Thân vận hắc bào, tay phải quấn băng, nhìn qua có phần độc đáo, cũng có phần tiêu sái, Hắc Lâm chậm rãi tiến vào một tửu lâu. Đảo mắt nhìn quanh, Hắc Lâm được thêm một phen cảm khái. Trước đây hắn không có đấu khí, không thể nhận biết được tu vi của các võ giả khác. Hiện nay hắn đã đạt Nhất cấp đỉnh phong, dù là tế luyện hồn phách người khác mà thành, nhưng đã có thể nhận biết thông qua khí tức những người nay.
Trong tửu lâu đại đa phần là Nhất cấp đạt tầm ba, bốn thành đấu khí; một vài người cũng đạt đến đỉnh phong như hắn, nhưng bọn họ có lẽ cũng đã có những pháp kĩ riêng, Hắc Lâm chưa chắc là đối thủ. Bọn họ đều là những tán tu, giống như bản thân hắn hiện tại. Đảo mắt về phía bàn nọ, thân mình Hắc Lâm khẽ run rẩy.
Đây là một nhóm gồm năm người, bàn cạnh cửa sổ. Toàn thân vận lam bào, viền trắng, chất liệu cao quý. Trên ngực áo mỗi người đều điểm một bông tuyết, đặc trưng cho tông môn của mình. Phải, năm người này đều là môn hạ của Bắc Băng Tông.
Bao nhiêu oán hận tuôn về làm mặt mày Hắc Lâm biến sắc, ngay sau đó, hắn cúi thấp đầu, tiến về một bàn trống trong góc ngồi xuống.
“Hắc Lâm…. Ngươi phải bình tĩnh, tuyệt đối không được làm điều dại dột”
Hắn lẩm bẩm một mình hòng lấy lại bình tĩnh. Không lâu sau, hắn gọi một phần rượu thịt. Đây là lần đầu tiên Hắc Lâm uống rượu, tất nhiên là muốn mượn rượu để tĩnh tâm lại. Uống được một chén, mùi rượu cay xè xâm nhập huyết quản, làm Hắc Lâm phi thường khó chịu, nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy khoan khoái, sung sướng lạ kì.
Uống tiếp thêm hai chén, Hắc Lâm bắt đầu quan sát nhóm người Bắc Bang Tông. Họ gồm hai trung niên mặt vuông, mũi cao thẳng tắp, có nhiều điểm tương tự nhau, hẳn là hai huynh đệ ruột, tu vi nhìn không thấu. Trên ngực áo đều là bông tuyết màu tím. Ba người còn lại trên ngực đều là bông tuyết trắng; hai người thiếu niên trạc tuổi Hắc Lâm, một nam một nữ, tu vi đều đạt Nhất cấp đỉnh phong. Còn lại là một tiểu thiếu niên tầm mười tuổi, mái tóc trắng xóa, gương mặt lạnh như băng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn hiện vài tia sát khí, đôi môi hắn trắng bệch. Điều kinh khủng hơn là, Hắc Lâm không nhìn ra tu vi của hắn.
Sau khi tĩnh tâm, Hắc Lâm vã mồ hôi ướt đầy vạt áo. Quả không hổ danh là một trong tám đại tông môn lớn mạnh nhất của đại lục. Một đứa trẻ chỉ mười tuổi mà tu vi như vậy, thiên tư tuyệt không thua kém đại ca Hắc Ưu của hắn ngày trước, hẳn cũng là một trong những kì tài của Bắc Băng Tông.
Không lâu sau, từ cửa ngoài tửu điếm, hai thanh niên tầm hai mươi tuổi bước vào. Hắc Lâm lại được thêm một phen lạnh gáy. Hai kẻ này đều gầy gò ốm yếu; một kẻ mặt mày hung ác, cặp mắt dài và hẹp, ánh lên vẻ gian xảo vô bờ; kẻ còn lại mặt mũi bình thường, mang theo một phần mệt mỏi. Cả hai đều đạt đến Nhị cấp chuẩn, cùng mặc huyết bào đỏ như máu, hệt như nhóm người có mặt trong trận chiến lần trước.
“Oan gia, đúng là oan gia mà”
Hắc Lâm than thở không thôi. Người ta nói kẻ làm việc xấu đi đâu cũng sợ hãi gặp kẻ thù. Hắc Lâm ta chưa đủ năng lực làm điều gì tệ hại, sao bước một bước lại gặp toàn cừu nhân thế này.
Hai người nọ vừa bước vào, anh mắt đoàn người Bắc Băng Tông chợt lóe lên một tia sát khí. Cả hai nhìn thấy, mặt mũi liền biến dạng, trắng bệch không còn hột máu nào, vội vàng chuyển thân chạy trốn.
- Muốn chạy?
Một trung niên nhân Bắc Băng Tông khinh bỉ kêu lên. Ngay lập tức, người này đứng phắt dậy, hàn khí băng lãnh tỏa ra, hai người nọ di chuyển lập tức chậm lại, khó khăn vô cùng. Những người xung quanh gặp phải hàn khí, hô hấp dồn dập, kẻ yếu hơn thì trực tiếp ngã lăn ra nền đất.
Bàn tay trung niên nhân đập mạnh lên bàn, hũ rượu liền vỡ nát, rượu bay thẳng lên, gặp hàn khí lập tức hóa thành hai khối băng trụ dài nửa thước, sắc bén vỗ cùng. Phát tay một cái, hai khối băng xé gió bay đi, xuyển thẳng ngực hai huyết bào thanh niên.
“Aaaaaaaa”
Tiếng thét đau đớn vang lên, máu phún xối xả khắp cửa tửu lâu, hai kẻ này phủ phục dưới đất, miệng còn đang rên rỉ từng tiếng đau thương.
- Mau đi thu lấy Hấp Huyết Kiếm – Trung niên nhân Bắc Bang Tông ra lệnh.
Hai người thiếu niên nam nữ tiến lên lục soát. Một lúc sau, cả hai đều trở về tay không.
Người trung niên sắc mặt giận giữ, mắt tóe ra lửa, nghiến răng ken ket, như không cam tâm, cuối cùng đành hạ lệnh:
- Chúng ta đi thôi, nơi này không nên ở lâu.
Nói rồi, đoàn người Bắc Bang Tông kéo nhau ra cửa rồi biến mất.
Mọi người trong tửu lâu bị một phen vừa rồi dọa cho vỡ mật. Không ít người nhận ra y phục của Bắc Băng Tông, nên dĩ nhiên không ai ngu dại mà xen vào. Chỉ có điều người nọ ra tay thật quá nhanh, quá mạnh. Một trong bát đại tông môn quả nhiên đáng sợ.
Hắc Lâm lúc này chỉ biết lắc đầu. Hắn từ lúc sinh ra vận khí có thể nói đen không còn gì bằng, nhưng mà phải công nhận rằng bản thân mình có duyên thấy cảnh người khác gặp họa. Ba năm trước cũng tại một tửu lâu, hắn tận mắt chứng kiến một kẻ giải nai ăn thịt cọp, phối hợp với một đại hán liên kế trả thù. Ba năm sau cũng tại tửu lâu hắn thấy người Bắc Băng Tông giết người đoạt bảo không thành.
Cảm khái đã đủ, Hắc Lâm cũng chẳng rảnh rỗi. Đây là âm hồn hai tu luyện giả Nhị cấp, không dễ dàng gì có được, coi như là thu lại một chút vận khí thời thơ ấu vậy. Hắn liền vận công nạp hồn.
“Quái!”
Hắc Lâm giật bắn mình. Chỉ có một âm hồn.
“Hắc hắc, thủ đoạn quả nhiên đáng sợ. Nếu ta không tu luyện Hấp Hồn công, sợ rằng khó ai biết được tên kia vẫn còn sống sót. Đúng là đi một ngày đàng, học một sang khôn”
Thời gian gần đây, mỗi lúc Hắc Lâm lại thêm trưởng thành. Luyện hóa âm hồn người có tu vi Nhị cấp cần có thời gian không ít, vì vậy hắn đành lưu lại âm hồn trong nội thể, rồi chuyển mắt cẩn thận quan sát tên gian xảo kia.
Quả nhiên, khi đoàn người Bắc Băng Tông rồi đi được một lúc, thân thể tên thanh niên còn sống liền hóa thành một đoàn huyết vụ, chậm rãi hóa thành hình thể. Mọi người trong tửu lâu bị một màn này làm cho sợ hãi, giật bắn cả mình. Tên thanh niên mặt mày tái nhợt như sắp chết, nhân lúc mọi người đang kinh hãi, hắn liền nhanh chân bỏ trốn. Hắc Lâm lúc này cũng không còn thấy ở bàn mình nữa.
Tên thanh niên nhân khó nhọc phi thân ra ngoại thành, đến nửa đêm, hắn mới chạy lại bên ngoai một phiến rừng, nằm xuống thở dốc. Hắc Lâm vẫn theo sát sau lưng, nhưng vẫn không có nửa điểm manh động.
Một khắc sau, huyết bào thanh niên mới khó khăn bò dậy, đảo mắt nhìn khắp nơi, một lúc sao mới đào bới đất. Sau đó, tay hắn lôi ra một thanh kiếm. Thanh kiếm tỏa ra sát khi và mùi khí huyết tanh tưởi, toàn thân đỏ tươi màu máu. Dù chưa rút ra khỏi vỏ, chỉ nhìn qua cũng biết đây là một lợi kiếm.
- Con mẹ nó, bọn Bắc Băng chó chết. Cũng may mà ta thông minh, không mang bảo kiếm trong người, còn liều mạng tu luyện Huyết Thể trước khi đạt đên đỉnh phong để bảo mạng, chứ nếu không cũng lìa đời vì bọn súc sinh này. Con bà nó chứ!
Thanh niên nhân tức khí chửi bới không ngừng, nước bọt văng tứ tung, tựa như thiếu phụ ủy khuất khi bị lừa gạt vậy. Hắc Lâm cười thầm sung sướng. Hôm nay quả là một ngày đại may mắn mà, may mắn nhất từ khi sinh ra cũng không nói quá.
Ánh mắt Hắc Lâm ánh lên một tia tàn nhẫn. Âm thầm rút đao khỏi vỏ, Hắc Lâm bắt đầu vận chuyển đấu khí vào. Thời điểm mấu chốt đã đến, đao phong trảm ra, một luồng hắc khí hung tợn bay về phía trung niên nhân.
Tên này đã phát hiện ra biến cố, đảo thân qua thì đã thấy đao phong đến trước mặt. Hắn liền rút kiếm, một mùi máu tanh kinh thiên động địa không gì sánh bằng tuôn trào, ánh lên giữa đêm khuya màu đỏ chói lọi của bảo kiếm. Tiếp đó, hắn vung tay chém ra một đoàn kiếm khí dày đặc huyết vụ đối kháng với đao mang.
“Rầm…..”
Đao mang và kiếm khí va nhau vang vọng khắp cánh rừng. Vô số chim chóc thú vật sợ hãi kêu gào thất thanh, chạy tán loạn khắp nơi.
Quả là một thanh kiếm lợi hại, chỉ bằng một đường kiếm đơn giản đã hóa giải đao khí toàn lực của Hắc Lâm. Hắc Lâm không có kinh nghiệm chiến đấu, mới chỉ là lần thứ hai giao tranh với địch, vẫn chỉ biết dùng phương pháp cũ học được từ Mai Vân Nhi.
Từ phía sau lưng tên huyết bào thanh niên, Hắc Lâm vung liên tiếp sáu bảy đao, khí thế mạnh mẽ. Tên kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, mặc dù một lần sử dụng Huyết Thể gần như đã hút sạch đấu khí của bản thân song chênh lệch một cấp giữa hắn và Hắc Lâm cũng không phải nhỏ, hơn nữa tay hắn lại cầm một thượng phẩm binh khí. Tay hắn vung lên, từng đợt kiếm quang đối kháng với Hắc Lâm.
Tiếng đao kiếm va nhau ầm ỹ, dữ dội liên tục hơn cả một canh giờ.
Lúc này, tên thanh niên đã quá mỏi mệt, khuôn mặt giận giữ vô cùng, điên cuồng tấn công hòng sớm tiêu diệt Hắc Lâm. Thật là khốn nạn mà, tiêu hao hết đấu khí mới may mắn thoát được bọn Bắc Băng Tông, không ngờ lại xuất hiện một tên ngư ông đắc lợi.
Hắc Lâm nội tâm cũng chửi bới không ngừng, nếu không phải biết sử dụng Huyết Thể tiêu hao đấu khí cực lớn, hắn cũng chưa đủ liều mạng ra tay giết người đoạt bảo. Nhưng có ai ngờ được chênh lệnh một cấp lại lớn như vậy, chưa nói đến thanh kiếm kia thật quá kinh người. Tuy nhiên, điều này lại làm Hắc Lâm càng điên cuồng tấn công hơn, cơ hội đoạt bảo nếu như để mất, sau này có ao ước cũng chưa chắc có được.
Không còn đường lui, tên thanh niên liền lui về sau nửa thước, toàn thân vận chuyển đấu khí còn sót lại, toan tính một chiêu cuối cùng.
Nhìn thấy ánh mắt giết người của tên kia, Hắc Lâm cũng âm thầm cảnh giác.
Hai tay tên kia nắm chặt chuôi kiếm, chỉa thẳng ra phía Hắc Lâm, đấu khí máu tanh điên cuồng quán nhật vào, ngay sau đó hắn la lên:
- Huyết Lệ Nhất Kích.
Một đoàn huyết vụ tụ thân Hấp Huyết Kiếm, rồi từ hóa thành một đạo huyết khí đó xé gió bay đi, mang theo hơi thở tanh tưởi, lao thẳng về phía Hắc Lâm như đoạt mạng.
Hắc Lâm đã sớm có chuẩn bị, đao mang lóe lên, toàn tâm toàn lực chống lại đòn đánh của kẻ thù. Dù sao đối phương cũng đã sức cùng lực kiệt, uy lực cũng không quá lớn.
“Rầm….”
Huyết khí va vào đao mang, vang lên nổ trầm thấp rồi từ từ tiêu thất. Hắc Lâm mừng rỡ trong lòng, quả nhiên một kích này của tên kia đã không còn bao nhiêu uy lực.
Đúng lúc này, sắc mặt Hắc Lâm đại biến. Một đoàn huyết khí khác từ ban đầu đã theo sau huyết khí lúc trước, kích thước bằng nhau, nương vào đó ẩn đi đánh lừa con mắt Hắc Lâm.
“Xoẹt”
Hắc Lâm đến khi nhận ra chỉ kịp chuyển thân né tránh. Huyết khí xuyên thẳng vào vai phải làm máu huyết hắn lộn nhào, theo miệng vết thương mà trao ra như suối.
-Aaaaa
Hắc Lâm kêu gào đau đớn, thân thể bay ra xa mặt đất nửa trượng.
“Con mẹ nó… Bị lừa rồi”