|
Thiên Kiếm Tuyệt Đao 20-21
Tác giả: Cổ Long
Nguồn: vnthuquan.net
Chương 20: Trên hồi nhạn phong
Hắc y lão nhân lắc đầu, giọng cảm khái:
- Đoạn công án Bạch Hạc bảo ấy thật trong lịch sử võ lâm chưa từng có bao giờ có, đấy là việc thảm, là mối trầm oan lớn lao nhất. Nếu quả Tả Giám Bạch còn có con trai hoặc con gái gì đó sống sót trên đời, cũng đáng kể là một kỳ tích, đủ biết hoàng thiên còn có mắt.
- Nhưng sự việc đã xảy ra trên mười năm, dầu cho con cái nhà họ Tả còn sống, cũng không sao tra rõ được việc năm xưa. Lão tiền bối đã không sợ bạo lực, một thân một mình đứng ra chống đối toàn thể võ lâm đủ thấy hào khí cũng đảm lược, người thường không sao sánh kịp. Vậy người phải tái xuất giang hồ nói lên mấy lời công đạo, hoặc giả điều tra chân tướng và công bố cho võ lâm ai nấy đều rõ, biết đâu chẳng vạch được âm mưu ác độc bên trong, gỡ mối trấm oan cho nhà họ Tả, vì lẽ gì lão tiền bối không hành động?
Ngừng giây lát chàng tiếp lời:
- Gặp trường hợp nhóm người thần bí kia không phải thuộc giòng họ Tả, mà chỉ mạo danh đội lốt để làm chuyện khác, thì lão tiền bối lại càng nên ra mặt, nói lên mấy lời công đạo cho nhóm người xấu xa đó giải tán đi, thiết tưởng ấy là hành vi của những bậc đại nhân đại nghĩa. Nói vắn tắt dầu gì nhóm người thần bí ấy sở dĩ khuấy động giang hồ cũng đều vì câu nói không đâu của lão tiền bối khi xưa, nên bất luận thế nào lão tiền bối cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hắc y lão nhân hướng cặp mắt lặng lẽ, sáng quắc như điện nhìn chăm chăm vào mặt Thiếu Bạch như thế hồi lâu hỏi: - Thật tiểu huynh đệ là ai, tại sao lại quá để tâm đến mối trầm oan của Tả gia?
Thiếu Bạch tỏ vẻ cung kính vòng tay vái dài nói:
- Lão tiền bối bất bình trước mối trầm oan của phụ mẫu, sống âm thầm trong cốc này trên mười năm, nếu vãn bối không nói thực thân thế thì cảm thấy lòng bức rứt.
Hắc y lão nhân ngạc nhiên ra mặt:
- Tiểu huynh đệ đúng thực là hậu nhân của Tả gia?
- Vãn bối Tả Thiếu Bạch. Tả Giám Bạch, người mang mối trầm oan chưa được gột rửa chính là gia phụ.
- Lão phu không tin!
- Vãn bối thật là hậu nhân của Tả gia, xin thề nếu như ắt không nói có sẽ bị trời tru đất diệt! Hắc y lão nhân thở dài: - Ôi! Nhà ngươi tới chốn này phải chăng để tìm lão phu?
- Vãn bối tới đây là muốn dò xét tình hình cuộc họp giữa chưởng môn nhân của bốn phái Thiếu Lâm, Nga Mi, Không Động và Võ Đang trên núi Nam nhạc, chẳng dè được gặp lão tiền bối!
Hắc y lão nhân sửng sốt buột miệng hỏi:
- Sao? Chưởng môn nhân của bốn phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Không Động định họp nhau ở đây à?
- Dạ đúng vậy! - Thế thì lạ quá?
Thiếu Bạch thủng thẳng đỡ lời:
- Việc chưởng môn bốn phái tụ hội ở Nam nhạc vãn bối tình cờ nghe được, người trên giang hồ biết tin này chắc không bao nhiêu đâu.
- Tứ đại môn phái, phái nào cũng có cơ nghiệp to tát, việc gì phải lặn lội tới mãi Nam nhạc để gặp nhau?
Thiếu Bạch hốt vòng tay thi lễ nói:
- Thân thế của vãn bối đã khai báo cùng lão tiền bối, chẳng hay người có thể cho biết tánh danh?
Hắc y lão nhân nhẹ thở dài đáp:
- Chưa chừng trên giang hồ đã chẳng còn ai buồn nhớ tên hiệu lão phu... Thoáng dừng, lão điểm nhẹ nụ cười thật tươi:
- Sông trường giang sóng sau xô sóng trước, từng lớp người mới thay đám người cũ. Lão phu đã tưởng mối trầm oan của nhà họ Tả vĩnh viễ n là một vụ án bí mật trên giang hồ, không ngờ nhà họ Tả còn có được một nhân vật anh hùng là tiểu huynh đệ.
- Lão tiền bối quá khen.
- Bình sinh lão phu rất ít chịu khen ai, vậy lời khen này là thành thực, không hiểu tiểu huynh đệ học nghệ với vị nào mà chừng ấy tuổi đã có một thân võ công kinh nhân?
Thiếu Bạch hơi do dự đáp:
- Không dám nói dấu lão tiền bối, người truyền thọ kiếm pháp cho vãn bối là bậc tiền bối được người đời tôn là Càn khôn nhất kiếm...
Hắc y lão nhân trợn tròn mắt: - Sao? Nhà ngươi nói là Cơ Đồng à? - Dạ, chính là ân sư của vãn bối. Lão nhân buông tiếng cười ha hả:
- Chẳng trách ngươi mới rút kiếm đảo một vòng, đã phá được Ngũ quỷ sưu hồn, môn công phu ta tốn mười năm khổ luyện...
Sẽ đằng hắng, lão tiếp lời:
- Ông Cơ Đồng khi xưa đi lại trên giang hồ từng có tiếng thơm là thiên hạ đệ nhất kiếm. Một kiếm đã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ võ lâm, nhưng tuyệt trước sau không thấy nói người đã đả thương một ai. Vì vậy, còn có tên khác là Thiên kiếm, ấy là nói kiếm thuật của người đã đạt tới mức tột đỉnh tột vời, vời vợi cao tận chín tầng mây. Nhưng ở trong vẫn ôm ấp đầy bầu đức hiếu sinh.
- Dạ đúng thế, kiếm pháp của gia sư còn có tên là Đại bi, hàm chứa ý thương xót người.
Giờ đây, lão nhân đã thấy lòng thư thới, gật đầu cười:
- Nhà ngươi là đệ tử đích truyền của Cơ Đồng, chỉ khẽ vung kiếm đã phá giải được công phu khổ luyện mười năm của ta cũng chẳng có gì là lạ. Ngươi thắng là phải, lão hủ không buồn.
- Vãn bối đã thành thực nói hết những điều cần phải dấu kín, vậy hy vọng lão tiền bối cũng bỏ ý định trở về huyệt động.
- Phải chăng nhà ngươi muốn lão hủ tái xuất giang hồ để giúp nhà ngươi một tay? - Dạ đúng thế!
Lão nhân ha hả cười lớn:
- Được! Lão phu chấp thuận, có điều chuyện này dây dưa động chạm đến rất nhiều người. Không biết phải giết bao nhiêu võ lâm đồng đạo mới vừa, do đấy lão hủ cũng có lời nói rõ trước, lúc báo thù, tiểu huynh đệ có giết chỉ xin giết kẻ nguyên hung, còn tha cho tòng phạm.
- Vãn bối xin hứa.
Hắc y lão nhân suy nghĩ lung rồi lên tiếng:
- Chưa có gặp phải trọng trách to tát như tiểu huynh đệ, kẻ thù quá sức đông, giang hồ đồng đạo năm phần thì hết bốn là cừu nhân, dẫu cho có được kiếm thuật chân truyền của Cơ Đồng nhưng sức một người cũng không nên việc, do đấy tất cần phải tập hợp thêm nhiều cao thủ để gây một thanh thế mới.
- Chuyện này... vãn bối chỉ sợ không có tài chỉ huy.
- Ta định giúp nhà ngươi, mời một vị cao nhân giúp ngươi hoàn thành đại nghiệp. Có điều người này tính tình cổ quái lắm, tiểu huynh đệ dẫu đã có võ công tuyệt thế, y cũng vị tất chịu đáp ứng. Vậy nhà ngươi phải có lòng bao dung, giỏi nhịn hơn người, như Lưu Huyền Đức tam cố Thảo Lư khi xưa, lúc tìm Khổng Minh mới có thể mời y xuống núi.
Thiếu Bạch mừng rỡ:
- Nếu có thể tẩy sạch mối trầm oan cho phụ mẫu, thì đừng nói ba lần tới Thảo Lư, mà tám chín lần cũng đến được.
- Tiểu huynh đệ đã có nhã lượng như vậy, lão hủ tin tưởng đoạn công án năm xưa của Bạch Hạc môn thế nào cũng được phanh phui, phơi trần trước mắt người đời.
Thiếu Bạch đột nhanh vòng tay xá:
- Được lão tiền bối tương trợ vãn bối cảm kích bất tận, không hiểu người có thể cho biết tánh danh?
- Võ lâm không phân lớn nhỏ, người đạt là bậc trên, lão hủ tuy hơn tuổi nhiều nhưng mức võ công thành tựu không thể so sánh cùng ngươi, vậy từ nay chúng ta gọi nhau bằng anh em.
- Điều này tại hạ đâu dám.
- Đã hiểu lòng nhau, khách sáo làm gì.
- Được, lão tiền bối đã muốn vậy, nếu vãn bối không đáp ứng chẳng hóa ra lại bảo nghĩ khác.
Hắc y lão nhân nói:
- Lúc chưa quy ẩn, lão phu cũng có chút tiếng tăm trên giang hồ, võ lâm đồng đạo đều gọi là Sinh tử phán Vạn Lương.
Thiếu Bạch vội vòng tay: - Thì ra là Vạn huynh.
- Ta ghét nhất điều ác, mà mỗi khi hạ thủ lại tàn độc, cho nên người trong võ lâm thường mắng ta là người ở giữa chính tà, nói ta làm người xử sự toàn do sự vui giận của cá nhân.
- Tại hạ thấy Vạn huynh không vẻ gì là người cục súc. Vạn Lương vỗ đùi đánh đét một tiếng, giơ ngón tay cái:
- Tiểu huynh đệ, thật đúng là tri kỷ của Vạn mỗ. - Vạn huynh quá khen.
- Trong đời ta đã giết nhiều người lắm nhưng tự tin là không giết lầm một người tốt nào. Có rất nhiều võ lâm đồng đạo ngoài mặt thì có vẻ tử tế, đại nhân đại nghĩa, ra tay giúp đỡ này nọ để lấy tiếng khen nhưng kỳ tình bên trong không điều ác nào là không làm. Ta bị mang cái hiệu kỳ cục ấy cũng bởi nguyên cớ đã giết quá nhiều hạng sâu bọ ấy.
Thiếu Bạch ngước mắt nhìn trời, đột ngột hỏi:
- Về việc bốn chưởng môn nhân của bốn phái họp nhau, Vạn huynh có ý kiến gì? - Tiểu huynh đệ có biết họ họp ở đâu không?
- Chỉ biết trên Nam nhạc, chứ không biết đích xác ở chỗ nào.
- Hoành sơn có mấy nơi nổi tiếng ta đều biết hết, họ họp nhau chắc chỉ lẩn quẩn ở mấy chỗ đó chứ không đâu đâu.
Thiếu Bạch chợt nhớ tới hai người mới đi qua, sẽ giọng: - Lão huynh ẩn cư ở trong thâm cốc này có đệ tử theo hầu? Vạn Lương lắc đầu: - Chỉ có một mình Vạn mỗ ẩn cư ở nơi đây.
- Nói thế, giường nằm của lão huynh sớm đã có kẻ chiếm đoạt rồi! Nhắc lại chuyện vừa mới thấy cho Vạn Lương biết, lão chỉ mỉm cười nói:
- Không ngờ một nơi hoang vắng như Nam nhạc xưa nay, thốt nhiên lại xảy ra nhiều chuyện náo loạn. Cũng may là lão huynh ẩn cư nơi đây thập phần bí mật nên trong cốc này dù có người lai vãng cũng không thể nào tìm được chỗ ở của ta. Xin tiểu huynh đệ hẵng tới chỗ nghĩ của lão huynh, trước là thưởng ngoạn, sau rồi lão huynh sẽ dò lần nơi tụ họp của chưởng môn nhân bốn môn phái ấy cho tiểu huynh đệ.
- Tại hạ còn hai người em nữa, đợi tại hạ đi gọi bọn họ đến bái kiến lão huynh.
- Được, lão huynh xin chờ ở đây.
Thiếu Bạch sẽ dạ rồi tất tả chạy ra khỏi cốc. Hoàng Vĩnh và Cao Quang đều ẩn mình một nơi, canh phòng lối vào núi nhưng ba người đã có những ám hiệu với nhau từ trước nên chàng tìm được ngay.
Thiếu Bạch vội vã nói:
- Nhị vị huynh đệ, mau theo ta đi gặp một vị võ lâm tiền bối. Hoàng Vĩnh ngạc nhiên: - Ai thế?
- Ngu huynh mới quen đây.
- Đại ca có thổ lộ thân thế cho người ấy biết?
- Vị tiền bối này năm xưa cũng vì chuyện Bạch Hạc bảo bị tàn sát, đã đứng ra tranh luận với người trong Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội Lưỡng đại bang cho nên mới có chuyện xung đột cùng hai phái Võ Đang và Côn Luân. Người thọ thương phải đi ở ẩn, vị này đáng là bậc ân nhân, tri kỷ của Tả gia. Xem chừng đối với chuyện khi xưa, lão tiền bối ấy có lẽ biết rất nhiều, bằng không người đã chẳng đứng ra để phản đối toàn thể võ lâm đồng đạo.
Cao Quang nóng nảy, xen vào nói:
- Nếu như chúng ta thấy người ấy có ý khác lạ, cứ hợp sức giết y diệt khẩu là xong. Biết người em nóng tính, ăn nói bừa bãi cho nên Hoàng Vĩnh và Thiếu Bạch cũng không ai để tâm. Ba người thi triển khinh công chạy nhanh vào trong sơn cốc. Sinh tử phán Vạn Lương quả nhiên vẫn đứng yên chỗ cũ chờ đợi.
Thiếu Bạch quay lại nháy mắt cho hai em:
- Vị này là Vạn tiền bối, nhị vị hiền đệ mau ra mắt đi.
Hoàng Vĩnh thấy Vạn Lương sắc mặt âm trầm, không phải là hạng người tốt, nhưng Thiếu Bạch đã bảo cũng đành phải vái dài bái kiến. Vạn Lương nhìn kỹ Hoàng Vĩnh và Cao Quang giây lâu nói: - Hai người này có thể tin cẩn được?
- Họ đều là anh em sống chết với vãn bối và đã biết rõ thân thế của vãn bối. Cao Quang xen lời:
- Được lắm, tiền bối đã hoài nghi anh em chúng tôi, thú thật, chúng tôi cũng không mấy tin tưởng đối với tiền bối!
Vạn Lương cười ha hả nói:
- Lão phu làm việc tốt hơn nửa đời người như là hành hiệp, cứu nhân độ thế. Nhưng trong võ lâm nói tới lão phu ít có người hay biết. Giờ thì với chừng tuổi này, như nếu có ẩn cư ở nơi đây để rồi sẽ mục nát với cỏ cây cũng đành thôi. Nhưng nếu tái xuất giang hồ, tất phải làm nên chuyện kinh thiên động địa...
Ngừng lại, lão đổi giọng trầm buồn tiếp lời:
- Gần trăm năm nay, việc lớn lao nhất trong võ lâm phải kể đến thảm án nơi Bạch Hạc bảo. Nếu như lão phu có thể làm rõ được vụ án này thì có chết cũng cam!
Thiếu Bạch vòng tay vái dài nói:
- Lão tiền bối có được hùng tâm và nghĩa khí ấy sẽ là nguồn an ủi rất lớn cho Bạch Hạc môn, vãn bối xin cảm tạ thâm ân của tiền bối.
- Tiểu huynh đệ khỏi cần cảm kích ta, việc làm của Vạn mỗ đối với Tả gia quyết không nhầm lẫn. Nhưng nếu nói về chính mình như Vạn mỗ đây, thân không có đệ tử, tuy cũng kể được là nhân vật bạt tuỵ trong võ lâm nhưng sau khi Vạn mỗ mất rồi thì tên tuổi sẽ không còn ai nhắc nhở tới. Nhưng nếu vì việc làm sáng tỏ được thảm án năm xưa nơi Bạch Hạc bảo, chẳng phải là Vạn mỗ sẽ để lại tiếng thơm mãi mãi trên giang hồ sao?
Cao Quang liếc mắt nhìn trời giây lâu nói:
- Trời đã sắp vào đêm, chúng ta vẫn chưa phát giác được nơi tụ họp của tứ đại môn phái, cũng không thấy tung tích một ai, chỉ sợ đành bó tay mất thôi!
- Không sao đâu, địa hình ở Nam nhạc này lão phu am hiểu lắm, chỉ cần bọn họ thật có tụ họp ở đây, ta sẽ không khó tìm họ.
- Lão tiền bối lâu năm chưa rời khỏi huyệt động ẩn cư, hẳn không biết đã có người đặt chân đến đây.
- Nam nhạc này xưa nay vắng lặng lắm, những nhân vật võ lâm rất ít khi qua lại nơi đây. Giờ đột ngột bao nhiêu người đến tụ hợp, chắc phải còn có nguyên nhân. Hiện tại nếu như chúng ta gây chuyện với nhân vật võ lâm trong cốc, tất sẽ có kinh động tới người của tứ đại môn phái.
Cao Quang nghĩ bụng:
- Phải đấy, lão này trông thế mà có hiểu biết lắm.
Trong lòng ít nhiều cũng đã sanh kính phục Vạn Lương, Hoàng Vĩnh thoáng nghĩ nói: - Ý kiến của lão tiền bối...
Vạn Lương ngắt lời:
- Theo ý lão phu, không chừng dụng ý của bọn chưởng môn nhân bốn phái ấy lén lút gặp gỡ hẳn có liên quan đến việc Bạch Hạc bảo năm xưa.
- Không hiểu lão tiền bối nên bắt đầu việc dò thám lúc nào? Vạn Lương đằng hắng: - Lên đường ngay bây giờ được chứ?
- Chúng tôi lúc nào cũng xin tuân lệnh. Vạn Lương cười nhạt nói:
- Nói khéo lắm, lão phu dù có trúng kế khích tướng của ngươi cũng không bỏ ý định. Nói xong lão tung mình băng tới trước. Hoàng Vĩnh mỉm cười chạy theo sau. Bọn người họ lẳng lặng thi triển khinh công để tung thân pháp nương theo ánh sáng yếu ớt, vàng nhạt của buổi chiều tàn, leo dần lên đất đá sừng sững.
Bọn Vạn Lương lên đến đỉnh núi thì màn đêm cũng vừa buông, Vạn Lương đưa tay chỉ về phía ngọn núi cao ngất, chập chờn trong bóng tối ngoài xa nói: - Nếu lão phu đoán không lầm thì bọn họ tất sẽ gặp nhau trên ngọn Hồi nhạn phong kia.
Cao Quang xen lời:
- Lão tiền bối có gì làm bằng?
- Ngọn Hồi nhạn phong cao chót vót mây xanh, bốn mặt toàn là vách đá thăm thẳm, chỉ có một lối nhỏ có thể leo lên nhưng hình thế hiểm yếu lắm. Thật đúng với câu, một người trấn cửa vạn kẻ khôn vào. Nếu bọn họ có bàn bạc chuyện trọng đại gì, tất phải lựa ngọn Hồi nhạn phong là một nơi họp tốt nhất.
- Nhưng nếu bọn họ không có ở đó thì sao?
- Như nếu họ không họp nhau trên ngọn Hồi nhạn phong thế tất là ở dưới Viên sầu giản. Thiếu Bạch xen vào nói: - Bất luận là họ có ở đó hay không, chúng ta hãy cứ đến Hồi nhạn phong ấy xem sao? - Được, nhưng con đường lên núi hiểm nghèo lắm, xin chư vị tiểu tâm.
Lời vừa dứt, Vạn Lương cất bước chạy trước dẫn lộ. Dưới những áng sao con đường núi trở nên gập ghềnh lạ, trông lên ngọn núi xa, chập chờn toàn những bóng cây khe đá. Bốn người tuy đều có võ công siêu phàm, cũng cảm thấy mỏi mệt lẫn lo ngại.
Ngọn Hồi nhạn phong xem gần mà lại đi rất xa. Bốn người chạy mãi chừng vừa hết một canh mới đến chân ngọn núi. Thiếu Bạch và Vạn Lương vẫn ung dung, duy chỉ có Hoàng Vĩnh và Cao Quang mồ hôi đã vã ra như tắm, hổn hển tiếng thở.
Vạn Lương dừng bước sẽ giọng nói:
- Lối đi lên núi còn cách đây không đầy ba dặm nữa. Chúng ta hãy nghỉ ngơi giây lát rồi lên đường cũng chẳng muộn.
- Nếu như chưởng môn nhân tứ đại môn phái thật có họp nhau trên ngọn núi, có thể xảy ra trường ác chiến, chúng ta nghỉ ngơi lấy sức là phải lắm.
Vạn Lương lầm lủi đi kiếm một mô đá, ngồi xếp bằng tròn yên lặng điều tức. Có lẽ độ chừng tiếng đồng hồ sau, bốn người lần lượt nghỉ mệt xong lại cất bước lên đường. Sau hồi lâu điều tức, ai nấy đều thấy khỏe khoắn, cho nên chỉ trong khoảnh khắc, bốn người đã tới con đường lên núi.
Vạn Lương sẽ dặn lần cuối:
- Lão phu dẫn đường, ba vị hãy dè dặt, đừng có gây nên tiếng động.
Men theo lối đi, họ leo dần lên đỉnh núi. Ba anh em Thiếu Bạch lặng lẽ nối gót theo sau. Ngọn Hồi nhạn phong này cao ước ngàn trượng, mọc thẳng ngay giữa dãy núi chập chùng, bốn mặt đều là vách đá trơn tuột, dù cho là người có khinh công tuyệt thế, sợ cũng không tài nào leo lên được. Duy chỉ có lối đi thiên nhiên ấy, tuy có gập ghềnh, hiểm trở nhưng tạm cũng có thể dùng được.
Bọn người họ lên đến lưng chừng núi, Vạn Lương đi trước dẫn đường hốt nhiên dừng lại hấp tấp nhảy sang một bên, ẩn mình sau tảng đá bên vệ đường.
Thiếu Bạch biết có sự lạ, vội vã phất tay ra hiệu cho hai người em theo sau ngừng lại, vận nhỡn quang dõi đôi mắt về phía trước.
Dưới ánh sao lờ mờ, chỉ thấy cách đó chừng bảy tám trượng, trên một phiến đá trước một cây tùng cành lá xum xuê, có một vị hòa thượng vận áo màu xám tro, trước ngực đặt ngang một cây thiền trượng lung linh, đen bóng. Thiếu Bạch giật mình nghĩ bụng:
- Quả nhiên là ở nơi đây rồi.
Đề chân khí, chàng nhẹ nhàng chạy tới sau tảng đá, chỗ Vạn Lương đang ẩn nấp, sẽ giọng nói:
- Hòa thượng có lẽ là môn hạ đệ tử Thiếu Lâm, xem chừng đúng là nơi này.
- Đúng vậy, nhưng hòa thượng ấy ngồi chắn ngay giữa đường, khu này lại không có chỗ nào ẩn thân được, còn nếu tiến tới tất sẽ bị phát giác.
- Thế thì chúng ta biết phải làm sao?
- Ta tìm cách giết cho được tên hòa thượng chặn đường kia, nhưng cần nhất là đừng để cho y còn sức phản công hoặc có thì giờ kêu gọi đồng đảng.
Thiếu Bạch tính nhẩm khoảng cách từ đó đến hòa thượng, nếu sử dụng ám khí trong bóng tối chỉ sợ khó trúng ngay được nơi yếu hại của đối phương. Mãi phân vân, nhất thời cũng không sao khiến cho hòa thượng kia dời khỏi vị trí. Vạn Lương mắt nhìn quanh quất nói:
- Tiểu huynh đệ có biết dùng ám khí không? Thiếu Bạch sẽ lắc đầu: - Tại hạ không biết.
Liên tưởng đến cuộc tỷ thí ám khí với Trương Ngọc Giao một tháng trước đây, nghĩ bụng: - Nếu như có được thủ pháp cao minh như thiếu nữ ấy, may ra mới đạt được ý nguyện. Vạn Lương suy nghĩ lung lắm mới nói: - Tiểu huynh đệ đã không thiện về ám khí, lão hủ đành ra tay. Còn tiểu huynh đệ hãy dùng Bích hổ công từ bên trái vách núi bò đến sau lưng y, giơ tay ra hiệu cho lão hủ, nhất là phải tìm cách phân tâm y để lão hủ bất thần hạ thủ.
Thiếu Bạch liếc nhanh qua vách đá trơn bóng như mỡ về mé trái nói: - Nếu như có bề gì, còn có tại hạ xuất thủ nữa, lo gì.
Không đợi cho Vạn Lương đáp lời, chàng liền đứng phắt dậy,bò lên phía trên. Vạn Lương không tiện phân trần, cũng không kịp cản, đành lặng lẽ thò tay rút ra hai mũi Tý ngọ tinh, chuẩn bị xuất thủ.
Thiếu Bạch cúi đầu nhìn xuống thâm cốc thăm thẳm, bất giác rùng mình nhưng nghĩ đến mối hàm oan của phụ thân và nỗi cừu hận của hơn mấy trăm người trong Bạch Hạc bảo bị thảm sát, hào khí liền phừng phực nổi dậy, chàng mạnh dạn đề khí bò nhanh trên vách núi.
Vách đá cheo leo này hiểm ác cùng cực, nơi đây ngoại trừ lối đi mà hòa thượng áo xám trấn giữ, tuyệt không đường nào đi lên.
Bấy giờ Thiếu Bạch mon men tiến đến gần bên lão hòa thượng ám xám tro. Cái tình cảnh ấy thập phần nguy hiểm, bởi vì chỉ cần hòa thượng áo xám tro kia thốt nhiên khám phá ra Thiếu Bạch, thì dù cho chàng có võ công cao siêu đến đâu, cũng không tài nào kháng cự nổi lối tập kích của đối phương.
Phải biết, môn Bích hổ công này, tuy chỉ là một công phu khinh công nhập môn căn bản, nhưng rất khó luyện đến mức tuyệt đỉnh, vì lẽ môn công phu này toàn dựa vào chân khí của người sử dụng đề tụ cho thân người nhẹ bỗng, nhờ hai cánh tay mà bám sát vào vách đá trơn tuột. Một khi chân khí bị tản mát, thân hình sẽ trở nên nặng nề, bất luận là người có võ công cao thế nào đi nữa, cũng không thể vừa thi triển Bích hổ công bò trên mặt đá, lại vừa xuất thủ chống trả.
Lúc ấy, vị tăng nhân áo xám tro vẫn ngồi yên lặng trên phiến đá, hai tay chắp ngang ngực, dường như đang nhập định. Thiếu Bạch bò nhanh thêm độ hơn trượng nữa, đủ tạm vượt qua phiến đá hòa thượng đang ngồi, chàng tung phắt người, nhảy vút xuống giữa lối đi.
Ngưng thần đưa mắt nhìn, chỉ thấy tăng nhân áo xám vẫn ngồi bất động trên phiến đá, chàng khấn thầm: - Phụ mẫu có linh, xin phò trợ cho đồ nhi.
Tả chưởng đưa cao, chàng đánh nhanh tới. Thế chưởng đã đến gần sau lưng hòa thượng song y vẫn ngồi yên. Thiếu Bạch rung động, vội vã dừng lại, biến chưởng thành chỉ điểm thẳng vào huyệt Kiên Tĩnh đằng sau bả vai đối phương. Chỉ thế này mạnh mẽ cực cùng, bởi vì chàng biết rõ bọn tăng lữ Thiếu Lâm phái theo hầu chưởng môn nhân, võ công không tên nào thấp kém.
Luồng chỉ lực vừa trúng huyệt gã hòa thượng, thật lạ lùng cả thân hình to béo của đối phương từ từ đổ chúi xuống.
Cùng lúc, Thiếu Bạch chợt vỡ lẽ thì ra hòa thượng kia sớm đã mất hết sức tự vệ. Vạn Lương, Hoàng Vĩnh và Cao Quang mắt thấy Thiếu Bạch đã thành công, tất cả nối gót nhau chạy nhanh lên trên.
Thiếu Bạch tả thủ sờ vào mũi hòa thượng, thấy y vẫn còn thoi thóp thở, chứng tỏ chỉ mới bị người điểm huyệt. Vạn Lương vỗ đùi đánh đét, khen:
- Tiểu huynh đệ thật bản lãnh cao cường, lão hủ bái phục lắm! Thiếu Bạch sẽ gượng cười: - Vãn bối đâu dám cướp công, người này đã bị điểm huyệt trước rồi. Vạn Lương sửng sốt hỏi lại: - Cái gì? Hòa thượng này đã bị người ta điểm huyệt rồi à?
- Đúng vậy, y không còn sức kháng cự. Vạn Lương trầm ngâm, lẩm bẩm:
- Trong võ lâm hiện nay, lại còn có ai võ công đến thế. Có thể từ trên vách đá cheo leo, điểm trúng huyệt đạo hòa thượng này một cách lặng lẽ.
Ngừng lại giây lâu, lão tiếp lời:
- Xem vậy hẳn đã có cao thủ đuổi theo tung tích của chưởng môn nhân bốn phái ấy lên đến tận đỉnh ngọn Hồi nhạn phong này.
- Vãn bối cũng nghĩ thế. Vạn Lương thoáng nghĩ nói:
- Chúng ta hãy để nguyên hòa thượng này ở chỗ cũ, rồi lên đỉnh ngọn núi xem sao? - Vãn bối xin mở đường.
Đi men theo lối mòn hướng thẳng lên đỉnh núi. Bốn người đi được chừng ba bốn chục trượng nữa, con đường nhỏ hẹp thốt trải rộng ra, đứng trên thế núi trông xa như một đống đá rải dài. Thiếu Bạch rút kiếm hộ thân, tung mình nhảy lên trên một phiến đá.
Chỉ thấy hai trung niên đạo nhân dựa lưng trên vách núi. Người bên trái cầm chuôi kiếm,người bên mặt đã rút trường kiếm gần ra khỏi vỏ. Trong ánh đêm, thấy mờ mờ tà áo của hai đạo nhân phơ phất bay chập chờn trên vách đá.
Vạn Lương cũng theo sát Thiếu Bạch, nhìn hai đạo nhân giây lâu, sẽ giọng nói:
- Hai đạo nhân này tựa như cũng bị người điểm huyệt, không hiểu ai mà có võ công cao khiếp đến thế? Có lẽ trên đỉnh Hồi nhạn phong đã xảy ra một trường quyết chiến.
Thiếu Bạch động lòng nghĩ bụng:
- Mười ba năm trước đây, bởi vì cái chết bất minh bạch của chưởng môn nhân bốn phái kia đã khiến cho hơn mấy trăm nhân mạng của Bạch Hạc bảo thác oan chỉ vì phụ mẫu ta vừa mới xuất hiện ở quanh vùng Yên vân phong. Chẳng lẽ mười ba năm sau, cái cảnh thê thảm đó lại diễn lại, mà nạn nhân lại là bốn chưởng môn nhân thừa kế sự nghiệp của bốn người trước, món nợ này chẳng lẽ sẽ phải đổ lên trên đầu Thiếu Bạch ta nữa sao?
Vạn Lương như đã đoán ra phần nào tâm trạng của Thiếu Bạch, khẽ giọng nói:
- Tiểu huynh đệ đừng nên lo lắng thái quá, bốn chưởng môn nhân hiện nay đã được bài học mười ba năm về trước, tất họ sẽ phòng bị cẩn thận hơn. Chuyện cũ quyết sẽ không thể tái diễn được, bởi vì dù đối phương có võ công đến đâu cũng khó lòng giết sạch được những cao nhân theo hộ giá chưởng môn nhân tứ đại phái ấy. Hơn nữa, trên đỉnh núi vẫn không nghe thấy có động tĩnh gì, chắc là người trong bốn phái chưa phát giác đã có kẻ lén lên tận đỉnh.
Thiếu Bạch biết Vạn Lương có ý an ủi mình, sẽ thở dài: - Mong được đúng như dự liệu của lão huynh.
Vạn Lương yên lặng nhìn hai đạo nhân đứng bất động trên vách đá giây lâu nói: - Chúng ta hãy đổi lấy đạo bào của hai đạo nhân kia, tất sẽ dễ bề trà trộn. - Xin vâng theo cao kiến của lão tiền bối.
Tức thời, chàng phóng mình tới gần hai đạo nhân, lôi bọn họ vào trong bóng tối, rồi cởi áo đạo bào mặc vào mình. Cao Quang thấy Thiếu Bạch và Vạn Lương thay đổi y phục của hai đạo nhân xong, bất giác thở dài: - Đáng tiếc là chỉ có hai chiếc.
Vạn Lương sẽ giọng khuyên:
- Chúng ta đi chuyến này là chỉ muốn tìm hiểu dụng ý của chưởng môn nhân bốn phái hội họp nhau trên Hồi nhạn phong chứ tuyệt không có động thủ, vậy lão hủ tạm xin nhị vị ở lại canh giữ nơi này, được chứ?
Cao Quang trợn mắt vừa chực phản đối, Hoàng Vĩnh đã vội nói trước: - Lão tiền bối phân phối rất hữu lý, chúng ta nên theo lời người dặn dò.
Cao Quang mắt thấy Hoàng Vĩnh bằng lòng rồi đành lẳng lặng nuốt giận đứng yên.
Vạn Lương vút người hướng thẳng lên đỉnh núi. Thiếu Bạch tất tả theo sát. Hai người khinh công đều trác tuyệt, thoăn thoắt bước trên con đường núi nhẹ nhàng không một tiếng động. Đến gần đỉnh núi, hai người băng mình nấp sau một tảng đá, thò đầu nhìn ra.
Trên đỉnh ngọn núi là một bãi cỏ bằng phẳng, ước độ hơn một mẫu. Bốn mắt đều là những đám tùng sống đã lâu đời, cỏ cây chằng chịt trong đám đá lởm chởm. chính giữa có căng một chiếc lều, bên trong lờ mờ có ánh đèn chiếu hắt ra. Thiếu Bạch nhún gót bay bỗng lên cành tùng mọc chìa ra ngoài ngọn nhai, nấp mình trong đám lá. Nơi đây chàng có thể nhìn rõ cảnh vật ở phía dưới nhờ ánh sao mờ tỏ.
Chỉ thấy ngoài ba trượng sau một tảng đá lớn, có một đạo nhân đeo kiếm thốt nhảy lên phiến đá, đảo mắt nhìn quanh quất, dường như đã phát giác tiếng tà áo bay trong gió của Thiếu Bạch vừa rồi. Đạo nhân đứng yên lặng như thế giây lâu mới rảo bước tới con đường đi lên núi.
Thiếu Bạch chột dạ nghĩ bụng:
- Nguy thật, nếu như y tinh mắt tất sẽ phát giác ra Vạn tiền bối.
Chàng đề nhanh chân khí chờ đợi, nếu như đạo nhân ấy phát giác được Vạn Lương, chắc là chỉ còn cách giết thật nhanh y để diệt khẩu.
Vạn Lương thốt nghe tiếng chân người đến gần, cũng vội cảnh giác. Lão nhanh nhẹn bò lên phía trên, ẩn sau một tảng đá. Thiếu Bạch thầm khen:
- Người này thật là tay mưu trí và lịch duyệt giang hồ.
Đạo nhân đi đến bên lối nhỏ dẫn lên núi, dáo dác nhìn giây lâu, lại quay gót về tây. Thiếu Bạch định bụng: - Nếu như ta xuất kỳ bất ý, ra tay điểm huyệt y thật không mấy khó, nhưng không hiểu trong bóng tối quanh đây còn mai phục bao nhiêu tay cao thủ trong bốn đại môn phái nữa. Như nếu lộ diện tất sẽ bị bọn họ phát giác ngay.
Ý nghĩ xoay quanh trong đầu, nhất thời do dự bất quyết. Lúc nhìn lại đạo nhân thì y đã mất bóng, một luồng gió lạnh thổi qua khiến những cành tùng va vào nhau xào xạc. Cảnh vật trở về với cái vẻ hoang vắng của chốn thâm sơn.
Thiếu Bạch đưa mắt nhìn về túp lều lờ mờ có ánh đèn, hình ảnh cái chết thảm khốc của phụ mẫu lại hiện ra trước mắt, chàng nghiến răng lẩm bẩm: - Đến đây không lẽ lại về không, chẳng vào hang cọp sao bắt được cọp con, dù có chết ta cũng liều một phen!
Đảo nhanh mắt xem chừng động tĩnh giây lâu, mới hạ mình xuống đất, lần bước tiến về túp lều. Không hiểu là vì chủ nhân mai phục quanh đó ít ỏi hay là chưởng môn nhân bốn phái ấy quá tự tin vào bản lãnh, canh phòng qua loa, mà Thiếu Bạch đã đến gần túp lều còn chừng hai trượng nữa vẫn không thấy một ai ra mặt cản đường.
Túp lều được dựng lên trên khoảng đất rộng độ ba trượng vuông, có điều vì tấm vải che quá dầy, nên ngoài ánh đèn chập chờn không sao thấy được cảnh vật bên trong.
Thiếu Bạch rảo quanh túp lều một vòng vẫn không thấy người nào xuất hiện, ngay tên đạo nhân đeo kiếm đi tuần ban nãy cũng đi đâu mất hút, không còn trông thấy bóng hình đâu nữa.
Tuy trong lòng lấy làm lạ nhưng Thiếu Bạch tài cao mật lớn, không tỏ vẻ e dè sợ sệt, chàng cẩn thận dè chừng từ từ bước lần tới căn lều một cách nhẹ nhàng, hai mắt chàng đảo mắt nhìn chung quanh dò la động tĩnh.
Càng gần tới căn lều, ánh đèn bên trong soi mờ mờ bóng người ngồi bên vách lều, Thiếu Bạch càng cẩn trọng hơn.
Đột nhiên những tràng cười lặng lẽ từ trong căn lều vang ra làm cho Thiếu Bạch bất giác sững người, dừng ngay chân lại.
Giọng cười chưa dứt, một giọng nói khàn khàn thốt lên:
- Hà! Tên tiểu tử này thật là to gan, dám lần mò lên đỉnh Hồi nhạn phong này để dọ thám chúng ta.
Một giọng nói sắc lạnh tiếp theo:
- Đã lên được tới đây, hẳn tên tiểu tử này không phải là người tầm thường, e rằng các đệ tử canh phòng đã bị hại rồi.
Ngừng lại một chút, giọng nói sắc lạnh đó hỏi Thiếu Bạch: - Các hạ là ai? Lên đây để làm gì? Xin cho lão tăng được rõ. Thiếu Bạch vòng tay cung kính vái chào một cái rồi nói:
- Thứ lỗi cho vãn bối không tiện nói ra danh tánh. Vãn bối có mấy điều thắc mặc muốn thỉnh giáo các vị chưởng môn, nên mới mạo muội lần tìm lên đến đây. Mong các vị thứ cho tội mạo phạm.
Một giọng nói ồ ề hỏi Thiếu Bạch:
- Trước mắt bọn ta mà nhà ngươi dám dấu diếm thân phận ư? Khôn hồn thì hãy nói ngay tên họ cùng gia thế, đừng để cho ta phải nổi giận.
Hết chương 20
Chương 21: Rừng hoang thiên kiếm ra oai
Thiếu Bạch thoáng nghĩ nói:
- Tại hạ chỉ là một kẻ vô danh, tiểu tốt trên giang hồ, dù có xưng tên chư vị cũng không biết thà là đừng nói.
Một giọng sắc lạnh khác truyền ra:
- Trên Hồi nhạn phong này đã phục đầy cao thủ, các hạ lọt vào hàm hổ huyệt rồi, chỉ còn một cách là bó tay chịu trói. Sao không mau bỏ binh khí trong tay xuống, chẳng lẽ còn phải đợi chúng ta động thủ?
Thêm một giọng ồ ề xen vào nói:
- Các hạ cứ ngoảnh đầu lại rồi quyết định cũng chẳng muộn.
Thiếu Bạch quay phắt lại, quả nhiên trước mặt chàng cách bảy tám thước đã có bảy nhân vật võ lâm đứng sừng sững. Đứng giữa là hai hòa thượng tay cầm thiền trượng, xung quanh là ba thanh niên đạo nhân, và hai người vận theo lối tục gia đệ tử, người nào cũng nắm binh khí sáng loáng. Bọn họ thừa lúc Thiếu Bạch đối đáp với người trong căn lều đã ngầm xuất hiện, vây kín ba mặt.
Thiếu Bạch nhìn bảy nhân vật ấy một lượt, quay mặt lại phía túp lều, lạnh lùng nói: - Tại hạ thấy rồi.
Giọng nói ồ ề trong căn lều lại vọng ra:
- Ngươi không chịu bỏ kiếm, chắc là nhất định muốn chết? Thiếu Bạch thốt ngửng mặt rú dài:
- Nếu như vị nào tự tin có thể đoạt được kiếm trong tay tại hạ xin cứ ra tay, còn nếu muốn tại hạ khi không bỏ kiếm thì chỉ thật uổng lời thôi.
Giọng nói khàn khàn lúc đầu quát lớn: - Tiểu tử ngông cuồng lắm!
Thiếu Bạch vẫn tảng lờ, nghĩ bụng:
- Bọn họ đã phát giác được ta, chỉ còn cách thử xem kiếm thuật và đao pháp của nhị vị ân sư truyền dạy bấy lâu như thế nào thôi.
Nghĩ đoạn chàng thủng thẳng nói:
- Tại hạ dám đến đây tất đã coi nhẹ hai chữ tử sinh... Một giọng trầm trầm xen lời:
- A di đà phật! Chúng tôi tuy có đức hiếu sinh nhưng cũng không phải hạng người chưa cầm đao đồ tể, thí chủ đã không chịu buông khí giới, lão nạp thật khó nương tay.
- Các hạ là ai?
- Lão nạp Thiếu Lâm Nhất Nghi.
- Hòa thượng phải chăng là chưởng môn nhân đời này của Thiếu Lâm phái?
Thiếu Lâm phái xưa nay rất có tiếng tăm trên giang hồ, hàng tăng lữ Thiếu Lâm lúc bôn tẩu trong võ lâm dù gặp nhân vật cuồng ngạo thế nào cũng đều kính gọi một tiếng đại sư. Giờ đây Thiếu Bạch vừa mở lời gọi luôn hai tiếng hòa thượng, thật là một điều tối kỵ đối với phái Thiếu Lâm. ho nên hòa thượng tay cầm thiền trượng đứng phía bên trái liền quát:
- Tiểu tử cuồng ngạo thật, dám mở lời hổn xược với chưởng môn nhân bổn phái.
Thiền trượng vèo vèo bay vút ra. Thiếu Bạch vung nhanh thanh trường kiếm, nhẹ nhàng đánh bạt thế trượng mạnh mẽ cực kỳ của đối phương, cao giọng:
- Tại hạ chưa nói hết lời, nếu có đánh cũng để cho tại hạ nói dứt rồi đánh cũng chẳng muộn.
Nhất Nghi đại sư đằng hắng, đáp lời:
- Đúng vậy, bần tăng là người chấp chưởng môn hộ Thiếu Lâm. Thốt nhiên giọng sắc lạnh cất tiếng:
- Người này tự phụ quá lắm, đạo huynh khỏi cần thừa hơi dông dài với y. Thiếu Bạch lạnh lùng nói:
- Bất luận trên đỉnh Hồi nhạn phong này, chư vị có mai phục bao nhiêu nhân thủ, tại hạ đều xin lãnh giáo hết. Chẳng qua trước khi xuất thủ, tại hạ muốn được biết rõ thân phận của chư vị...
Ngừng giây lâu chàng nói tiếp:
- Các hạ là ai? Giọng sắc lạnh đáp:
- Bần đạo Ngộ Nhân Tử, chưởng môn nhân Võ Đang phái, thế đủ chưa?
- Không hiểu chưởng môn nhân Nga Mi phái có mặt ở đây không? Nếu có, xin cho biết pháp hiệu.
Chỉ nghe giọng ồ ề trong túp lều vọng ra:
- Bần tăng Pháp Chính. Giọng khàn khàn tiếp lời:
- Lão phu Thời Thượng Hưng, chưởng môn nhân Không Động phái.
Nhất Nghi đại sư cất tiếng:
- Chúng tôi đều hiện diện ở đây, thí chủ cho biết danh tánh chăng? Thiếu Bạch thoáng nghĩ đáp:
- Tánh danh của tại hạ, lúc này xin tạm không thể nói ra.
- Tiểu thí chủ cố tạo ra vẻ thần bí rồi, nhưng chúng tôi xin nói ngay, thuật đóng kịch của thí chủ đáng buồn cười lắm.
- Giai thoại năm xưa trong võ lâm, chư vị hằng ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng cuối cùng vẫn sống bên ngoài vòng báo ứng, chẳng hay trong đó có uẩn khúc gì?
Trong căn lều trở nên lặng lẽ giây lâu, mới nghe giọng nói của Ngộ Chân Tử vọng ra:
- Ngươi thật là ai, nếu như không chịu báo rõ danh tánh, vẫn giữ vẻ thần bí đừng có trách chúng ta ra tay tàn độc.
Hiển nhiên, giây phút vắng lặng trong căn lều, bọn họ đã thì thầm bàn bạc với nhau. Thiếu Bạch ngửng mặt hú dài:
- Các ngươi có thủ đoạn gì ác độc, cứ việc thi thố đi. Từ trong túp lều có bóng một tiếng cười nhạt vọng ra:
- Được lắm, các ngươi mau xuất thủ đi.
Hòa thượng tay cầm thiền trượng đứng bên mé trái nhanh tay quét mạnh tới. Y mới vừa bị Thiếu Bạch sẽ dung kiếm hóa giải thức trượng đầu tiên cho nên lần này, khi phát động thế công, hòa thượng đã dồn hết sức vào thần trượng, chỉ còn nghe tiếng gió rít khủng khiếp cuốn tới trước mặt đối phương. Thiếu Bạch vẫn ung dung đưa thanh trường kiếm vút về trượng thế của hòa thượng, nhẹ nhàng hất bắn thanh trượng sang một bên.
Đây chính là một kiếm thức thần kỳ trong pho Đại bi kiếm pháp mà chàng đã đạt tới mức tối cao, không để lỡ dịp, Thiếu Bạch bồi tiếp một kiếm nữa. Hòa thượng cảm thấy thế kiếm của đối phương như có một áp lực lạ lùng khiến y hấp tấp lùi nhanh lại mấy bước.
Cùng lúc, ba trung niên đạo nhân thối lui lại đằng sau năm bước, để lộ một khoảng trống. Tên hòa thượng cầm trượng còn lại sấn nhanh tới một bước, quét mạnh thanh trượng về phía Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch sẽ cười nhạt nói:
- Không dè người trong Cửu đại môn phái chỉ biết cậy đông hiếp yếu.
Nói rồi trường kiếm của chàng vút ra đâm thẳng vào cổ tay phải của hòa thượng. Trong khi đó tên hòa thượng ở mé trái đã quay người lại, vung nhanh một trượng phản công.
Hai hòa thượng đứng day mặt lại nhau, tạo thành thế hợp kích, tiến lui cùng với những chiêu trượng vần vũ thật chặt chẽ. Thiếu Bạch tập trung tinh thần huy động thanh trường kiếm theo pho kiếm pháp của ân sư Cơ Đồng truyền thọ. Pho kiếm pháp tuyệt thế võ lâm ấy có sức biến hóa thật thần ảo, hai hòa thượng hợp công một mình chàng đinh ninh là tất thắng nhưng qua được vài hiệp, bọn họ cảm thấy lúng túng trước kiếm thế khinh linh của của đối phương, vô hình chung đã trở nên thụ động.
Mất thế thượng phong, hai hòa thượng hoàn toàn bối rối trong màn kiếm quang dầy đặc của Thiếu Bạch. Chỉ vì mãi lo vận kiếm, cho nên Thiếu Bạch cảm thấy mỗi chiêu thức đánh ra không có gì lợi hại nhưng ba trung niên đạo nhân và hai đại hán mặc theo lối tục gia đệ tử đứng ngoài xem xét đều chặc lưỡi, hãi sợ.
Hai hòa thượng sau một lúc bắt đầu thất thế thì hai thanh thiền trượng không còn tung hoành như ban đầu nữa. Người đứng ngoài xem đều nhân thấy Thiếu Bạch nhiều lúc có thể hạ sát được đối phương, nhưng không hiểu vì lẽ nào chàng lại bỏ qua. Ban đầu, Thiếu Bạch còn cảm thấy xuất chiêu khá ngượng, nhưng dần dần trở nên thuần thục và linh động hơn. Cứ thế chiêu thức ào ạt tuôn ra, hết lớp này đến lớp khác.
Hai bên giao đấu thêm được mười hiệp nữa, thốt nhiên hai hòa thượng thâu thiền trượng, lùi nhanh hai bước, đồng thanh nói:
- Bọn bần tăng không phải là tay đối thủ, đa tạ thí chủ đã nương tay.
Thiếu Bạch lấy làm lạ, nghĩ bụng:
- Ta có nương tay lúc nào đâu, nhưng cứ xem vẻ nghiêm trang của họ, rõ ràng không phải bọn họ nói đùa, có điều thật khó hiểu quá.
Tuy nhiên, Thiếu Bạch vẫn chỉ lẳng lặng làm thinh. Ba trung niên đạo nhân đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cất tiếng:
- Xin lãnh giáo các hạ.
- Ba vị cứ ra tay.
Ba trung niên đạo nhân nhẹ nhàng băng mình sang ba hướng. Đạo nhân đứng ở phía đông dường như là tay dẫn đầu trong bọn, chẳng nói chẳng rằng vung nhanh một chiêu kiếm.
Vương đạo Cửu kiếm của Càn khôn nhất kiếm Cơ Đồng tuy là môn võ học từ hậu nhưng không phải là học chỉ danh mà thực. Một khi đã xuất thủ kiếm pháp trở nên cực kỳ mau lẹ, khí thế mạnh mẽ tuyệt luân.
Đạo nhân ấy vừa đứng ngoài, mắt thấy kiếm chiêu kỳ ảo của Thiếu Bạch trong lòng sớm đã có ý cảnh giác, nên thanh trường kiếm đánh ra, tuy không mạnh nhưng thế rất nhanh.
Lúc ánh kiếm loáng tới trước ngực Thiếu Bạch còn hơn thước vẫn không thấy đối phương đưa kiếm chống đỡ, y mừng rỡ nghĩ bụng:
- Tiểu tử này đúng là tới số mới cuồng ngạo thế.
Trường kiếm thốt bay nhanh tới, Thiếu Bạch vội đảo tay phải, thanh kiếm nhoáng lên cực kỳ mau lẹ. Chỉ thoáng nghe đánh keng một tiếng, thanh trường kiếm của đạo nhân liền bay bỗng khỏi tay.
Bây giờ hai đạo nhân chia nhau đứng ở hai phía nam và tây, cũng vội huy động thanh trường kiếm tấn công tới tấp. Thiếu Bạch vừa đánh bật kiếm chiêu của đạo nhân đứng ở phía Đông, lòng tự đắc, chàng đảo tiếp thanh kiếm chực tấn công về phía đạo nhân ấy nhưng ở hai góc tây và nam hai đạo nhân còn lại đã bất thần xuất thủ. Thiếu Bạch đổi nhanh thế kiếm, đón đỡ hai chiêu kiếm với thế kiếm vùn vụt tới mình.
Phải biết, trong pho Đại bi kiếm pháp của Cơ Đồng là gồm đủ tất cả cách ứng phó những đột biến từ khắp các mặt, bất luận đối phương công tập ở hướng nào, kiếm chiêu của chàng cũng có thể biến hóa để phá giải một cách tài tình.
Đạo nhân ở phía chính đông vội nhặt thanh trường kiếm, tấn công lại đối phương. Thoáng mắt chỉ thấy kiếm quang tỏa ra dầy đặc, ầm ì lẫn với tiếng gió rít, do từ ba hướng liên miên công tới Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch mắt thấy kiếm thế hợp bích của đối phương triền miên, cuồn cuộn như những đợt sóng kéo tới không bao giờ dứt, những chiêu kiếm hiểm độc đều nhắm vào yếu huyệt trên người của Thiếu Bạch mà phóng tới.
Nếu đổi lại là nhân vật khác, không phải là Thiếu Bạch thì đã nguy hiểm tới tính mạng rồi. Kiếm thuật của họ quả thật là lợi hại, không lường hết được.
Nhưng hôm nay, họ gặp phái Thiếu Bạch, đệ tử truyền nhân duy nhất của Càn khôn nhất kiếm Cơ Đồng, được mệnh danh là Thiên kiếm trong thiên hạ thì làm sao mà bị hại được dưới lưỡi kiếm của bọn họ, dù cho kiếm thuật của họ có cao siêu đến bao nhiêu cũng không thể so với Thiếu Bạch khi những chiêu kiếm của chàng là tổng hợp tất cả những tinh hoa của kiếm thuật trong thiên hạ.
Thiếu Bạch cứ điềm nhiên ra chiêu một cách ung dung thoải mái, hóa giải từng chiêu kiếm của ba vị đạo nhân không một chút khó khăn.
Ba vị đạo nhân thấy liên thủ đánh một lúc lâu mà vẫn không áp đảo nổi Thiếu Bạch nên nóng ruột khôn tả.
Vị đạo nhân ở phía chính đông liền đưa mắt ra hiệu cho hai vị đạo nhân kia. Nhận ám hiệu ngầm đó, cả ba người đều xuất ra những chiêu trong tuyệt học của môn phái tấn công tới tấp vào Thiếu Bạch.
Thấy đối phương đã đổi kiếm thuật, ra chiêu tàn độc. Thiếu Bạch sẽ chau mày, thanh trường kiếm trong tay chàng liền chiết chiêu nhanh nhẹn hơn và không kém phần mãnh liệt.
Lúc đầu ba vị đạo nhân còn tấn công được, nhưng từ khi Thiếu Bạch xuất chiêu rồi, dần dần họ lui về thế thủ, không còn phản kích được nữa. Lúc nào họ cũng bị vây bọc trong luồng kiếm quang của Thiếu Bạch.
Thấy tình thế không ổn, vị đạo nhân cầm đầu vội phóng ra hai chiêu kiếm liên tiếp rồi cả ba nhảy lui ra ngoài. Ba vị đạo nhân thâu kiếm cúi chào Thiếu Bạch nói:
- Đa tạ các hạ đã nương tay, bần đạo thật bái phục kiếm thuật cao minh của các hạ. Thiếu Bạch sẽ mỉm cười hỏi:
- Ba vị là môn hạ Võ Đang?
Vị đạo nhân cầm đầu liền gật đầu nói:
- Bần đạo là hộ pháp của Võ Đang.
Thiếu Bạch quay lại đi từ từ lại căn lều. Hai đại hán ăn mặc phục tang thấy vậy, đưa mắt nhìn nhau rồi phóng mình ra ngăn cản Thiếu Bạch.
Thấy vậy, Thiếu Bạch lên tiếng hỏi:
- Các hạ phải chăng là người trong Cửu đại môn phái? Đại hán gật đầu, trỏ mũi đao về tục trang đại hán đứng đấy nói:
- Tại hạ và vị minh huynh đây đều là môn hạ đệ tử Không Động phái. Thiếu Bạch liếc mắt nhìn lại túp lều nói:
- Tại hạ vì có vài điểm thắc mắc nên mới tìm lên ngọn Hồi nhạn phong này muốn hỏi qua chưởng môn nhân của Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi và Không Động. Không hiểu chưởng môn nhân của quý phái có ở trong lều không?
Tục trang đại hán trầm ngâm giây lâu, nói:
- Chưởng môn nhân tệ phái hiện ở trong ấy. Thiếu Bạch lấy làm lạ nghĩ bụng:
- Nơi đây có môn hạ Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động xem ra chưởng môn nhân của ba phái ấy phải có mắt trong túp lều, nhưng sao không thấy đệ tử Nga Mi...
Nghĩ đến đây chàng buột miệng:
- Chư vị chắc phải là người vâng lệnh canh giữ túp lều kia, nếu như tại hạ không đánh bại được chư vị sợ là chư vị cũng không để cho tại hạ tiến vào, xin nhị vị xuất thủ đi.
Tục trang đại hán cất tiếng trước tiên, y biết rõ trận đấu này tất sẽ bại nhưng vì môn quy nghiêm minh, không thể không xuất thủ. Y đưa ngang thanh đao, nhìn sang tục trang đại hán đứng đối diện, sẽ cúi đầu trầm giọng:
- Anh em chúng tôi cùng xuất thủ, các hạ hãy tiểu tâm.
Nói rồi y vung nhanh một chiêu Hoành tảo thiên quân. Thiếu Bạch thắng liên tiếp hai trận lòng càng thêm tự tin.
Chàng vội vung chéo thanh kiếm đánh bạt ngọn Nhạn linh đao của đối phương. Thốt nhiên, từ đằng sau lưng có tiếng gió rít ào ạt tới. Một thanh Nhạn linh đao khác đã cực kỳ mau lẹ vút thẳng vào lưng chàng.
Thiếu Bạch vội vã băng mình sang bên, cùng lúc, thanh kiếm nhoáng nhanh một vòng, ánh kiếm xẹt thẳng về đại hán cầm đao ở phía sau. Liền đó vút hia đường kiếm nữa, tiến sát bên đối phương, kiếm thế mỗi lúc một mau.
Giao đấu chưa đầy hai hiệp, Thiếu Bạch đã vây chặt hai đại hán trong bóng kiếm chập chùng. Hai đại hán lung túng cố sức vung đao phản công nhưng chỉ cảm thấy màn kiếm quang của đối phương từ bốn mặt tám hướng dấy lên, mỗi lúc một thêm dầy đặc. Hai ngọn Nhạn linh đao của bọn họ không ngừng vũ lộng kỳ chiêu, vẫn như đá chìm trong biển cả, sức phản công không đạt hiệu quả nào.
Qua được năm hiệp, hai đại hán hoàn toàn lâm vào thế bị động, thanh Nhạn linh đao vùng vẫy yếu ớt, khắc khoải như một con thuyền nan chòng chành giữa cơn sóng gió ba đào. Hai người bấy giờ mới biết rõ là không thể kháng cự được nữa, đều đưa mắt nhìn nhau, cùng thâu đao thối lui, đồng thanh nói:
- Các hạ kiếm thuật cao minh, anh em chúng tôi cam nhận bại.
Thiếu Bạch đưa nhanh thanh trường kiếm, giọng từ tốn:
- Chư vị đã chịu thua dưới kiếm tại hạ, vậy còn có ý khiêu chiến nữa thôi?
Nhị tăng, ba đạo và hai tục trang đại hán nhất thời không hiểu ý trong câu nói của Thiếu Bạch, đồng thanh cất lời:
- Theo như quy luật giang hồ, chúng tôi đã cam chịu thua, tất không thể đánh tiếp được.
- Tốt lắm, xin chư vị lùi lại vài bước, tại hạ muốn gặp mặt chưởng môn nhân quý phái. Bảy người ấy đều sửng sốt, không biết đối đáp ra sao? Thiếu Bạch quay lại, đưa thanh trường kiếm ngang trước ngực, cao giọng nói với vào căn lều:
- Tại hạ có chuyện cần kiếm bốn vị chưởng môn nhân, nhưng nếu chư vị không tiếp, đừng trách tại hạ đường đột xông vào.
Thốt nhiên, giọng trầm trong căn lều ban nãy lại truyền ra:
- Các hạ liên tiếp đánh bại được đệ tử hộ pháp của chúng tôi, thật là cao minh lắm, thiết tưởng lệnh sư phải là người tiếng tăm lừng lẫy giang hồ. Xin các hạ cho biết tánh danh của lệnh sư, chúng tôi sẽ phá lệ tiếp kiến một lần.
Thiếu Bạch vốn căm hận chưởng môn nhân tứ phái đến tận xương tủy cho nên vẫn một mực lạnh lùng:
- Cái đó xin thứ lỗi, tại hạ không thể theo như ý chư vị được. Thêm giọng sắc lạnh chen vào nói:
- Các hạ vô lể thái quá, bần đạo sau này tất phải có ngày tìm gặp lịnh sư để lãnh giáo một phen.
- Ngộ Nhân Tử đấy chăng?
- Các hạ nhớ giỏi lắm, chính là bần đạo.
- Đạo trưởng cũng quá lớn lối đấy! Hốt một giọng ồ ề từ căn lều vọng ra:
- Thí chủ ăn nói cuồng ngạo, thật hiếm thấy.
Thiếu Bạch thong thả tiến lại túp lều, ngầm vận công lực phòng bị, vừa cao giọng:
- Tại hạ đang vào đây, chư vị có thủ đoạn gì tàn độc cứ tận lực thi triển. Giọng nói ồ ề trong căn lều lại vang lên:
- Thí chủ bướng bỉnh quá lắm, không thể trách được bần đạo hạ thủ chẳng nương tình. Thiếu Bạch nhận ra người cất tiếng nói ấy là Pháp chính đại sư trong Nga Mi phái. Bấy giờ, chàng đã tiến gần bức màn chừng một cái với tay. Chàng dừng bước lại, chĩa thẳng mũi kiếm ra. Thiếu Bạch biết võ công của chưởng môn nhân tứ đại môn phái, ai cũng siêu phàm, thêm nữa bên trong lều tất còn mai phục, nên chi, chàng vừa đi vừa cẩn thận dò xét từng động tĩnh.
Thốt nhiên, lúc mũi kiếm vừa chạm bức màn, ánh đèn trong căn lều cũng vụt tắt. Thiếu Bạch nghiến răng, nghĩ bụng:
- Không vào hang cọp sao bắt được cọp con!
Thanh kiếm vẹt mạnh, cùng lúc, vút người vào trong căn lều. Thốt có một luồng kình lực mạnh mẽ khôn tả từ trong một góc tối cuốn nhanh ra. Thiếu Bạch vừa chực tung chưởng đón đỡ, nhưng chợt cảm thấy luồng kình lực ấy như càng tăng thêm sức ép, nên nhất thời ngần ngại, do dự. Ngay giây phút ấy, luồng kình lực đã tràn tới bên mình, chàng hãi sợ đề nhanh chân lực, hộ trú các kinh mạch trọng yếu.
Thiếu Bạch hốt hoảng cảm thấy bụng dưới đau nhói. Đồng thời trong căn lều vang lên tiếng cười nhạt:
- Đấy chỉ qua chỉ là chút điểm cảnh cáo, nếu như ngươi có không mau lui tay về là tự tìm lấy cái chết.
Thiếu Bạch cảm thấy lồng ngực nhức nhối, đôi mắt nặng như chì, lảo đảo lùi lại liền sáu bước mới đứng vững, chàng sẽ thở dài:
- Bất quá cũng chỉ đến thế, tại hạ nguyện xin lãnh giáo.
Số là Càn khôn nhất kiếm Cơ Đồng khi truyền thọ võ công cho Thiếu Bạch, đã nghĩ đến lúc thành tài chàng phải rời khỏi Vô ưu cốc mà vượt Sinh tử kiều, sang bờ sông bên kia là một con tuyệt lộ. Và ông nhận thấy chỉ còn một cách duy nhất là mạo hiểm nhảy xuống dòng cấp lưu bên dưới cốc. Nên chi, suốt năm năm trường ông chuyên dạy môn công phu Cố Nguyên hộ mạng cho chàng. Môn này có thể vận chân khí toàn thân phân tán khắp các huyệt trọng yếu phòng chưởng lực của đối phương tấn công đến nội tạng. Thiếu Bạch đã lãnh ngộ được môn công phu đệ nhất thiên hạ mà chàng không hay biết. Tuy nhiên môn công phu ấy chàng đã luyện tập thuần thục, chỉ cần đề chân khí thì tất cả các nơi trọng yếu trong cơ thể đều được bảo vệ chặt chẽ. Cho nên, dù bị đánh trúng, chàng vẫn chưa thọ nội thương.
Người trong lều thấy Thiếu Bạch đã trúng chưởng còn có thể nói được đều sợ hãi, im bặt giây lâu. Thiếu Bạch lúc ấy tuy nói là vậy nhưng trong người cũng nhức nhối khôn tả. Chàng vận tức vận chân khí điều tức.
Được chừng công phu cạn một chén trà nóng, từ trong lều mới có tiếng Nhất Nghi đại sư truyền ra:
- Các hạ chịu được chiêu chưởng trong pho Tiểu thiên tinh phích không chưởng lực của bần đạo đủ thấy là cao minh lắm, không hiểu các hạ có quan hệ chi với Cừu hận chi kiếm?
Thiếu Bạch thử đề chân khí, ngoại trừ trong lồng ngực cảm thấy chỉ hơi đau nhức, còn không có triệu chứng gì lạ mới yên tâm nói:
- Tại hạ không quan hệ gì với Cừu hận chi kiếm.
Giọng nói của Ngộ Nhân Tử trở nên sắc hơn:
- Không quan hệ gì với Cừu hận chi kiếm thì đêm nay các hạ lên ngọn Hồi nhạn phong này là có dụng ý gì?
- Tại hạ muốn gặp bốn vị chưởng môn nhân, để xin làm chứng một công án võ lâm. Trong túp lều lại trở về với cảnh yên lặng, ý chừng bốn người ấy đang dùng thuật truyền âm bàn bạc với nhau. Mãi lâu sau, Ngộ Nhân Tử mới lại nói vọng ra:
- Các hạ sao được biết chúng tôi hẹn ước nhau trên đỉnh Hồi nhạn phong?
- thế gian này không biết có bao nhiêu chuyện mà người ta thường cho là bí mật nhưng vô tình vẫn bị tiết lộ ra ngoài, hà huống là hành tung bốn vị.
Pháp Chính đại sư thốt xen vào nói:
- Các hạ muốn làm sáng tỏ một đoạn công án trong võ lâm?
- Trước khi chưa được thấy rõ chân diện của bốn vị, tại hạ không thể đáp lời. Thời Thượng Hưng nẫy giờ chưa nói một lời nào thốt nhiên cất tiếng: - Tại sao?
- Bởi vì sau khi chứng thực được thân phận của bốn vị, tại hạ nói ra chẳng phải là tiết lộ cơ mật sao?
Nhất Nghi đại sư xen lời:
- Nói thế, thí chủ nhất định phải gặp mặt chúng tôi?
- Phải, sự thật dù bốn vị không chịu cho tại hạ gặp mặt, tại hạ cũng cứ tự tiện tiến vào.
- Thôi được, chúng tôi xin phá lệ tiếp kiếm các hạ, nhưng nếu như thí chủ nói dối gạt thì trên đỉnh Hồi nhạn phong này là mồ chôn thí chủ đấy!
Thiếu Bạch căm hận buông tiếng cười dài:
- Nếu như bốn vị thật là chưởng môn của tứ đại môn phái, thế tất đêm hôm nay cũng sẽ có một trường quyết chiến, dù cho tại hạ không giết bốn vị tất cũng không bỏ qua.
Thốt nhiên, trong căn nhà có ánh đèn chiếu hắt ra, đồng thời giọng nói của Nhất Nghi lại thong thả vang lên: - Mời thí chủ bước vào.
Thiếu Bạch tra kiếm vào vỏ, đưa tay vạch bức màn, dõng dạc tiến vào.
Chỉ thấy hai tăng, một đạo và một vị trung niên ăn vận theo lối tục gia đang ngồi sánh vai nhau. Đứng quanh bọn họ lại có thêm vài đại hán vận kình trang áo đen mà thoạt nhìn qua chàng đã nhận ra đấy là những thuộc hạ của Hắc y kiếm chủ. Trên một phiến đá bằng phẳng trước mặt cả bọn người có một ngọn đèn cầy to bằng cổ tay, tỏa ánh sang chói, soi tỏ khắp căn lều. Hòa thượng mặc cà sa vàng có gương mặt chữ điền ngồi ở bên tay trái chắp tay trước ngực nói: - Lão nạp Thiếu Lâm Nhất Nghi.
Trung niên đạo nhân ngồi bên cạnh Nhất Nghi đại sư cũng cất tiếng tự giới thiệu: - Bần đạo Ngộ Nhân Tử.
Hòa thượng vận áo bào xám tro ngồi kế đó nối lời: - Lão nạp Nga Mi Pháp Chính.
Và sau cùng là đại hán râu dài, vận áo bào màu xanh buông tiếng: - Tại hạ Không Động Thời Thượng Hưng.
Thiếu Bạch nhìn thoáng bốn người nói: - Thứ cho tại hạ tội thất lể.
Ngộ Nhân Tử sẽ cau mày cao giọng: - Các hạ có thể cho biết tánh danh.
- Khỏi cần danh tánh tại hạ vì lát nữa đây bốn vị tất sẽ rõ.
Nhất Nghi đại sư xen vào nói: - Thí chủ phải chăng muốn làm sáng tỏ một vụ công án? Thiếu Bạch nén cơn khích động, nói lảng sang chuyện khác: - Bốn vị chấp chưởng môn hộ lâu chưa?
- Đây có liên quan tới việc cầu chứng của các hạ về đoạn công án ấy sao?
- Tất nhiên là có...
Rồi chàng sẽ đằng hắng tiếp lời:
- Tại hạ muốn tra rõ một vụ công án mười ba năm về trước, không hiểu vì đâu Bạch Hạc bảo đang đêm bị tàn sát đến mấy trăm nhân mạng.
Bốn người không ngờ chàng đột ngột nhắc lại chuyện ấy, bất giác đều chột dạ. Giây lâu Ngộ Nhân Tử mới đánh tiếng: - Các hạ là gì của Tả gia, cầu chứng đoạn công án ấy với mục đích nào?
Không kịp để Thiếu Bạch đáp lời, Pháp Chính đại sư xen vào nói:
- Thí chủ đã dám lên đỉnh phong và đơn thân tiến vào trong căn lều này thiết tưởng thí chủ đã có chuẩn bị sẵn, nên tánh danh và lai lịch cũng khỏi cần dấu bí mật nữa.
- Nói cho quý vị biết cũng chẳng sao, tại hạ là Tả Thiếu Bạch.
Nhất Nghi đại sư buột miệng: - Tả Thiếu Bạch! Thí chủ là hậu nhân của Tả gia à?
- Đúng vậy! Người trong Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang các vị đều tham dự trong việc tàn sát Tả gia, tại hạ phải tìm từng kẻ hung phạm rửa hận.
Ngộ Nhân Tử hỏi vội:
- Tả Giám Bạch là gì của các hạ?
- Người là tiên phụ.
Nhất Nghi đại sư thủng thẳng xen lời:
- Chúng tôi hỏi vậy đủ rồi, các hạ còn có chuyện chi, xin nói cho biết.
- Việc Bạch Hạc bảo bị thảm sát hơn mấy trăm người nghĩ cho cùng cũng bắt nguồn ở chuyện chưởng môn nhân tứ môn phái chư vị bị giết đột ngột, đúng chứ?
- Phải lắm! Chẳng qua ấy là chuyện thiên hạ ai ai cũng biết.
- Cái việc chưởng môn nhân đời trước của bốn vị bị giết, không hiểu vì lẽ nào chư vị lại ngờ vực người trong Bạch Hạc môn chúng tôi?
Pháp Chính đại sư khẽ thở dài:
- Lúc ấy, vì trước khi xảy ra việc chưởng môn nhân của tệ phái bị ám toán, lịnh tôn đột nhiên xuất hiện trên Yên vân Phong. Chuyện này đã truyền khắp thiên hạ, chắc hẳn thí chủ cũng được nghe.
- Tại hạ không tin chuyện chỉ có thế. Nhất Nghi đại sư biến sắc nói:
- Dù có nói cho thí chủ biết tường tận, thí chủ cũng không thể cứu mạng cho lệnh tôn và lệnh đường được.
Đảo mắt nhìn sang bọn Ngộ Nhân Tử, lão tiếp lời:
- Thí chủ bỏ binh khí chịu trói hay còn muốn chúng tôi ra tay?
Mối cừu hận và cái nghi vấn chất chứa trong lòng Thiếu Bạch suốt mười ba năm trời nay, bây giờ đã sáng tỏ. Khi ấy chàng cảm thấy bình tĩnh lạ thường, chậm rãi nói:
- Ngày tháng còn dài, đại sư hà tất phải nóng nảy trong nhất thời. Tại hạ đã tìm đến đây, thì dù cho bốn vị có muốn trục xuất, tại hạ cũng không chịu đi nữa là!
Lời dứt, chàng điềm nhiên bước tới.
Trước sự trang nghiêm, dõng dạc của Thiếu Bạch, các chưởng môn nhân của tứ đại môn phái dường như nhất thờI đều sửng sốt, quên hẳn ý muốn động thủ. Pháp Chính đại sư sẽ thở dài: - Thí chủ còn có chuyện gì xin cứ nói, vì với tấm lòng can đảm của thí chủ, cũng phải được chết một cách minh bạch mới yên lòng nhắm mắt!
Thiếu Bạch trấn tĩnh nói:
- Có thể trong đêm nay, người sống sót duy nhất của Bạch Hạc môn sẽ bị vùi thây trên đỉnh Hồi nhạn phong này, nhưng thật như thế chỉ đáng trách là học nghệ chưa tinh, chết cũng không oán than, có điều cái mối nghi vấn chất chứa bao năm, tại hạ không thể nào giữ mãi được...
- Tốt lắm, thí chủ cứ nói.
- Bốn vị chưởng môn nhân đều là những cột trụ của các danh môn đại phái, tiếng tăm trên giang hồ, Thiếu Bạch này tin là chư vị không đến nỗi phải nói dối gạt. Nhưng nếu bốn vị đưa ra được chứng cớ xác thực là chưởng môn nhân của quý phái mười ba năm về trước thực chết dưới bàn tay tiên phụ, cũng không cần bốn vị động thủ, tại hạ nguyện sẽ tạ tội, rồi tự vẫn trước mắt bốn vị cho xem.
Ngộ Nhân Tử xen vào nói:
- Các hạ nói thế, không khỏi lập thệ quá nặng!
- Tại hạ chưa bao giờ nói dối, xin đạo trưởng yên tâm. Nếu như bốn vị không đưa ra được chứng cớ chân xác, không hiểu bốn vị tự xử thế nào?
- Tiểu tử kia, chuyện này to tát lắm, với thân phận chúng ta không thể hứa liều với ngươi được. Có điều lão phu nguyện sẽ hết sức giúp ngươi cởi mở được hồi nghi vấn. Nhưng trước khi lão phu và các chư vị đạo huynh đây giải rõ điều ngươi thắc mắc, lão phu có vài lời muốn hỏi cho minh bạch.
- Chư vị xử như vậy thật không công bình, nhưng ở tình thế hiện tại, tại hạ xin rửa tai nghe.
- Mười năm về trước vượt qua Sinh tử kiều phải chăng là ngươi?
- Phải, chính tại hạ.
Ngộ Nhân Tử vội xen lời:
- Theo lời đồn đãi trên giang hồ mấy chục năm về trước, Vương kiếm và Bá đao, hai nhân vật lừng lẫy võ lâm ấy đều về quy ẩn trong Sinh tử kiều, không hiểu hiện nay vẫn còn sống?
Thiếu Bạch trầm ngâm giây lâu nói: - Nhị vị lão nhân gia đều mạnh cả.
Lời ấy như một nhát búa bất thần giáng mạnh vào ngực bốn vị chưởng môn nhân tứ đại môn phái xưa nay vẫn ngạo thị giang hồ. Hãi sợ, họ lấm lét đưa mắt nhìn nhau, mãi hồi lâu, Pháp Chính đại sư mới mở lời:
- Thí chủ được thấy tận mắt?
Thiếu Bạch bấm bụng cười thầm:
- Nhị vị ân sư không ngờ mấy mươi năm tuyệt tích giang hồ mà oai danh vẫn còn gây khiếp đảm lòng người, cho dù ta có nói thực cũng chẳng ngại chi.
Nghĩ đoạn chàng thủng thẳng nói:
- Phải, tại hạ chẳng những thấy mà còn được chung sống nữa.
Ngộ Nhân Tử biến sắc nói:
- Vương kiếm và Bá đao đã tuyệt tích võ lâm, chẳng dè mấy chục năm sau lại có người thừa kế tuyệt kỹ của hai vị ấy xuất hiện giang hồ..
Nhất Nghi đại sư xen lời:
- Nhẩm đốt ngón tay, tiểu thí chủ ở lại Sinh tử kiều đã được năm năm rồi? - Phải, tại hạ ở trong Vô ưu cốc đã được năm mùa lá rụng.
Thời Thượng Hưng thốt sẽ thở dài:
- Năm năm trường đối với người học võ, chẳng có gì là dài, nhưng cũng không thể nói là quá ngắn. Các hạ phải chăng là truyền nhân y bác của nhị vị tiền bối?
Thiếu Bạch chột dạ nghĩ bụng:
- Điều này không thể nói rõ cho bọn họ biết được. Nghĩ vậy chàng đáp cho qua:
- Nhị vị lão tiền bối võ công quảng bác, mênh mông như biển, tại hạ chỉ cố dốc tâm, còn chuyện thành đạt khó nói lắm.
Bọn Ngộ Nhân Tử đưa mắt nhìn nhau, không ai nói với ai câu nào cả. Thiếu Bạch sẽ đằng hắng, đánh tan cái bầu không khí trầm trọng:
- Lời chư vị hỏi, tại hạ đã thành thật tỏ bày, giờ đây chư vị cũng phải giữ đúng lời hứa, giải đáp những thắc mắc của tại hạ chứ!
Ngộ Nhân Tử trầm ngâm giây lâu nói:
- Tệ phái chưởng môn với những nhân vật thủ não trong Cửu đại môn phái, Tứ môn, Tam hội Lưỡng đại bang tề tập trên Yên Vân Phong là muốn giải quyết những chia rẽ, thù hận trong võ lâm, nào ngờ chỉ vì chút tình riêng, lệnh tôn lại đang tâm hạ thủ.
- Anh hùng thiên hạ đều rõ chuyện này, ai bảo là đã thấy tận mắt tiên phụ hạ thủ? - Pháp Chính đại sư cao giọng:
- Lão nạp đã tra xét rõ việc ấy, ngoại trừ lệnh tôn phu phụ ra không có một người nào đi qua Yên Vân Phong cả.
- Cho dù có sự trùng hợp là tiên phụ xuất hiện trên Yên Vân Phong cũng không đủ chứng minh là tiên phụ hạ độc thủ.
Thời Thượng Hưng thốt cười nhạt xen lời:
- Nếu không phải lịnh tôn và lịnh đường, các hạ có thể chỉ rõ hung phạm là ai? Thiếu Bạch ngẩn người nói:
- Các hạ định dùng thân phận chưởng môn môn phái để ép uổng người à? Tại hạ nếu biết được hung phạm là ai thật cũng chẳng cần lên Hồi nhạn phong này cầu chứng bốn vị.
- Các hạ nói hết rồi chứ?
- Tại hạ còn nhiều lắm, chưa xong đâu. Ngộ Nhân Tử xen vào nói:
- Được, chúng tôi xin đợi thêm thời gian cạn chén trà nóng nữa, thí chủ còn có chuyện gì hãy nói nhanh đi.
- Thiếu Lâm, Võ Đang xưa nay vẫn được xưng là Thái sơn bắc đẩu trong võ lâm, tất võ công của những vị chưởng môn nhân phải cao cường lắm. Vậy tiên phụ mẫu thật có học cao minh cũng không thể hạ sát ngay một lúc bốn chưởng môn nhân tứ đại môn phái được, chuyện mờ ám bên trong nhìn qua tất cũng rõ, nhưng chư vị không lo truy tầm hung phạm, lại phối hợp với người trong năm đại môn phái khác cùng Tứ môn, Tam hội, Lưỡng đại bang đang đem công tập Bạch Hạc bảo, giết sạch già trẻ lớn bé không chừa một người nào, thủ đoạn và tâm cơ của chư vị ác độc quá lắm!...
Thốt nhiên có những tiếng quát tháo từ xa vọng lại, cắt đứt câu nói còn bỏ dở của Thiếu Bạch. Ngộ Nhân Tử sẽ cau mày, thắc mắc:
- Tiểu thí chủ lên đây một mình hay còn có đồng bạn?
Thiếu Bạch vẫn tảng lờ lạnh lùng nói:
- Bốn vị đã không đưa ra được bằng cớ xác đáng nào thì đừng trách tại hạ đường đột thái quá!
Thời Thượng Hưng sẽ hừ nhạt nói:
- Trên Hồi nhạn phong này chỉ sợ không phải là đất để cho các hạ tung hoành, tác oai tác quái đâu.
Tiếng quát tháo căm hờn lại vọng tới từng hồi. Thiếu Bạch chột dạ nghĩ bụng:
- Nghe tiếng la hét này dường như đang có giao tranh, có thể là Vạn Lương rời khỏi chỗ nấp, gây xung đột với đệ tử của tứ đại môn phái rồi.
Lòng lo ngại, vừa chực cất bước ra ngoài lều xem xét. Thốt nhiên bốn chưởng môn nhân tứ đại phái đưa mắt nhìn nhau thật nhanh nhất tề đứng thẳng dậy phân ra làm bốn góc vây chặt lấy Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch cau mày, cao giọng:
- Chư vị đều là thủ lãnh một phái, mà định hiếp người thế cô không sợ anh hùng thiên hạ cười cho sao?
Ngộ Nhân Tử buông tiếng cười nhạt:
- Đối với bất cứ một người nào trong bọn ta, ngươi cũng không phải là địch thủ hà tất phải hợp sức hiếp đáp một mình ngươi, có điều vì giang hồ trừ họa, ai ai cũng có trách nhiệm thì đấy không thể nói là cậy đông hiếp yếu được.
- Để rửa hận mối huyết cừu cho phụ mẫu, thế tất sớm muộn cũng phải có một trường tử chiến.
Rút soẹt thanh trường kiếm, chàng chạy xông tới. Nhưng Thiếu Bạch chưa kịp xuất thủ, bọn Ngộ Nhân Tử đã nhất tề phất mạnh ống áo bào rộng. Cùng lúc ấy Thiếu Bạch thốt cảm thấy một màn áp lực thật nặng nề từ từ dồn tới.
Chàng không thể tiến thêm bước nào đành vận nội lực, chống đỡ với màn áp lực vô hình ấy. Thật là lạ, màn sức dồn ép đó không như những luồng chân khí nội gia có sức trấn áp cực kỳ mãnh liệt, mà Thiếu Bạch cảm thấy khi chưa vận chân khí kháng cự, màn áp lực ấy đã tự nhiên tiêu tan một cách vô hình.
Hết chương 21
|