khoái. Nam sẽ cùng người trong mộng đi khắp nơi, nhìn ngó thế giới. Cho gió núi lùa tóc mai mát rượi, cho điệu cười át tiếng sóng biển khơi.
Chàng trai muốn rời xa cái thực tại đáng chán này để làm những việc mình thích. Thế giới này có tồn tại những điều huyền bí không? Hắn thà tin rằng có. Bí ẩn ngay sát bên, nhưng chẳng mấy ai nhìn rõ. Nếu không có duyên thì dù ở ngay trước mắt, cũng sẽ vụt qua. Để rồi ngơ ngác không hiểu. Dòng suy nghĩ thật kỳ lạ. Nam đắm chìm trong tưởng tượng, để mặc nó cuốn đi. Vẩn vơ thế nào, qua một lúc thì hắn chìm vào giấc ngủ mà không hay.
****
Một bóng người di chuyển rất nhanh trên bầu trời. Sau lưng người này có đôi cánh trông như cánh dơi và tất nhiên kích thước lớn đủ để nâng cơ thể bay cao. Mỗi lần đôi cánh gập nhẹ là thân thể người đó văng ra một đoạn, giãy giụa trên không. Dáng vẻ hết sức chật vật, như đang chạy trốn. Người cánh dơi lảo đảo vài vòng rồi dừng lại một chút, xác định phương hướng. Thấy phía xa có một thành thị đông dân cư, hắn bèn vỗ cặp cánh hướng về phía đó.
Bỗng, hai tia sáng xanh đỏ lóe lên bắn vào người cánh dơi (Tốc độ ánh sáng thì khỏi phải nói, đã nhằm chính xác mục tiêu thì cứ việc xác định đi). Chúng không gặp trở ngại gì xuyên thấu qua, để lại trên thân tên kia hai cái lỗ. Nhưng điều khó hiểu là không thấy có máu hay bất cứ chất dịch nào chảy ra từ hai cái lỗ đó. Người cánh dơi thì mờ dần rồi tan biến. Chỉ thấy gần vị trí cái bóng vừa biến mất, người cánh dơi đột ngột xuất hiện. Hắn hộc ra một ngụm khí đen, rõ ràng là vừa phải dùng một năng lực nào đó tránh đạn dẫn đến bị thương nặng hơn.
Không đợi hắn kịp chạy, một đôi thanh niên nam nữ bay vọt tới, trước sau chặn hắn lại. Hai người này trên cổ tay đều đeo chiếc nỏ nhỏ màu bạc, không thấy có ống tên. Nam cầm thương, nữ cầm kiếm, quần áo thuần trắng sáng sủa. Chàng trai phất ống tay áo, ném ra một viên đá, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Viên đá đang lơ lửng trôi nổi thì vỡ ra thành bụi tản ra xung quanh tạo thành hình cầu kích thước lớn bao vây ba người lại. Hắn ta cao giọng:
- Cánh Đen! Ta đã tạo kết giới phong tỏa nơi này lại. Ngươi đừng hòng chạy trốn nữa! Khôn hồn thì bó tay chịu trói. Hai người chúng ta không đấu lại ngươi nhưng rất nhanh Thần Sử sẽ tới, phản kháng vô ích thôi. - Nói rồi, quay sang nhắc cô gái- Trúc Hạ! Tên này xảo trá lắm, không thể để hắn thoát.
Cô gái tên Trúc Hạ gật đầu, nói:
- Được, ta sẽ cẩn thận! Xuyên, hai ta cùng hợp lực bắt hắn lập công. Để Thần Sử phải ra tay thì mất mặt quá! - Cô hung hăng trừng mắt với tên qủy, tay ngọc vung kiếm định tấn công - Định chạy vào thành phố để lẩn trốn hả? Không có cửa đâu! Mau rửa sạch cổ để ta đến ngắt cái đầu ngươi xuống.
Xuyên nghe vậy vội vàng truyền âm ngăn cản:"Không được! Tên này rất nguy hiểm, nếu không đã không được xếp thứ 94 trong 100 DW(Demon Wanted). Ép quá để hắn chó cùng dứt giậu thì phiền lắm. Ta tin chắc hắn vẫn còn hậu chiêu chưa dùng."
Trúc Hạ hơi chần chờ, nhưng khi nhớ đến cảnh tượng đêm đó, khi tên khốn trước mặt tàn ác giết chết người cô yêu là máu nóng lại trào lên óc. Cô cắn răng, dù có bị trách phạt vì không tuân lệnh trên cũng phải xả nỗi hận này, tự tay giết chết con qủy, kẻ phá hoại đời cô. Theo cơn giận, lưỡi kiếm trong tay cô đỏ rực lên, không khí bị nhiệt nung đốt sinh ra gợn sóng. Vung tay chém mạnh vào cổ Cánh Đen.
Xuyên biết tình hình không tốt, có khuyên cũng không được đành vung thương phối hợp. Biết đâu nhờ gây bất ngờ mà có thể kết thúc nhanh. Ánh xanh bùng lên lạnh lẽo như con rồng băng đâm thẳng vào ngực Cánh Đen. Hai cực nóng lạnh gặp nhau tạo ra sức phá hoại kinh khủng, từ đó hình thành thế vây công tuyệt sát.
Tên qủy Cánh Đen vẫn trầm lặng nãy giờ, hắn đang tận dụng thời gian hồi phục năng lượng. Để mặc bọn Thiên Sử tranh cãi, coi hắn như không khí. Nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của hai đứa này mà ngứa mắt. "Ta ghét những thứ xinh đẹp"- đó là mục đích sống của hắn, tiêu diệt tất cả những thứ rực rỡ. "Năng lượng đã hồi phục được ba phần rồi, cứ tiếp tục cãi nhau đi"- Hắn thầm nghĩ. Con mắt đảo qua lại sau lớp mặt nạ được vẽ bởi nhiều hoa văn kì lạ có màu sắc khác nhau, chốc chốc gió thổi làm vạt áo choàng bay lộ ra một phần chân tay gầy tong, xanh xao đến sợ. Đôi cánh dơi cụp lại thế thủ, trông hết sức âm trầm.
Nhưng không nghĩ đứa con gái kia nôn nóng đến vậy, dám ra tay với hắn. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đây mà. Cánh Đen bị tấn công từ hai phía trước sau mà mặt không đổi sắc, à nhầm, mặt nạ vốn vẫn lòe loẹt đầy màu sắc. Hắn rút cây roi quấn quanh hông ra, hoá thành lưới roi đen ngòm nhanh chóng đón đỡ.
Thế là hỗn chiến xảy ra trong quả cầu kết giới. Bóng roi, kiếm, thương, với ba màu sắc đen, đỏ, xanh đan xen nhau, kèm theo tiếng xé gió vun vút. Tên Cánh Dơi dù lấy một đấu hai nhưng vẫn chiếm ưu thế, di chuyển linh hoạt trong phạm vi hẹp, tránh được hầu hết đòn tấn công. Nếu bị đánh trúng thì cánh dơi cứng rắn cũng giảm bớt được rất nhiều xung lực. Hắn khôn khéo khiến cho Xuyên và Trúc Hạ nhiều khi phải đón đỡ đòn tấn công của nhau. Mũi tên ánh sáng thì không dám bắn ra, chỉ sợ gây ngộ thương, khổ hết chỗ nói. Khó khăn vì hai người chưa phối hợp với nhau nhiều. Vây công không khiến sức mạnh tăng lên mà còn bị hạn chế.
Xuyên rất muốn lui ra, nhưng ngặt nỗi lo lắng cho Trúc Hạ, biết cô rất thù hận Cánh Đen nên sẽ đánh tới cùng. Anh truyền âm nhiều lần mà cô không đáp lại, không thể khác hơn phải cố kéo dài thời gian, chờ khi Thần Sử tới.
Trúc Hạ tấn công, nhiều lần thất bại làm cô càng thêm nôn nóng. Tên qủy khốn nạn này trơn tuột như lươn, dùng đòn tấn công bình thường là vô ích. Cô hạ quyết tâm, cắn đầu ngón tay, bôi ít máu lên thân kiếm lửa. Nó tham lam nuốt lấy, rồi rung lên hưng phấn, ánh sáng đỏ lóe lên chói mắt. Dù biết rằng dùng đến cao cấp kỹ năng sẽ phải chịu sự cắn trả rất lớn nhưng cô mặc kệ, tự tay trả được thù thì tất cả đêu xứng đáng, đây là cơ hội duy nhất. Nếu Thần Sử đến bắt con qủy về thì theo châm ngôn từ bi của Đền Thánh, nó sẽ chỉ phải chịu sự giam cầm, nô dịch ngàn năm. Như thế quá dễ dàng rồi.Ánh mắt cô phút này chợt trở nên thâm thúy, cả người tỏa ra khí chất thanh cao như một vị Thánh không nhiễm bụi trần. Miệng nhỏ nhanh chóng đọc chú:
- Hỡi ngọn lửa vĩnh hằng! Với tư cách con của người, xin hãy ban cho con sức mạnh để tiêu diệt thứ xấu xa trước mắt! Phượng hoàng lửa, hiện!
Giọng cô gái thanh thúy quanh quẩn, ẩn chứa lực lượng huyền bí. Theo đó là tiếng phượng hót vang lên, truyền cảm động lòng người, thanh kiếm lửa thông qua máu làm dẫn, hút thêm càng nhiều năng lượng của Trúc Hạ khiến gương mặt cô trở nên tái nhợt. Hình bóng chim phượng hoàng hiện lên dần rõ nét, toàn thân bốc lên sóng nhiệt mạnh mẽ. Nhìn thấy phượng hoàng xuất hiện, Xuyên cùng Cánh Đen đang giao chiến ác liệt phải dừng lại. Xuyên cười khổ bó tay với cô nàng này, cứng người tại chỗ như bị tê liệt, còn Cánh Đen cất giọng the thé:
- Mi điên à, muốn cả ba cùng chết hay sao mà làm vậy? Không đánh nữa, có điên thì điên một mình đi.
Nói rồi, hắn toan phá kết giới bỏ chạy. Nếu không phải vì muốn đoạt lại viên đá giấu trong hộp mà Trúc Hạ giữ, hắn cũng không muốn tốn thời gian với hai Thiên Sử ngu ngốc này làm gì. Nhưng Trúc Hạ sao có thể cho hắn được như nguyện. Cô ném thanh kiếm ra. Chim phượng hoàng lửa nương theo bóng kiếm lao nhanh tới tấn công con qủy.
Quá nhanh rồi. Cánh Đen không làm sao tránh được, bèn dứt khoát chống đỡ, hắn vỗ mạnh lên ngực đúng nơi có dấu tay trên áo choàng, qua lớp áo chạm vào thứ gì đó. Nghe "Oàng", một đám bụi xám bùng ra thổi tung bay áo choàng của hắn, cắn nuốt tất cả ánh sáng, như một quả bom bị nhấn vào công tắc gây nổ, mạng theo áp lực khổng lồ, triệt tiêu năng lượng của đòn kỹ năng cao cấp, kết giới cũng không chịu nổi bị tan vỡ. Cả vùng trời trong bán kính 1 km bị phủ trong tro bụi, cùng với đó là tiếng kêu không cam lòng của Phượng linh.
Thoảng trong hỗn loạn sóng âm là tiếng cười điên dại của Cánh Đen- "Bấy nhiêu đó mà muốn tiêu diệt ta hả, ngu xuẩn, một Thiên Sử nho nhỏ mà dám phá hỏng thân xác này của ta, Đền Thánh cứ nhớ lấy, ta sẽ trả thù! Ha ha ha."Gió thổi làm đám bụi lan tỏa rộng, nhiều hạt tách xa lẫn vào không khí, tiếng cười cũng bị xơ xác. Ngay lúc đó, một giọng gầm giận dữ vang lên:
- Con qủy thối tha, đừng tưởng như thế là thoát! Có ta ở đây, ai cho ngươi chạy. Ta phải tính sổ với ngươi tội dám giết hại thành viên Đền Thánh!!
Và cảnh tượng lạ diễn ra. Như thước phim quay ngược, đám bụi trong gió đang tản ra thì tụ lại nhanh chónh. Có điều nơi đám bụi tập trung chỉ có hai người, đó là Trúc Hạ đang hôn mê, và người nữa la một ông già béo lùn dường như vẫn đứng nơi này nãy giờ. Lão mặc quần áo giống hệt hai Thiên Sử, chắc là đồng phục cơ quan, khác ở chỗ trên vai áo có đeo thêm miếng sắt nhỏ khắc hình cán cân. Lão già râu tóc trắng dựng ngược lên, thở phì phò, hiển nhiên rất tức giận. Lão nắm lấy viên bụi vừa được dồn nén lại tới cực hạn, nhắm mắt lại dùng sóng tinh thần thăm dò bên trong. Không có kết quả, lão tiếp tục tỏa rộng phạm vi kiểm tra toàn bộ xung quanh, những khu vực còn nhiều hạt bụi đen lơ lửng khác. Thời gian nhanh chóng trôi qua, lão già mở mắt ra, hừ lạnh "Lại để hắn thoát".Lão quay sang thấy Trúc Hạ hai mắt nhắm nghiền, hơi thở suy yếu, liền nâng tay đặt lên trán cô. Tại nơi tiếp xúc bùng lên vầng sáng vàng. Sau một lúc mới thả tay ra.
Trúc Hạ run run mi mắt tỉnh lại, đầu óc hơi choáng váng, cả người truyền ra từng cơn đau nhức. Cô nhìn thấy bóng dáng Thần Sử lờ mờ trước mặt. Cô hốt hoảng chút nữa thì rời khỏi trạng thái đối trọng lực, luống cuống quỳ gối trên không chào:
- Trúc Hạ xin ra mắt! Thuộc hạ bất tài, mong Thần Sử trừng phạt!
****
Tiếng động ầm ầm như tiếng sấm làm Nam bừng tỉnh dậy. Trên người mồ hôi vã ra như tắm, dính bết lại thật khó chịu. Nhìn ngoài cửa sổ thấy màn trời đen, ánh đèn đường hắt lên từng luồng mỏng mảnh. "Vậy mà ngủ quên mất mấy tiếng đồng hồ." Hắn choàng dậy ra bàn rót một cốc nước thật to đổ vào miệng nhằm làm cho mình tỉnh táo. "Chắc cũng đến giờ cơm rồi." Dưới nhà vọng lên tiếng chương trình tivi mà bố hắn mỗi khi đi làm về thường hay xem. Mẹ hắn giờ này chắc đang loay hoay trong bếp. Mùi thức ăn thơm nức mũi làm bụng hắn bắt đầu kêu òng ọc. "Thời học sinh vẫn là sướng nhất, chẳng phải lo nghĩ gì." Nam nở nụ cười, rồi bước ra khỏi phòng. Không để ý thấy chiếc hộp nhỏ nằm chỏng trơ ở góc bàn học đang rung nhè nhẹ.