Tiết trời vẫn vậy, dù có chuyện gì xảy ra, vẫn mãi trắng xóa một màu. Trong một cánh rừng phủ đầy tuyết trắng, ẩn hiện thân ảnh một người thân đầy máu tươi, vai ghim tên bén, tay đầy vải trắng, mang theo một người có phần còn thảm thương hơn.
Hắc Lâm thở hồng hộc, mệt mỏi vô cùng. Mai Vân Nhi trên vai hắn cũng đã đến cực hạn, thấy một màn vừa rồi cũng kinh hãi vô biên; song hiện tại cũng không phải lúc hỏi thăm vớ vẩn. Khẽ thở dài một hơi, Mai Vân Nhi nói:
- Hài iii. Chúng ta đều cạn lực rồi, lại còn địch nhân sau lưng. Ngươi hãy thả ta xuống, như vậy cơ hội đào thoát sẽ cao hơn.
- Ý tưởng không tồi đâu, nếu ngươi quả thực muốn vậy, ta cũng không ngại bỏ ngươi ra để đào thoát. – Hắc Lâm thở không ra hơi, thành thật đáp.
Mai Vân Nhi trợn mắt há mồm. Làm người ai mà chả muốn sống, chẳng qua theo đạo lí thì vốn nên nói như vậy. Mà chiếu theo đạo lí, rõ ràng tên này phải nói mấy câu đại loại như “đã giúp thì giúp đến cùng” hay cao siêu hơn thì “cùng sống cùng chết” chứ. Thiệt là, có thẳng thì cũng không cần thẳng quá như vậy chứ.
Khẽ bĩu môi, Mai thống lĩnh cũng đành im lặng không nói gì nữa. Hắn đã quá đuối sức rồi.
“Vút…………”
Sau lưng, một luồng kình phong tanh tưởi lại bay đến phía hai người. Hắc Lâm vốn đã bị thương, học tập đôi chút mưu mẹo của kẻ khác mà thoát thân đã mệt rã rời. Thử vận chuyển đấu khí một chút, quả nhiên vô phương. Hắn vội vàng né tránh nhưng kình phong đã ập tới, đánh thẳng vào lưng.
“Phụt….”
Miệng lại phun máu. Hắc Lâm oán trời không thôi. Dư lực đẩy hắn văng xa hơn hai trượng, xoay tròn dưới đất, vật vã lồm cồm bò dậy. Mai Vân Nhi đã ngất xỉu từ lúc nào.
Trước mặt, một cái thác lớn đang chảy nước về cuối nguồn, nước đổ ầm ầm, bọt tung trắng xóa, tung bay khắp nơi. Khẽ quay đầu về phía sau, chín kẻ mặc huyết phục đã sắp đuổi tới. Miệng cười đau khổ, lại đưa mắt nhìn về thác nữa kia. Lắc đầu than vãn, Hắc Lâm ôm lấy thân thể Mai Vân Nhi, lao thẳng xuống thác.
Dòng nước vô tình, lạnh buốt vẫn chảy xiết không thôi, mang theo thân thể hai người cuốn phăng đi, tiêu thất mất dạng.
Chín người cùng nhau đuổi tới thấy được sự việc, lại lạnh sống lưng. Không thể hoàn thành công việc được giao, ai nấy đều thấp thỏm lo sợ. Hiển nhiên, trừng phạt của tông môn này không hề đơn giản. Cả chín người nhìn nhau, khẽ gật đầu rồi lại chia về hạ nguồn tìm kiếm.
………………..
Gió đông vi vu thổi. Đâu đó, mùi cháo nóng thơm phức lan tỏa, đủ làm lòng người giữa thời tiết khắc nghiệt này thêm phần ấm áp.
- Cha, đại ca……!
Hắc Lâm rên rỉ, đột nhiên mở mắt, bật dậy. Mồ hôi trên trán hắn nhễ nhại, quấy lấy tóc hắn, rối tung , nhìn lôi thôi hết cỡ. Thở hồng hộc vài hơi, Hắc Lâm mới dần dà nhớ lại những việc đã qua.
Ài, ta vẫn còn sống. Nếu mà ta chết, chắc sẽ oán hận lão thiên điên cuồng. Cuộc đời đã quá đen đủi rồi, nếu một chút vận khí cũng không có thì cũng chẳng còn gì để nói.
Lại đưa mắt một vòng nhìn xung quanh. Nơi đây là một căn phòng, tuy đơn sơ giản dị, nhưng vẫn thập phần sạch sẽ, gọn gàng. Bốn phía tường xanh phủ đều, đôi chút mùi thơm thoang thoảng làm lòng hắn thoải mái. Giữa phòng là một bàn nhỏ, trên có bình hoa, hoa không quý hiếm nhưng cắm nghệ lại khá tinh xỏa. Rõ ràng, chủ nhân của nơi đây là một người khéo tay, lại kĩ lưỡng.
Hắc Lâm đang miên man suy nghĩ, cửa phòng đã mở ra. Một thiếu nữ duyên dáng, tay cầm khay thức ăn, nhẹ nhàng bước vào.
Nàng rất trẻ, tầm mười bảy mười tám tuổi, một thân vận áo trắng như tuyết, tóc nàng đen dài, bồng bềnh, óng ả như mây, ngũ quan đoan chính; đôi mắt to, long lanh như làn nước. Là da trắng hồng đẹp đẽ, lại đang độ tuổi thanh xuân, nơi lõm nơi lồi ẩn hiện trong tà áo, xinh đẹp mê người. Toàn thân nàng toát ra cốt cách thánh thiết vô cùng, phi thường hiển nhiên là một tuyệt sắc giai nhân.
Thấy Hắc Lâm đã tỉnh, nàng dịu dàng cười, nói:
- Quan gia, người đã tỉnh?
Nếu là một người bình thường, đối mặt với nhan sắc “hại nước hại dân” này, chắc chắn sẽ bối rối không thôi, lại càng thêm yêu mến. Tuy nhiên, Hắc Lâm chỉ cảm thấy khó chịu, đâu đó còn có tư vị khó xử. Phải, người con gái càng xinh đẹp, hắn lại càng thêm chán ghét. Vân Nhạc bề ngoài xinh đẹp như thế nào, dịu dàng ra sao, lại âm hiểm như thế nào, hắn đã trải qua một lần, đồng thời cũng là nỗi ám ảnh lớn nhất. Đồng thời, hắn lại thêm khó xử, vì người ta ít nhìu cũng cứu mạng hắn.
Suy tư một hồi, Hắc Lâm lạnh nhạt đáp:
- Phải.
Thiếu nữ nọ chỉ mỉm cười, lại cất lên giọng nói trong trẻo, đáng yêu
- Tiện thiếp vừa nấu xong một phần cháo nóng, quan gia bị thương, hãy ăn vào cho lại sức.
Hắc Lâm lãnh đạm trả lời:
- Đa tạ cô nương ra sức cứu mạng, ta vô cùng cảm kích. Phải rồi, lúc ta rơi xuống thác cũng có một đồng hành đi cùng, không biết ngươi có gặp không?
- Một người đồng hành? Quan gia, lúc ta tản bộ ngoài sông, chi thấy người trôi theo dòng nước, tuyệt nhiên không có ai khác. – Thiếu nữ thành thật trả lời.
Hắc Lâm cau mày một hồi. Quả thật, rơi vào thác nước chảy xiết như vậy, sống chết khó nói, nếu như còn trôi đi cùng nhau, ấy mới là chuyện lạ.
Đoạn, Hắc Lâm đứng dậy, nói với giọng lạnh lẽo:
- Đa ta cô nương, ta mang quân vụ trong người, cần quay về bẩm báo, không tiện làm phiền. Ngày sau sẽ báo đáp.
- Quan gia, người…
Nói rồi, không đợi thiếu nữ nói thêm điều gì, Hắc Lâm đi thẳng ra ngoài. Nơi đây là một trang viên nhỏ, phòng ốc không nhiều nhưng bày trí rất đẹp. Ngạc nhiên nhất là nơi đây lại không một bóng người. Hắn ko muốn tiếp tục ở lại, người thiếu nữ xinh đẹp nọ thật sự làm hắn khó chịu, bèn phóng ra ngoài trang viên, mất hút.
Hắn bị thương chủ yếu do đao kiếm người thường, lúc này đã khỏe hẳn, chọn đại một đường mà phóng đi.
Nếu ai mà nhìn thấy cư xử của hắn, sẽ oán tránh không thôi. Một thiếu nữ xinh đẹp cứu mạng, lại ăn nói lạnh lùng, đến nỗi danh tự của người ta còn chưa hay đã vội vã bỏ đi. Quả là một kẻ lỗ mãng mà.
Hiện tại, Hắc Lâm rất vui vẻ. Dù trong lòng còn nhiều nghi hoặc, nhưng hắn đã có thể hấp hồn, đã có cơ hội trả thù, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Mặc kệ như thế nào, chuyện mai sau thì mai sau tính. Còn về Mai Vân Nhi, hắn cũng chẳng buồn để tâm đến, những gì có thể làm, hắn đã làm. Sống chết đành theo ý trời mà thôi.
Nương theo đường cái nữa ngày đường, hỏi thăm đôi chút, mới vỡ lẽ ra hắn đã hôn mê ba ngày. Hiện trời đã xế chiều, Hắc Lâm tìm ra ven sông, bắt vài con cá, nướng lên ăn để phục hồi thể lực. Xong xuôi, hắn lại nằm ra nền đất lạnh giá, ngửa mặt lên trời, miên man suy nghĩ.
Bầu trời u ám một màu đen, tuy nhiên đã bắt đầu nhe nhóm lên sức sống. Lúc này cũng đã cuối đông, chuẩn bị bước vào ngày xuân tươi thắm, là thời điểm sinh sôi của vạn vật. Nhớ đến lúc trước, thời điểm này là lúc Hắc Lâm yêu thích nhất, có thể cùng người thân bên nhau đợi chờ năm mới, vui vẻ, hạnh phúc biết bao.
Hài..i
Bất tri bất giác thở dài, Hắc Lâm lại chìm vào trăm mối âu lo.
Hiện tại ta sẽ đi về đâu, tương lai sẽ như thế nào đây?
Học viện, tông môn ta không muốn nương tựa, lang thang mãi cũng không phải là cách, hơn nữa cũng không ổn định để tu luyện công pháp. Ta phải nhanh chóng tu luyện đến tầng ba, học hai loại pháp kĩ, có như vậy mới có chút thực lực phòng thân. Nếu không, cuộc sống quá nguy hiểm, quá nhiều cường giả tồn tại, sợ rằng ta chưa kịp trả thù, đã bị kẻ khác giết.
Hay là… ta trở về quân doanh. Ở đó chỉ có người thường, hiếm ai gây ra an nguy cho ta với tu vi lúc này. Chuyện lần trước là quá hi hữu rồi. Ít nhất, ta cũng nên quay về bẩm báo về chiến cuộc, tạm thời cũng có chỗ nương thân.
Giải quyết âu lo trong lòng. Hắc Lâm gạt bỏ tạp niệm, bắt đầu củng cố tầng hai Hấp Hồn công pháp của bản thân để có thể nhanh chóng bước vào tầng ba.
Thời gian qua đi, khi Hắc Lâm mở mắt ra, trời đã hừng sáng. Nương theo đường chính, Hắc Lâm tiếp tục đi ba ngày, bên đêm thì tu luyện. Ba ngày sau, hắn đã đứng trước một tòa thành nhỏ. Cổng thành làm bằng đá xanh, trông có phần vững chai, nhưng theo năm tháng đã bám nhiều rêu phong, trở nên cũ kĩ. Bên trên có ba chữ “Hiên Viên Thành” màu đen, uốn lượn đẹp mắt. Trước cổng thành nhiều người xếp hàng tiến nhập, nhiều lính gác đang tiến hành kiểm tra.
Hắc Lâm tiến vào hàng. Ba ngày qua, sau nhiều lần hỏi thăm, hắn biết được mình đã trôi đi khá xa, đến tận gần đến phía đông Ô Vân đế quốc, cách Lâm Đô thành hơn hai ngàn dặm. Vì vậy, hắn tìm đến một thành thị gần nhất, hi vọng có thể tìm xe ngựa trở về. Với thực lực hiện tại, đi bộ hai ngàn dạm đường, Hắc Lâm thà chết còn hơn.
Không lâu sau, Hắc Lâm đã tiến vào trong thành.
Hiên Viên là một thành trì không lớn, không thể xa hoa bằng Tâm Hoa thành lúc trước. Tuy nhiên, nơi đây lại nổi tiếng về rèn binh khí. Rất nhiều lợi khí cũng từ nơi này mà ra, dù không xếp hàng thần binh lợi khí, nhưng cũng được nhiều tu luyện giả thuộc tầng lớp hạ tầng ghé đến. Đối với tầng lớp thấp, binh khí Hiên Viên thành hiển nhiên là tốt nhất. Mọi loại vật phẩm như đan dược, binh khí, pháp bảo đều chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm 4 cấp. Ở thành trì này, tối đa số là hạ phẩm binh khí, nhưng đôi khi cũng xuất hiện vài kiện trung phẩm binh khí. Còn về phần thượng phẩm binh khí, đều chủ yếu xuất hiện ở các tông môn lớn nhỏ, cực phẩm binh khí thì quá khan hiếm, luôn luôn vẫn là câu “chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu”
Hắc Lâm dùng tiền ba năm làm việc ở quân doanh mua tạm một kiện trang phục màu đen rồi tìm một khách điếm ăn uống, nghỉ ngơi.