Hắc Lâm cười khổ. Tên này đã ngoài ba mươi, đạt đến Nhị cấp đỉnh phong không phải là tệ, nhưng cũng chẳng phải cao siêu gì, rõ ràng chỉ thuộc một tông môn bậc trung, lại có thể kiêu ngạo như vậy. Thật đúng là nắm đấm ai to người ấy có quyền mà. Trận chiến này, tâm tư Hắc Lâm cũng phát triển một phần. Tuy nhiên, lòng hắn vẫn đau đớn vô cùng.
“Vì sao, vì cớ gì mà ngay cả nguyện vọng cuối cùng của bản thân, cơ hội cuối cùng để phục thù ông trời cũng đoạt mất cả ta chứ?”
Hắc Lâm thở dài chán nản, chẳng còn để tâm đến nguy hiểm trước mắt. Hình ảnh phụ thân, đại ca oan khuất mà chết lại hiện lên làm thân thể hắn run rẩy. Đôi tay vỗ chát vào mặt, Hắc Lâm bình tĩnh tâm can.
“Ta không thể chết được, dù có chết cũng phải kéo người Bắc Băng Tông chết cùng, nếu không mặt mũi nào nhìn phụ thân dưới cửu tuyền”
Hắc Lâm nhủ thầm với bản thân rồi bắt đầu tìm cách sống sót. Hoàn cảnh hiện tại thực đúng là quá trêu người. Hắn một thân tu vi chẳng có, làm cách nào thoát khỏi ma trảo của hơn mười tu luyện giả. Lòng lại cầu nguyện, một lần nữa, Hắc Lâm lại vận chuyển Hấp Hồn công.
Lúc này, ba người Đại Hùng đã không còn một hột máu song người có thể chết, không thể nhục. Cả ba cắn răng, nắm chặt trường thương, lao thẳng về phía người trung niên nhân, mong tìm được cơ hội giải cứu Mai Vân Nhi.
Đối mặt với thế công ba mặt, người nọ càng thêm khinh thường. Vận lực một chút, ba luồng chưởng phong tanh tưởi mùi máu xuất ra, đánh bay cả ba người đội trưởng. Ba người bị chưởng lực đánh bay ra ngoài hơn cả trượng, ngã lăn ra đất, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đau đớn nhìn về phía Mai Vân Nhi.
Cùng lúc đó, chín người mặc huyết bào đã chém giết gần hết binh tốt của Ô Vân quốc. Họ càng giết càng hăng, người tắm đầy máu tươi, tưởng chừng như khao khát được nếm máu nhiều hơn nữa.
Hàng ngàn âm hồn u oán từ từ giãy giụa thoát li thể xác binh lính, gào thét ghê người. Tất nhiên, một màn này cũng chỉ có Hắc Lâm – người đã tu luyện qua tầng một Thấu Hồn mới có thể nhìn thấy. Vận công pháp một hồi, vẫn là như cũ, linh hồn cứ như vậy tiêu thất, không hề quán nhập vào Hắc Lâm.
Trong đan điền hắn, lúc này đã có một vài tia khí mỏng manh màu đen, ngay ngắn xếp thành một chữ “VÔ” ngay giữa. Bình thường, người trong Hắc Tông Môn tu luyện Hấp Hồn công, đan điền cũng có tia khí hồn này, nhưng sẽ xếp thành những hình lục giác, mỗi hình lục giác tượng trung năm âm hồn có thể hấp thu. Ví như đại ca hắn, có tổng cộng bảy hình lục giác, tượng trưng tam thập ngũ hồn. Xưa nay, người năng lực hấp hồn cao nhất của Hấp Hồn Tông là sư tổ trăm năm trước, hấp thu được năm mươi âm hồn. Vì việc hấp thu có giới hạn, nên những người có vai vế cao sẽ được trợ giúp giết những kẻ thù mạnh, từ đó thu hồn càng cường đại, năng lực lại càng cao.
Cũng chỉ có Hắc Lâm hắn, chẳng có một hình lục giác nào, lại có một chữ “VÔ” quái dị.
- Đó…ii …quá! Âm hồn…ta muốn âm hồn…!
Sâu trong nội tâm, một tiếng nói trầm thấp, đáng sợ vang vong. Hắc Lâm cả kinh, lông tóc dựng ngược.
“Mẹ kiếp, cái gì vậy. Ai mà chả muốn hấp hồn, ta cũng muốn vậy”
Hắc Lâm cau mày suy tư. Một lần nữa, lại vận công. Sinh thời, muốn hấp hồn cứ dựa vào tâm hình lục giác vận chuyển công pháp, tạo ra ma lực hấp thụ linh hồn, nếu không dù có hấp thụ được sẽ bạo thể mà chết, vì vậy nên không thể vượt qua giới hạn của bản thân. Lần này cũng không còn gì để mất, lấy tâm chữ “VÔ” mà người trong tộc gọi là vô năng hấp hồn, Hắc Lâm điên cuồng vận chuyển công pháp.
Thân hình rung động dữ dội, mồ hôi tuôn đầy sau lưng, hắn tay năm chặt, vẫn một mặt Hấp Hồn.
“Bằng mọi giá… Cha, đại ca… hai người có linh thiêng hãy phù hộ cho ta”
Từ trong đan điền, một luồng hắc khi mang theo hấp lực vĩ đại, nương theo kinh mạch từ từ di chuyển xuống đôi tay đang quấn chặt băng của Hắc Lâm, quán trú tại vòng tròn màu đen kì dị. Từ đó, một hấp lực kinh người tỏa ra tứ phía.
Hàng ngàn âm hồn binh lính vừa tử vong bị luồng hấp lực này quấn lấy, điên cuồng gào khóc, gương mặt chúng thê lương tột độ, như gặp phải kẻ thù. Không thể nào chống cự nổi, hơn ngàn âm hồn bị hút lấy, điên cuồng bay về bàn tay Hắc Lâm, nhanh chóng bị vòng tròn kì dị kia phôn thệ.
Âm hồn nhanh chóng bị chuyển hóa, từng đạo năng lượng xoay chuyển khắp kinh mạch hắn, điên cuồng truyền vào đan điền. Hắc Lâm sắc mặt trắng bệch, miệng phun một ngụm máu tươi.
Cũng may cho hắn, âm hồn những kẻ lính tốt bình thường quá yếu kém, nên dù số lượng cả ngàn nên hắn vẫn chưa bạo thể. Nếu là âm hồn võ giả, hắn đã diệt vong tự bao giờ.
Hắc Lâm vốn đâu thể biết được, “VÔ” của hắn không phải là “Vô hồn” như gia tộc hắn nghĩ, mà là “Vô hạn”, hấp thu vô hạn hồn.
Chiến trận lúc này chẳng mấy chốc đã sắp tàn. Chưa tới trăm binh lính còn lại của Ô Vân đế quốc mặt mày đau đớn, vô lực khả thi. Mấy ai chấp nhận được, chiến trận vốn đã thắng nay lại bại vong nhanh chỉ vì mười người.
Chín tên mặc huyết bào lần lượt tề tụ sau lưng trung niên nhân. Bất giác, người này cau mày, chuyển mắt về phía Hắc Lâm. Mai Vân Nhi cũng giật mình, mang theo ánh mắt nghi hoặc dán trên người hắn.
“Điều này…sao có thể! Hắn là một người bình thường, sao ta lại cảm thấy hắn tồn tại đấu khí, mà hơn nữa…..lại đang từ từ tăng lên..”
Mai Vân Nhi cả kinh, dù có vắt óc suy nghĩ cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra trên người Hắc Lâm.
Thực sự, Hắc Lâm lúc này cũng chẳng tốt lành gì. Hàng ngàn âm hồn chuyển hóa thành đấu khí xâm nhập đan điền, dù là đấu khí nhỏ đến không gì nhỏ hơn, nhưng cũng làm thân thể hắn đau đớn tột cùng. Bất tri bất giác, toàn bộ linh hồn đã bị hấp thụ, khí lực của hắn lúc này đã tương đương với tu luyện giả Nhất cấp đỉnh phong.
Trung niên nhân lòng đầy nghi hoặc dán mắt vào Hắc Lâm. Thời gian chưa tới một chung trà, lại có thể tăng cường từ một kẻ không có gì thành Nhất cấp đỉnh phong, đủ để hắn kinh hãi. Tuy nhiên, khi nhận ra Hắc Lâm không thể gia tăng tu vi hơn nữa, hắn đã có phần bình tĩnh lại. Tu vi bậc này, đối với hắn không có quá nhiều uy hiếp. Còn đối với bí mật của kẻ này, nhất định phải điều tra kĩ lưỡng.
Mang theo ánh mắt tham lam, người này lao thẳng về phía Hắc Lâm, một tay vung ra chưởng phong tanh tưởi.
- Tiểu Hắc, cẩn thận! – Mai Vân Nhi sợ hãi hét lớn. Sức mạnh kẻ này, không ai ngoài hắn hiểu rõ bằng.
Năng lượng quán nhật vào người Hắc Lâm, còn hắn thì đang phi thường cao hứng. Mặc kệ chuyện gì, hắn đã có thể hấp hồn, đã có hi vọng cho mục tiêu. Một người sau bao lần tuyệt vọng tìm lại được niềm tin, hạnh phúc khó có gì bằng.
Đối với hiểm nguy trước mặt, Hắc Lâm chuyển thế, đưa một chân ra trước, chuyển đao ra sau lưng, không nhanh không chậm vận chuyển đấu khí Nhất kì đỉnh phong của mình vào đoản đao. Năng lượng âm ám tỏa ra, làm cho mọi người hô hấp dồn dập, cảm giác như đối mặt với tử thần đòi mạng.
Trung niên nhân mặt lại càng tham lam, chượng lực lại càng đi nhanh hơn vài phần, lao đến hạ thân của Hắc Lâm. Người này không muốn lấy mạng hắn, đơn giản còn muốn khám phá bí mật gia tăng tu vi của Hắc Lâm là gì.
Đấu khí quán nhập đến cực hạn, Hắc Lâm vung đao trảm xuống toàn lực, thế đao đơn giản tột đỉnh nhưng mang theo kình lực ghê người, xé gió va chạm với chưởng phong.
Ầm…..Ầm….
Âm khí theo đao kình tỏa ra xé toạc chưởng lực của trung niên nhân nọ, dư khí xoáy mạnh cực độ, cuốn tuyết trắng xung quanh bay lên tán loạn, tạo ra một màn mưa tuyết chê khuất thân thể Hắc Lâm.
Trung niên nhân lòng thầm bất ngờ, như nhớ ra chuyện gì, xoay ngược về sau lưng, nhưng mảy may không có chuyện gì xảy ra.
Một màn này, Hắc Lâm hiển nhiên học tập từ Mai Vân Nhi lúc trước. Tuy nhiên, dù không phải thông minh tuyệt đỉnh gì, hắn cũng thừa biết đạo lí một chiêu không thể dùng hai lần.
Từ trong mưa tuyết trắng xóa, hai luồng đao phong hình bán nguyệt đen đúa, hắc ám vô thường xé đất mà đi, cuốn phăng tuyết đọng bên đường lao thẳng đến trung niên nhân nọ.
Tiếng đao phong va trên nền đất “Ken két”, mang theo hơi thở hung tợn. Với thế công của đối phương, trung niên nhân vận đấu khí màu máu lên đón đỡ, chưa dốc toàn lực, hiển nhiên đang đợi chờ điều gì.
Ầm!
Đao phong và đấu khí va vào nhau, tiếng nổ một lần nữa lại vang lên như sấm động. Từ phía sau hai luồng đao phong, một bóng đen nhanh chóng lao ra. Trung niên nhân nhếch mép cười, hiển nhiên lại vận pháp kĩ Huyết Thể. Toàn bộ chiến lược của Hắc Lâm, đã bị hắn nhìn rõ.
Một màn bất ngờ xảy đến. Hắc Lâm không hề lao vào tấn công hắn mà lại lao về phía Mai Vân Nhi, tóm hắn lên vai, chân đạp mặt đất điên cuồng chạy trốn. Nội tâm hắn đã tính toán kĩ, thời điểm này có ngu mới liều mạng với tên này. Mai Vân Nhi dù hắn không ưa, nhưng đã cứu mạng hắn và cho hắn nương tựa ba năm. Dù không phải người tốt, Hắc Lâm cũng không phải kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Trung niên nhân ngu ngơ một hồi, khôn mặt nhăn nhó đến tột cùng. Hắn vội vàng tán công, khuôn mặt trắng bệch hét lớn:
- Con bà nó, dám chơi lão tử.Đuổi theo, bắt sống bọn chúng về cho ta.
Sau lần tấn công với Mai Vân Nhi và Hắc Lâm, lại hai lần vận chuyển Huyết Thể là cực hạn của hắn. Tưởng chừng có thể bắt sông Hắc Lâm, ai ngờ tên này nhìn mặt hào hùng tưởng như tấn công không chết không thôi; lại cư nhiên bỏ chạy, tổn thất đấu khí cho một lần Huyết Thể oan uổng. Nếu không, muốn lưu lại Hắc Lâm, vốn cũng không quá khó.
Chín người mặc huyết bào đang ngẩn ra, nghe lệnh vội vàng chuyển thân đuổi theo Hắc Lâm và Mai Vân Nhi.